Chương 74: Chủ Nhật

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 74: Chủ Nhật

Minh tỉnh dậy, vươn vai một cái đón chào ngày mới, một ngày mới tương đối vui vẻ.


Cũng không kịp chờ đợi, Minh lập tức chạy vào phòng tắm 'thử đồ'.


Chủ nhật này với Minh cũng tương đối bận, sáng chủ nhật hắn lại phải ra ngoài, đến chiều tất nhiên qua học nhóm với Dương, tối qua Studio luyện thanh, đến khi về nhà thì cũng coi như hết ngày.


Lại xối nước lạnh vào người, Minh vừa tắm vừa huýt sáo, dùng là kem đánh răng mới, dầu gội cũng là dầu gội mới.


Hệ thống xuất phẩm thật sự rất tốt, ví như dầu gội Thái Dương chẳng hạn, Minh cảm thấy tóc mình trở nên cực kỳ mượt, gần như vuốt nhẹ một chút là từng sợi tóc tự động lướt qua kẽ ngón tay của hắn vậy.


Về phần kem đánh răng, thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, y hệt như kem đánh răng bình thường thậm chí còn không có mùi bạc hà thơm như colgate nhưng chẳng hiểu sao kem đánh răng rất mịn, mịn như dùng bột ngọc trai nghiền ra mà rắc lên vậy.


Rời khỏi phòng tắm, Minh chỉ lau hạ thể sau đó quấn ngang một cái khăn bên hông.


Đứng trước gương nhìn chính bản thân mình, đây là lần đầu tiên Minh ngắm nhìn chính thân thể mình thật kỹ từ khi sống lại.


Cơ thể hắn vẫn lộ ra cái vẻ gầy gò nhưng da thịt đã săn chắc hơn nhiều lắm, hắn vẫn chưa có múi bụng càng chưa có cơ ngực nhưng bắp tay đã to lên không ít.


Tự mình đánh giá chính mình trong gương, Minh biết mình thiếu cái gì, hắn thiếu ăn.


Mấy hôm trước hắn chưa từng nghĩ đến mấy thứ này vì hắn quá bận nhưng hiện tại Minh đang dần dần gỡ hết những thứ mà chính hắn đặt ra, lúc này kế hoạch sơ bộ của Minh cũng đã hoàn thành, hắn lại có thời gian chăm sóc cơ thể mình.


Hắn biết mình thiếu ăn, thiếu thịt, thiếu trứng, thiếu rau, thiếu cả thực phẩm chức năng.


Thân thể của Minh kiếp trước tương đối tệ, đấy là hậu quả của quãng thời gian 5-6 năm sống vật vờ trong hàng net, đến khi hắn có tiền, có thời gian thì cũng rất khó bổ cứu vì vậy hắn càng thêm quý trọng thân thể mình.


Sống lại một lần, Minh cũng không muốn hao tổn thân thể của chính mình, ví như từ khi sống lại đến giời Minh chưa bao giờ thức khuya, chưa từng bỏ bữa càng chưa từng động vào điếu thuốc.


"Cố lên Minh ơi ",


Đứng tại chỗ, tự động viên mình sau đó Minh mở tủ quần áo, chọn cho mình một chiếc sơ mi trắng cùng quần bó, đi đôi giày Tây Sơn quen thuộc, Minh chạy thẳng xuống nhà đồng thời để lại một tờ giấy cho mẹ.


Hắn đúng là lại 'núp' tiếp.


Mấy ngày hôm nay hắn vẫn luôn ra ngoài, đi học thì về muộn, không đi học thì ra ngoài cả ngày.


Chủ nhật này bố hắn đi làm, chỉ có mẹ con hắn ở nhà, chỉ cần như vậy mẹ nhất định sẽ hỏi hắn rất nhiều rất nhiều việc, những việc tạm thời Minh còn chưa muốn giải thích.


7H sáng, mẹ hắn còn chưa dậy, đây là thời gian tốt nhất chạy ra ngoài, tất nhiên Minh hôm nay cũng mang theo tiền, rất nhiều tiền mặt.


Hắn mang theo 50k, gọi một chiếc Taxi ngược lên trường.


Lên trường, Minh mua tạm cái bánh mỳ pate, chọn một quán Cafe gọi là Cafe mưa... sau đó dưới tiếng nhạc nhẹ nhàng, Minh cứ vậy Chill đến 8h30.


Đúng 8h30 sáng, điện thoại của hắn rung lên.


Khác với những cô gái khác, Phan Hoàng Linh cực kỳ đúng giờ dù sao nàng cũng là luật sư, nghề nghiệp của nàng yêu cầu chính xác tuyệt đối.


_ _ _ _ __


9h sáng, Phan Hoàng Linh lại ngồi đối diện 'ông chủ nhỏ' của mình.


"Này, chị còn chưa chính thức đi làm đâu đấy ".


Linh hơi chu cái miệng lên sau đó nhẹ nhấp một ngụm cafe.


Minh cười cười, thản nhiên nói.


"Yên tâm cố gắng của chị em nhìn thấy mà, nhất định tăng lương cho chị ".


Linh phì cười, lườm Minh một cái rồi mới nói.


"Thế nào, lại định kéo chị đi đâu đây? ".


Minh nghĩ một chút rồi nói.


"Chị thuê giúp em một diễn viên, không cần diễn viên nổi tiếng nhưng có chút kinh nghiệm diễn là được "


"Không cần quá yêu cầu hình thức, bình thường là được, hiền hậu một chút, tuổi tác trên U40 ".


Linh không hiểu ý của Minh nhưng vẫn ghi lại từng mục sau đó nói.


"Chỉ thế thôi?, em còn yêu cầu gì khác không? ".


Minh nghĩ một chút, lại nói.


"Chị nói trước với người ta, công việc không quá nhiều, em thuê trong thời gian dài, ít nhất một năm, mỗi tháng trả 1500 đồng, mỗi tháng chỉ cần 'diễn' vài lần là được, có khi nửa năm mới 'diễn' một lần ".


"Nếu khi nào cần người ta diễn, mỗi lần em trả thêm 1000, lương tháng kể cả không diễn thì vẫn giữ nguyên, có thể trả trước 3 tháng, công việc cụ thể khi gặp mặt em sẽ nói sau, chị xem đến trưa mai có thể hoàn thành hay không? ".


Hoàng Linh nghe vậy nghĩ nghĩ một hồi lại ghi chú thêm vài dòng mới đáp.


"Cũng chẳng hiểu em đang nghĩ gì nữa nhưng xem ra không khó tìm, trưa mai hoàn thành cũng không có vấn đề, em tính trưa mai hẹn người ta ăn cơm luôn hay khi nào? ".


Minh gật đầu tương đối hài lòng.


"Dạ, trưa mai hẹn tại quán cafe này luôn là được ".


"Chỗ này là 10k, chịu giúp em làm việc này, đợi trưa mai ký hợp đồng xong thanh toán luôn 3 tháng lương cho người ta, số tiền còn lại chị cứ giữ lại ".


"Một việc nữa là việc thuê nhà của em, nếu quanh trường học không tìm đến chỗ thì mở rộng phạm vi ra một chút, chỉ cần đi đến trường tiện là được, ngoài ra mở rộng yêu cầu với nhà thuê, em cần một ngôi nhà ít nhất 3 tầng, nhà đủ rộng cho khoảng 10 người ngủ ".


Yêu cầu cho 10 người ngủ tức là ít nhất cần 5 phòng ngủ.


Hoàng Linh nghe Minh nói, nàng cảm thấy lại càng khó thuê nhưng nghĩ đến việc Minh nói với nàng, nói Minh bán nhạc được 500K thì Hoàng Linh vẫn tương đối yên tâm.


"Được rồi, chị ghi lại hết rồi, còn gì nữa không? ".


Nghe vậy, Minh cười cười mà nói.


"Em còn tính đi mua quần áo cùng chút đồ dùng cá nhân, chị đi cùng em luôn không? ".


Lần này Hoàng Linh trực tiếp bĩu môi phất tay.


"Thôi xin người, tha cho chị đi ".


_ _ _ __ _ _


Nhìn theo bóng lưng bà chị Hoàng Linh rời đi, Minh vươn vai một cái, gọi một chiếc xe ôm lên thẳng ĐXC.


Hiện tại Minh còn khoảng 40k đồng, mua chút đồ... cũng là đủ.


Trở lại năm 2003 thật ra cái gì cũng tốt chỉ là có chút bất tiện, có những vật thật sự rất khó tìm.


Minh nói mua quần áo chỉ là nói đùa dù sao mua quần áo kiểu gì cũng không né được ánh mắt của mẹ hắn, hắn đến là mua chút phụ kiện.


Đầu tiên là một cái tai nghe cùng máy nghe nhạc mp3.


Nếu là năm 2013 đổ về sau chỉ cần lên google gõ một chút là có thể biết nên mua loại máy nghe nhạc nào còn thời điểm này thì chỉ có thể đi hỏi người bán hàng.


Nghe tư vấn hơn 20 phút, Minh chọn được một con Archos Jukebox giá 375$, tiêu tốn của hắn khoảng 2500 đồng.


Thú thật Minh vẫn tương đối hài lòng với con Jukebox này, với một người từ tương lai trở về như hắn thì quan trọng không phải chất lượng mà là độ 'chất'.


Con Archos Jukebox này thực sự cực kỳ chất, chẳng hiểu tại sao càng nhìn vật này Minh càng nhớ đến mấy cái điện thoại siêu nhân sau này.


Vừa nhìn, đập vào mắt hắn chính là sự góc cạnh, sự hầm hố hơn nữa còn cả sự tân tiến, nhìn như một con robot mini thu nhỏ vậy.


Tiền nào của nấy, bộ nhớ của con Jukebox này cũng làm Minh cực kỳ yêu thích, bộ nhớ lên đến 20Gb.


Tuy bộ nhớ 20Gb kéo về 10 năm sau thậm chí sẽ bị người ta cười cho nhưng thời điểm hiện tại đã là con số khổng lồ.


Tất nhiên mua một cái máy nghe nhạc mà không có nhạc thì cũng chẳng để làm gì, Minh còn phải ngồi lại cửa hàng bắt đầu xin sao bộ nhớ.


Bắt đầu xin 'chia sẻ' nhạc.


Cũng vào thời điểm này, đầu của Minh như 'oanh' lên một tiếng.


Hắn nhận ra một thứ, một thứ mà trước kia hắn tự mình phủ định.


Đây là lần đầu tiên Minh mua Mp3 ở thế giới này tất nhiên cũng là lần đầu tiên hắn đi 'sao' nhạc.


Minh lúc trước cứ nghĩ luật bản quyền được đẩy mạnh thì thế giới này sẽ khác thế giới của hắn nhưng xem ra Minh sai rồi, sai khá nặng nề.


Luật bản quyền được đẩy mạnh vậy mạnh đến mức độ nào?.


Mạnh ở đây là so với các khu vực của châu Á thích xài hàng free trước kia nhưng ở Âu Mỹ thì cũng không khác bao nhiêu bởi dù sao luật này cũng từ bọn họ đẩy ra ngoài.


Văn hóa bản quyền đã hình thành nhưng không có nghĩa con người không thích dùng hàng free.


Và cái hàng free này trong ngành công nghiệp mp3 gọi là 'chia sẻ âm nhạc'.


Minh thừa hiểu đây vốn là ăn cắp, ăn cắp trắng trợn nhưng dần dần những kẻ ăn cắp này tạo thành một ngành công nghiệp riêng, một đế chế không ai có thể động đến.


Lại sau này, những kẻ ăn cắp cùng người bị hại ngồi lại với nhau... và kẻ cắp là kẻ thắng.


Đây là một giai thoại, giai thoại về tập tin mp3 thậm chí nó đã thành một bài học, bài học bằng xương bằng máu của những người sống bằng âm nhạc.


Tập tin mp3 được hiểu là gì?, là một tập tin cực nhỏ, cực nhẹ có thể sao chép bài hát trong các Album cùng CD của nhạc sĩ sau đó đăng lên mạng.


Mua một Album bao nhiêu tiền?, cứ cho là 10$.


Bỏ 10$ ra gọi là mua 'ủng hộ ' ca sĩ sau đó chép ra file mp3 đăng lên mạng, một file này có thể đẩy đi cho hàng trăm ngàn, hàng triệu người sử dụng dữ liệu Internet cũng đồng nghĩa với hàng triệu người không cần bỏ đồng nào cũng có thể nghe bài hát của ca sĩ.


Đáng sợ nhất là thứ này không thể ngăn cản, sự tồn tại của file mp3 đã là không thể chống đỡ để rồi sau này thị trường âm nhạc chỉ có thể thỏa hiệp.


Và khi kẻ cắp cùng người bị hại ngồi xuống với nhau, khi kẻ cắp tồn tại dưới tư cách kẻ chiến thắng thì kẻ cắp trở thành anh hùng, trở thành anh hùng khai phá thời đại mới, thời đại âm nhạc số, thời đại... chấm hết của đĩa than.


Âm nhạc số thay đổi thị trường âm nhạc của toàn thế giới, thay đổi từ cách sản xuất, cách pr sản phẩm, thay đổi tất tần tật đồng thời đẩy luôn ra ngành công nghiệp mp3 mà chính bản thân Apple sau này cũng hưởng rất rất nhiều lợi.


Nói nhiều như vậy là bởi vì Minh hiểu mình quên cái gì.


Hắn vốn đã có một bản kế hoạch nhưng hắn xem ra lại phải thay đổi một chút.


Mp3.zing.


Hai chữ này một khi hiện lên trong đầu Minh, đã không có cách nào xóa đi được.


_ _ __ _ _

Tiền to đầu tiên Main kiếm là Zing đấy