Chương 72: Việc Nhỏ Trước Việc Lớn Sau

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 72: Việc Nhỏ Trước Việc Lớn Sau

Minh lê thân về nhà đã là hơn 9h30 tối.


Khi Minh về nhà thì bố mẹ đều đã sớm lên tầng 2, tầng 1 hiện tại chỉ để một mâm cơm chờ Minh về, nhìn mâm cơm mẹ để phần thật ra Minh có chút chột dạ.


Minh không cần đoán cũng biết ngày hôm nay mẹ nói gì với bố, kiểu gì mẹ cũng nói với bố là hắn đi học thêm, thậm chí mấy hôm nay Minh cũng chỉ nhắn tin với mẹ rằng 'con về muộn '.


Minh hiểu mẹ hắn, hiểu rất rõ.


Mẹ con hắn nhất định phải nói chuyện, cho dù Minh không tự giác thì mẹ cũng sẽ đi hỏi hắn bởi hắn đang hành xử quá khác so với chính hắn, chí ít trong mấy ngày gần đây.


Liên tục về muộn, về muộn mà còn chẳng có lý do, hắn hiểu mẹ hắn cần một lý do, cần một lời giải thích, ngay cả cây đàn hắn mua cũng làm mẹ chú ý chẳng qua mấy ngày qua hắn trốn tiệt, mẹ con hắn không có thời gian nói chuyện với nhau mà thôi.


Nhà của hắn đặc thù hơn những gia đình khác, ví dụ như trong các truyện đô thị Trung Quốc chẳng hạn, sau khi Main trở nên giàu có bắt đầu nghĩ đến việc 'thành thật' với bố mẹ hoặc đại loại sẽ nghĩ để bố mẹ đứng ra kinh doanh, trở thành ông này bà nọ, trở thành nhân sĩ thành công.


Minh không quá hiểu suy nghĩ của mấy tác giả viết truyện kia, hắn càng không muốn thành thật với gia đình mình, kể cả sau này hắn có giàu thế nào đi chăng nữa.


Minh không biết số phận có tồn tại hay không nhưng nếu nó có tồn tại thì số phận của bố mẹ hắn đã định sẵn chẳng giàu được.


Kiếp trước thế nào, kiếp này hắn hy vọng vẫn như thế.


bố hắn không phải người có học, không phải người nói đạo lý cũng chẳng phải là người bố hoàn hảo bước ra từ trong sách.


bố hắn quá thành thật thậm chí không có khả năng giữ bí mật, bất cứ thứ gì chỉ cần hỏi một chút đều có thể hỏi được thậm chí... bố hắn thích khoe, người ta chưa cần hỏi cũng đã khoe ra rồi.


bố hắn... cũng già rồi, một ngày tuyệt vời nhất với bố hắn có lẽ là nằm trên giường xoay ngang xoay dọc, thoải mái xem TV, đến chiều mang con xe ra ngoài lượn phố, đánh vài con đề, đánh vài điểm lô, mua chút hoa quả đồ vặt linh tinh về nhà, đến chiều tối bắt đầu ngồi xem xổ số, ăn bữa cơm, uống tách trà, bật An Ninh TV hay bất cứ một kênh nào phát Bolero, cứ thế nghe đến tối rồi đi ngủ.


Mẹ hắn tính cách khác xa bố hắn, cẩn thận, chu đáo thậm chí mẹ hắn rất biết ý, biến thời điểm nào nên nói, thời điểm nào không nên nói nhưng mẹ lại không thích làm việc.


Ước mơ lớn nhất của mẹ là ở nhà chăm cháu, như bao người phụ nữ truyền thống Việt Nam khác.


Đương nghỉ ngơi, ở nhà chơi với cháu, được chăm cây cảnh trong nhà, được để ra hàng giờ hàng giờ đọc sách, uống một tách trà xanh sau đó nấu nướng cho con cái, dọn dẹp nhà cửa, đến tối cả nhà quây quần xem Tv, đây là tất cả những gì mẹ muốn.


bố hắn không hợp làm ông này ông nọ, mẹ hắn thì lại chẳng mong làm bà nọ bà kia.


Có việc lớn việc nhỏ gì liên quan đến bản thân mình, Minh đều sẽ nói cho mẹ, hắn thậm chí không hy vọng bố mình biết gì cả thậm chí hắn hy vọng trong mắt ông thì con trai vẫn là học sinh chăm chỉ, sáng đi tối về, thành tích học tập tốt, không rượu bia thuốc lá, một mực học hết cấp 3, đỗ vào một trường đại học nào đó, ra trường có việc làm, công việc bàn giấy đủ tự nuôi lấy mình sau đó chuẩn bị kết hôn, lập gia đình...


Đây có lẽ là thứ hình ảnh tốt nhất mà Minh muốn bố nghĩ về mình, cũng bởi nguyên nhân này Minh mới khá kháng cự với con đường thành ca sĩ chuyên nghiệp.


Nói ra thì nếu không phải kiếp trước hắn mua nhà mới cho bố mẹ... có khi bố hắn còn không biết con trai mình có tiền như vậy, thành công như vậy.


Chung quy... nhà nào cũng có chuyện riêng.


_ _ _ _ _ _


Ăn xong bữa cơm tối, Minh tự động đi rửa bát sau đó lên phòng mình, khi đi qua tầng 2 đã thấy tầng 2 sớm tắt đèn, hắn không khỏi thở dài một hơi.


Hắn biết, bố có thể ngủ nhưng mẹ còn thức, đến khi hắn tắt đèn dưới nhà mà lên gác có lẽ mẹ mới bắt đầu tiến vào giấc ngủ.


Trở về phòng mình, đặt cây đàn ghi ta xuống, tiến vào tắm một cái, lại dùng đến tuýp kem đánh răng của hệ thống sau đó Minh trở về bàn học.


Hắn bắt đầu chép nhạc, bắt đầu kẻ khuông nhạc, lại tiến vào thế giới của chính hắn.


Có Bút Thần Kỳ trợ giúp nhưng tốc độ của Minh vẫn không nhanh, ngồi đến gần 12h mới coi như hoàn thành bài hát đầu tiên.


'Chưa Bao Giờ' rốt cuộc cũng hoàn thành.


Vẩy vẩy tay mình một chút lại cẩn thận cất nhạc khúc, Minh chậm rãi lên giường nằm, đêm nay hắn muốn ngủ sớm.

Đêm nay, là một đêm cực kỳ cực kỳ quan trọng với hắn bởi đêm nay hắn hy vọng có thể nâng điểm chuyên cần của hệ thống lên con số 5, như vậy... hắn có thể mở ra càng nhiều chức năng của hệ thống.

Ngày hôm nay Minh đi rất nhiều người, làm rất nhiều việc, nói hắn không mệt là nói dối bởi ậy hắn cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Theo tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc, giấc ngủ của Minh càng ngày càng sâu, hô hấp càng ngày càng trầm để rồi khi Minh có lại ý thức, Minh đã xuất hiện trong Không Gian Hệ Thống.


Vẫn là một màu trắng kia nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày hắn có thể hiểu cái hệ thống này thêm một chút.


Trong không gian hệ thống cũng không phải không có gì ít nhất có hai quả tạ tay còn nguyên vị tại đó.


Minh đứng thẳng hai chân, hai tay cầm tạ chậm rãi nâng, chậm rãi thả, động tác này đối với Minh đã quen thuộc vô cùng, ít nhất vài ngày nay đều là vậy.


Vừa tập tạ, Minh... vừa hát.


Cái không gian này cũng thành nơi luyện thanh của Minh luôn cho dù nó chẳng có dụng cụ gì.


Đây cũng là một điểm Minh vừa phát hiện ra.


Hát trong không gian này có tăng điểm chuyên cần không?, Minh khác chắc là không nhưng có thể tăng chính trình độ của Minh.


Trọng lực trong này nặng gấp đôi bên ngoài tức là chỉ cần thở thôi cũng đã mệt hơn bình thường chứ cần gì hát, sức ép lên lá phổi là rất lớn tuy nhiên bởi sức ép càng lớn mới dẫn đến phổi càng khỏe, hệ hô hấp càng thêm vượt mức bình thường.


Cơ thể không quen sẽ liên tục thấy tức ngực khó thở, cứ để như vậy thì hại nhiều hơn lợi nhưng chỉ cần Minh ngủ dậy sau một giấc, tất cả đều sẽ biến mất, cơ thể hắn chỉ biết không ngừng tốt lên.


Tuy Minh mới nghĩ ra cách này nhưng trải qua mấy ngày nay cũng đã chứng minh nó đúng, hơi của Minh trở nên dày hơn, khỏe hơn, quãng giọng của hắn cũng có thể lên cao hơn bình thường một chút.


Chẳng qua nơi này không có dụng cụ luyện giọng nếu không Minh cảm thấy nơi này còn tốt hơn Studio ở Xuân Diệu nữa.


Minh cũng không biết tương lai hệ thống sẽ ra cái gì, sẽ cho hắn nhiệm vụ gì, vất vả ra sao hay cho hắn lợi ích thế nào nhưng Minh không thể không công nhận, ngay cả khi hệ thống chỉ giữ nguyên tình trạng như thế này, giữ nguyên cái không gian này cũng đã cho Minh rất rất nhiều lợi ích.


_ _ _ _ __

Chương này ngắn để chương sau dành cho hệ thống.