Chương 70: Sáng Ý
"Làm ca khúc chủ đề trước, sau đó tung MV xem tiếng vọng của thị trường? ".
Bảo Lâm nghe vậy hơi nhíu mày mà đáp.
"Sau đó thì sao?, MV được chào đón nhiệt liệt không có nghĩa là Album cũng thành công, một Album có từ 5-7 bài hát, ca khúc chủ đề thành công không có nghĩa là cả Album thành công ".
"Để làm một Album concept thành công thực sự rất khó, nó phải xuyên suốt theo ca khúc chủ đề hơn nữa cho dù có thành công, cũng chưa chắc đã thành công hơn được cách làm bình thường, em hiểu? ".
Minh hiểu, tất nhiên là hiểu.
Nói sao nhỉ?, thật ra lúc này Minh đang cảm thấy khá kỳ lạ.
Kẻ xuyên việt bình thường mà Minh đọc một khi đạo nhạc căn bản không gặp lực cản, lời nói ra chẳng khác gì chân ngôn, nhân sĩ chuyên nghiệp tự động cúi đầu quỳ gối, nhất hô nhất ứng.
Đến phiên hắn, hắn bỗng gặp một cửa ải cứng, rất cứng.
Để thuyết phục Bảo Lâm, vô cùng khó, không phải Bảo Lâm bảo thủ mà đây là thứ tố chất của một nhân vật nắm toàn quyền sản xuất Album.
Làm gì có chuyện để mộ kẻ không biết từ đâu chui ra, sáng tác dăm ba bài hát sau đó chỉ đông chỉ tây?.
Bảo Lâm căn bản còn chưa hề nghĩ sẽ ngăn cản Minh mà chỉ từ góc độ chuyên nghiệp đưa ra nhận định chuyên nghiệp.
Tất nhiên với lực lượng của Sony, muốn đập một Album như vậy không khó nhưng vì sao phải theo ý Minh?.
Về phần đập MV?, Bảo Lâm cảm thấy có thể thử nhưng sau đó thì sao?.
Một phần rất lớn doanh thu của ca sĩ thậm chí của tông ty chủ quan đều đến từ việc bán Album, giờ chẳng nhẽ còn tính bán MV?.
"Anh Lâm nghĩ sao vì một bộ phim âm nhạc ngắn? ".
Bảo Lâm hơi ngây người, lại nghĩ một chút.
"Rốt cuộc trong đầu em đang có bao nhiêu ý nghĩ?, phim âm nhạc ngắn? ".
Bảo Lâm nói đến đây bỗng dừng lại, ánh mắt hơi đảo một chút lại hỏi.
"Ngắn là ngắn bao nhiêu? ".
Minh nghĩ thoáng một cái rồi đáp.
"Khoảng 40 đến 45 phút, lấy một bài hát chủ đạo cùng 3 đến 4 bài hát cùng chủ đề ".
Cái suy nghĩ này của Minh hơi kinh người bởi đây không phải bán Album mà là bán... DVD.
Tuy nhiên cách làm này lại làm mắt Bảo Lâm sáng lên.
Thú thật Bảo Lâm còn chưa từng nghĩ ra cái trò này, rõ ràng là sản xuất Album nhưng mà lại thành sản xuất DVD?.
Thật ra ở một mặt nào đó mà nói, Album cũng là DVD chỉ là không có hình ảnh mà thôi.
Thời đại này, mua Album về đều mang ý nghĩa sưu tầm cùng ủng hộ ca sĩ, như vậy DVD cũng có thể sưu tầm, thậm chí còn có thể xem, xem tốt là khác.
Tại Đại Nam đầu đĩa vẫn tính là nhà nào cũng có, không đắt lắm.
Bảo Lâm càng nghĩ, càng thấy được hơn nữa còn có người làm mẫu trước.
"Nhóc đến cả tên bé Linh còn chưa nghe qua bao giờ, hóa ra cũng quan tâm tới điện ảnh thế giới như vậy, cái này cũng đúng là một sáng ý, có thể thực hiện ".
Bảo Lâm cho rằng, Minh đang mượn ý tưởng của The Pianist mà nghĩ ra vụ DVD này vì vậy chỉ kinh ngạc mà thôi còn Minh... nào có hiểu Bảo Lâm đang nghĩ gì.
MV dưới dạng một bộ phim âm nhạc ngắn nhiều vô kể ở đời sau, sau này những bộ phim âm nhạc cũng nhiều không kém, nổi tiếng nhất với Minh là Hight School Musical về phần The Pianist thật ra hắn cũng chưa xem bao giờ.
Làm một bộ phim ngắn, kinh phí thật ra không tính là đắt đặc biệt là dạng chủ đề như Minh nói thì càng rẻ.
Núi rừng thì Đại Nam không bao giờ thiếu, nếu lên những vùng cao quay chụp thì không cần nghĩ đến việc dựng cảnh, tiền quay chụp hay thuê diễn viên quần chúng thậm chí càng rẻ hơn so với ở thành phố.
Làm phim, tất nhiên cần cảnh đẹp, cần cả công nghệ quay phim cùng đội ngũ lành nghề.
Cảnh đẹp, Đại Nam chưa từng thiếu.
Công nghệ quay phim, đội ngũ lành nghề, Sony lúc nào cũng có.
Quay phim cũng khác với làm Album bởi khi quay phim có thể hoàn mỹ thể hiện nhan sắc cùng thân hình Lam Linh, thứ mà Album âm nhạc không làm được.
Lam Linh từ một cô gái có khả năng thành siêu mẫu Đại Nam lại nhảy sang âm nhạc, cho dù bên trong có nguyên nhân làm người ngoài không biết thì vẫn không ít người tiếc cho Lam Linh.
Hiện tại không phải tốt sao?, từ người mẫu nhảy sang diễn viên mới càng dễ, quan trọng hơn nữa là độc và lạ, trên thị trường Đại Nam còn chưa có Album xuất hiện dưới dạng phim ngắn như vậy.
Cuối cùng, Bảo Lâm cảm thấy có thể thành công chính là ở cái mới lạ này, một Album Concept rất khó làm nhưng hiệu quả chưa chắc đã tốt hơn một Album bình thường bởi thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là Album.
Phim ngắn thì khác, nói thế nào nó vẫn là phim ngắn, thoát ra khỏi Album âm nhạc thuần túy hơn nữa có không gian khai thác, tính khai thác còn rất rất mạnh là khác.
Quay núi quay sông có thể nói thành lòng yêu nước, yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp.
MV bình thường tất nhiên cũng quay núi quay sông nhưng làm sao so được với một bộ phim ngắn đây?.
Bán DVD có thể biến tướng quảng cáo cảnh sắc thiên nhiên Đại Nam thậm chí chính cái nét dân tộc, cái sư ma mị của phim ngắn càng thể hiện lòng yêu nước, cái sự hòa hợp dân tộc.
Lại mượn thêm việc Lam Linh là người Khmer hoặc ít nhất nàng có cái gốc Khmer... Bảo càng nghĩ càng cảm thấy việc này có thể thành.
"Minh này, thằng Đạt nó nói 4 bài của em giá 1 triệu đúng không? ".
Bảo Lâm đột nhiên nói câu này làm Minh có chút không theo kịp nhưng hắn rất nhanh gật đầu, việc này không có gì để nghĩ.
Bảo Lâm nhìn Minh một chút sau đó nói.
"Em có thể vì sản phẩm âm nhạc của cái Linh đưa ra bao nhiêu bài? ".
Minh nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình không thể bao cả cái DVD kia được, DVD có khoảng 5 bài hát, Minh có suy nghĩ về bài hát chủ đạo, cũng có đáp án cho một hai bài hát nữa nhưng nghĩ lại một chút, hắn chỉ đưa hai ngón tay lên.
Một bài hát chủ đạo, một bài hát chủ đề.
Bảo Lâm cũng hiểu ý mà nói.
"Một bài hát chủ đạo, một bài hát chủ đề, để em giải quyết, giá cả vẫn là 250k / 1 bài ".
"Bài hát Chưa Bao Giờ kia, nếu em có tác quyền thì để lại cho anh, anh thay mặt Sony ký xuống cho em... giá 3... giá 350k ".
"Anh thì chưa nghe hết các sáng tác của em nhưng nghe em nói vậy anh coi như thay đổi yêu cầu thằng Đạt một chút, em cho anh số điện thoại liên lạc, anh sắp xếp một buổi thử giọng giữa hai bên, giá tiền vẫn là 250k ".
Minh nghe anh Lâm báo giá, hắn thực sự cảm thấy vui mừng.
Vui mừng ở đây... không phải là tiền bạc mà là việc anh Lâm tăng giá, tăng giá bài Chưa Bao Giờ từ 250k lên 350k.
Đây không phải vì Chưa Bao Giờ quá hay, hay vượt xa các tác phẩm khác mà là vì lời hứa trước đó nữa của anh Lâm.
"Anh Lâm, anh cũng nghĩ tương lai của thị trường âm nhạc sau này là EDM đúng không? ".
Anh Lâm nghe vậy bật cười, bắt đầu đưa tay lên chỉnh gọng kính của mình.
"Tương lai là cái gì đó chẳng ai nắm chắc được, ai dám nói trước?, anh mày cũng không chắc, chẳng biết gọi chú mày là tự tin thái quá hay nghé con không sợ cọp nữa ".
"Chỉ là anh cũng có cùng ý tưởng với mày, tương lai EDM không thể thay thế âm nhạc truyền thống thì nó cũng có được chỗ đứng không thể lung lay, ít nhất cái tương lai trong mắt anh là thế".
Nói đến đây, anh Lâm đột nhiên bâng quơ một câu.
"Chú mày nói muốn làm produce, thế có muốn theo anh học không?, anh cũng muốn xem cái tương lai EDM kia thế nào, có đúng như lời chú mày nói không ".
Giờ khắc này Minh đột nhiên cảm thấy vui mừng quá đỗi, ánh mắt hắn sáng trực mà nhìn anh Lâm sau đó gật mạnh đầu, không cần suy nghĩ.
"Học, được theo anh Lâm học thì tốt quá rồi ".
Dứt lời, Minh đứng thẳng người, cúi đầu với anh Lâm.
"Mong anh Lâm sau này chỉ giáo nhiều hơn ".
Anh Lâm ngồi ghế, phi cười một tiếng.
"Chú mày học động tác mấy thằng Cao Ly với Nhật Bản làm cái gì, quy cách như thế làm gì ".
Minh nghe vậy không khỏi gãi đầu, cái này đúng là hắn học theo văn hóa Nhật Bản thật, thấy bộ dạng của Minh như vậy, anh Lâm cười lên ha hả, Minh sau đó cũng cười theo.
Kiếp trước Minh rất gắn bó với âm nhạc nhưng mà hắn... chỉ giống với đám người anh Cương, anh Thành, anh Trung mà thôi, chỉ là dân bán chuyên, chơi nhạc vì đam mê, hát đơn giản vì muốn hát, hát cho vui.
Kiếp này... đây là lần đầu tiên Minh được tiếp xúc với thứ âm nhạc chuyên nghiệp, được chạm đến hai chữ chuyên nghiệp.