Chương 33: Tích Phân...

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 33: Tích Phân...

Một giọng nói xa lạ đằng sau lưng của Vũ Đình vang lên, nhưng ấy thế vẫn không nhận được sự chú ý của nàng.
Ánh mắt của nàng tất cả đã được đặt lên trên thân thể cháy đen nằm trên đám cỏ trước mặt kia.

Cổ họng khô không khốc, nàng nấc lên từng chữ:"Lão...công! "

Nàng nằm xuống, cố gắng dùng hai tay kéo thân thể xê dịch lại gần hơn với "xác" của Thế Nhơn.

...3m....2m....1m....khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng rút ngắn, tưởng chừng như khi chết đi nàng và hắn sẽ được hạnh phúc nắm tay nhau.

Thì nàng lại bất ngờ mất đi ý thức,...bàn tay của nàng chỉ còn cách bàn tay của hắn chưa đến 10cm.
...

"Ôi! Thật cảm động biết bao nhiêu, một Trúc Cơ tu sĩ đi đỡ lôi kiếp cho một Nguyên Anh tu sĩ! "Lúc bấy giờ tên khốn dấu mặt kia cũng đã xuất hiện.

Thân thể phì lũ....làn da "mạnh khỏe "như thịt bò nướng trên lò than 69 độ trong 96 phút quên lấy xuống.

Đích xác là hắn...còn ai ngoài Lý Minh sư đệ ra.

Bước từng bước một, Lý Minh đi tới trước mặt Vũ Đình.Sau đó, hắn ngồi xổm xuống....tiếc hận nói:"Vũ Đình trưởng lão không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Tiên Cốc a,...ta cứ tưởng ta sẽ là người đầu tiên có được nàng chứ. Ai mà ngờ được....!"

Nói tới đó, hắn im bặt cúi đầu mặc niệm...lát sau hắn lại ngửa mặt lên với khuôn mặt tàn độc.

Nói không phải khen chứ, hắn bình thường đã xấu...bây giờ tổ hợp thêm cái biểu cảm kia trên mặt. Ôi, thôi....thật đúng là xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn!

Đứng dậy, Lý Minh vận chân khí vào ngón tay trỏ...hắn bắn vào đan điền của Vũ Đình.

"Crắc...crắc...crắc...bụp! "Lý Minh hắn,...hắn phá nát Nguyên Anh của Vũ Đình. (Nguyên Anh lúc bình thường của nàng đã nứt một vài đường, bây giờ chưởng nhẹ một cái là nát luôn)
.
.
.
.
"A! "Nguyên Anh bị nát Vũ Đình đương nhiên là đau đớn tột cùng nhưng cũng chỉ có thể nằm đó mà bất lực rên rỉ.
...

"Ào....ào....!" (Tiếng thác nước chảy, lên youtube coi cho nó có cảm giác một chút. Tưởng tượng khó lắm...:v)

Cho tới 10 phút sau,...khi khoảng không gian này không còn gì ngoài tiếng thác nước chảy từ trên cao xuống.

Vũ Đình nàng đã không còn thở nữa!
Nàng....đã chết rồi!

Thân thể suy yếu đã đành, Nguyên Anh còn bị phá nát...ngay cả tâm lý cũng bị chấn động mạnh. Nàng không chết không được! (Câu này có hơi tàn nhẫn, nhưng sự thật là vậy)

"Ha ha ha.."Tiếng cười điên cuồng của Lý Minh bắt đầu chiếm lấy không gian nơi đây.

1 tiếng sau khi đã cười thoã mãn, hắn mới hùng hồn tuyên bố:"Vũ Đình à Vũ Đình...nàng chết đi rồi, nhưng nàng đừng lo. Ta sẽ luyện nàng thành một cái siêu cấp khôi lỗi, ta muốn nàng...làm lô đỉnh cho ta suốt đời! "

(Khôi lỗi với lô đỉnh biết rồi nhé, khỏi kể mắc công)

Ngồi xổm xuống trước mặt của Vũ Đình, Lý Minh mới từ từ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của nàng....Mà vào đúng cái lúc mà tay hắn sắp chạm tới khuôn mặt của Vũ Đình nàng, thì bất ngờ từ bên cạnh hắn một giọng nói khó chịu vang lên:

"Ê nhóc, ngươi chưa nghe qua câu: Đồ ai người nấy xài à! "

Do không kịp đề phòng, Lý Minh hắn đã ăn một đòn khá nặng.

"Uỳnh....!" Lý Minh bay đập thẳng vào thác nước, thân thể tràn đầy máu me.

Và người ra đòn không ai khác chính là Thế Nhơn,...ngoài việc quần áo trên người đã bốc hơi đi hết. Còn lại trên người hắn không có lấy cả một vết xước nhỏ...

....

Nhìn huyết nhân Lý Minh không còn sinh khí in sâu vào vách đá.

Vài giây sau, Thế Nhơn hắn mới đi về phía Vũ Đình nàng...khuôn mặt không có một chút đau khổ nào.

Hắn cứ như vậy mà đi đến bên cạnh nàng,...dùng đôi tay ấm áp kia ôm thân thể lạnh lẽo của nàng vào trong lòng.

Khi đôi tay của hắn sắp ôm nàng....thì sau lưng hắn, một giọng nói máy móc ngay lúc này vang lên:"Ký chủ dùng thành công một bùa thế thân, trừ đi 2.000.000 điểm tích phân -Còn lại: 1.670.000 điểm tích phân! "

P/s: Main ko phải dạng máu lạnh...xem chương sau sẽ rõ.

Không cầu gì, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng"...