Chương 68: Khó Giải
Bảo Lâm ngồi đó, ngón tay chậm rãi gõ lên bàn kính theo những tiết tấu ký dị.
Lúc này cả Đạt lẫn Lam Linh đều không nói lời nào thậm chí không dám phát biểu.
Hai người hết nhìn Minh rồi lại nhìn Bảo Lâm, chỉ thấy một 'già' một 'trẻ' cứ như vậy nhìn nhau, cả hai đều cực kỳ nghiêm túc.
Cuối cùng, người làm ra cử động trước lại là Bảo Lâm.
Bảo Lâm đưa tay ra, gập đôi tờ séc lại nhét vào túi quần mình, cũng không nói gì với Minh mà quay đầu nhìn Lam Linh.
"Lên Studio thử giọng đi ".
Ba người đến sớm hơn Minh, tất nhiên Đạt cũng giới thiệu cho em gái mình cùng anh Lâm rằng nơi đây có một Studio cực kỳ hiện đại.
Lam Linh chỉ 'a' một tiếng sau đó ngoan ngoãn đứng dậy hướng về cầu thang đi lên.
Lam Linh lên lầu, anh Lâm cũng đi theo, chỉ còn lại Đạt cùng Minh.
Đạt nhìn Minh, cũng không biết nói gì, chỉ là cười cười.
"Ha ha, Minh này...".
Anh Đạt chưa nói xong, Minh nâng hai vai mình lên tỏ ý không sao cả.
"Cô ca sĩ anh muốn em chuẩn bị bài hát là Lam Linh đi? ".
Anh Đạt nghe vậy, nhịn xuống câu 'an ủi' đang định nói mà gật đầu.
"Ừ, là nó, con em gái không bao giờ làm anh bớt lo ".
Nghe vậy, Minh gật đầu, thản nhiên cầm cây đàn ghita đứng lên hướng về phía cầu thang.
"Thế còn đợi gì nữa, mình lên tầng đi anh, em nghe giọng ca sĩ trước rồi mới tính bài hát được ".
Thấy Minh lên tầng, anh Đạt im lặng một chút sau đó cũng bất đắc dĩ đi theo.
Đạt thì không biết tương lai âm nhạc là gì nhưng Đạt cảm thấy Minh trả lời sai hoặc chí ít Đạt cảm thấy Minh quá 'ngông'.
Tất nhiên trong giới nghệ thuật thì... khó mà tìm ra được ai bình thường, càng thiên về nghệ thuật thì càng bất thường, càng thiên tài cũng lại càng không bình thường.
Đạt cảm thấy... Minh ngông một chút cũng không sao, Đạt vẫn tin tưởng mình, sau này vẫn sẽ vì Minh nói tốt với anh Lâm.
Minh thì khác, Minh không biết ông anh Bảo Lâm kia nghĩ gì nhưng hắn kiên định con đường của mình không sai, hắn càng không đến mức tiếc 100k kia, nếu lúc này cho hắn nói lại, hắn vẫn nói như thế.
Vấn đề không phải vì tiền mà càng như một sự khẳng định của Minh với chính lựa chọn của mình.
Minh cùng anh Đạt cũng không đi sau cặp đôi kia bao nhiêu.
Lúc này Linh cũng mới vào phòng thu mà thôi.
Anh Lâm thấy Minh đến, cũng không nói gì, chỉ im lặng đeo tai nghe thưởng thức màn trình diễn của Lam Linh.
Minh thì cũng không chủ động đi chào hỏi gì người ta, hắn tiến đến cũng chọn một chiếc tai nghe, bắt đầu thực hiện công việc của mình.
Ở bên trong phòng thu, Lam Linh hít một hơi thật sâu sau đó bắt đầu hát.
Nàng trình diễn tổng cộng 4 bài hát, mãi cho đến khi anh Lâm kêu ngừng.
Sau khi nàng thể hiện xong, Minh hiện tại có hai tin, một tốt một xấu.
Tin tốt... cho Minh mà tin xấu đại khái cũng cho Minh luôn.
Tin tốt là gì?, tin tốt là Minh cảm thấy Lam Linh giống giống một người.
Nàng giống Hà Hồ, kỹ thuật tốt hơn nhưng chất giọng thì không đặc biệt bằng, đại khái hai người cũng ngang ngửa nhau, tương tự nhau.
Tin xấu là... Minh chẳng thuộc bài quái nào của Hà Hồ cả.
Minh đang tập trung suy tư, Minh cũng không biết ông anh Lâm kia đang nhìn mình, hắn hiện tại không để ý được nhiều như vậy.
Nghe màn thể hiện của Lam Linh, cái combo 'Mưa' kia xác định bỏ được rồi, Minh cũng chưa tưởng tượng ra Hà Hồ đi cover nhạc của Trung Quân Idol thì thành phiên bản gì, hắn cũng không muốn tưởng tượng.
Hiện tại chỉ có chuyển sang phương án hai tức là dòng nhạc thị trường.
Nhạc thị trường, không phải Minh không nhớ bài nào nhưng đây không chỉ là vấn đề những nốt nhạc bình thường mà nó còn liên quan đến EDM, cái này thì Minh không chắc.
Ví dụ điển hình nhất có thể kể ra như Bùa Yêu của Bích Phương chẳng hạn.
Thử Cover Bùa Yêu bằng đàn guitar thử xem?, sau đó kết quả thế nào?.
Bùa Yêu thành công, về cơ bản không phải hoàn toàn chỉ vì Bích Phương hay vì thứ âm nhạc truyền thống, Bùa Yêu thành công một phần nằm ở những con beat, nằm ở thứ giai điệu của nó truyền vào tai người nghe.
Không phải nói Cover lại Bùa Yêu trên giai điệu truyền thống là không hay nhưng hay và thành công là hai khái niệm khác nhau.
Sau khi Minh từ trong suy tư tỉnh lại, người đầu tiên Minh nhìn là Lam Linh.
"Chị Linh, chủ đề Album liên quan đến tình yêu, đúng chứ? ".
Câu hỏi này quá bằng hỏi thừa, 4 bài vừa rồi Linh hát đã thể hiện ra cái ý này nhưng Lam Lỉnh rất tự nhiên gật đầu.
Minh nghe vậy, lại ngồi trầm tư.
Kỹ thuật của Lam Linh tương đối khá, chất giọng không đủ đặc biệt nhưng cũng thuộc tông nữ thấp, có chút trầm và ấm.
Là một phiên bản khác của Hà Hồ, một phiên bản có chất giọng không đặc biệt bằng, có thể nói là tốt hơn Hà Hồ những ngày đầu 'chuyển' nghề một chút nhưng không đặc biệt bằng.
May là Minh không biết Linh từ người mẫu nhảy sang âm nhạc nếu không hắn chỉ sợ sẽ thấy nàng càng giống Hà Hồ.
Minh ngồi im một chỗ, thật sự đắn đo.
"Chị quay lại, thử hát một bài dân ca em nghe ".
Minh nhìn Linh, Linh nhìn anh Lâm, anh Lâm lại nhìn Minh... sau đó anh Lâm gật đầu.
Linh nâng hai vai lên, điệu bộ 'sao cũng được ', tiện tay cầm chai nước khoáng uống một hơi sau đó lại vào phòng thu âm.
Tại sao lại hát dân ca?, bởi dân ca thì không nên giọng trầm, hát dân ca mà giọng trầm ấm... cảm giác không ra sao cả.
Khi hát dân ca, vẫn luôn phải cố hướng cho giọng thật cao, thật trong.
Cho dù Linh là giọng trầm ấm thì cũng không liên quan lắm, nàng phải biết cách làm sao để thể hiện một dài dân ca thật tốt tức là phải cố đưa giọng mình lên cao một chút, cái này gọi là chuyển tông.
Còn nếu... nàng như Bích Phương giai đoạn đầu tiên, giai đoạn giọng Bích Phương còn yếu thì không lên được nốt cao thì... Minh cũng chẳng biết thế nào mà lần nữa.
Kết quả vẫn làm Minh thở ra một hơi.
Linh không phải không thể cứu, kỹ năng của nàng tương đối tốt, hát giọng trong trẻo nhẹ nhàng không phải không được, cho dù không thể được như khi nàng hát giọng trầm mà thôi.
Cái này không thể trách Linh mà nên trách Minh quá cùi mới đúng.
Tiếc là kiếp trước Minh không phải fan Hà Hồ, nghe thì có nghe vài lần nhưng cứ nạp vào đầu là quên nếu không... Minh cứ để bà chị Linh đi theo con đường âm nhạc của Hà Hồ, không biết giới chuyên gia có yêu thích hay không nhưng nổi thì chắc chắn nổi, kiểu gì cũng nổi.
Về lý thuyết, Minh cảm thấy 'tiền vốn' của bà chị Linh này còn hơn cả Hà Hồ.
Về thực tế, Minh hiện tại tương đối giật gối vá vai.
Sau khi Linh đi ra khỏi Studio, Linh cảm thấy... rất không có gì để nói.
Anh Đạt không phải dân chuyên không nói gì thì cũng thôi, anh Lâm cũng không nói gì còn Minh lại đang đưa tay di di trán, cũng không để ý đến nàng.
Minh đúng là không có thời gian để ý đến Linh thật vì Linh... ném cho Minh một câu hỏi khó, rất khó.
"Có".
Mọi người đang ngồi đây đều đang chú ý đến Minh, nghe Minh hô một câu như vậy lập tức càng thêm chú ý hắn.
Minh lúc này mới phát hiện ra mình đang thất thố nhưng mà... cũng không sao cả.
Nói đến ca sĩ giọng trầm của Việt Nam không nhiều đặc biệt là ca sĩ nữ.
Nếu là giọng khàn khàn thì có thể kể ngay Phương Thanh, giọng vừa trầm vừa có chút khàn thì có Hà Hồ... còn giọng trầm thuần thì có Thu Phương.
Minh thì chẳng phải fan của ai trong ba người, tuy hắn sinh năm 88 thật, tuy tuổi thơ của hắn đáng lẽ phải gắn với những Diva đình đám thật nhưng mà không phải.
Tuổi thơ của Minh là Rap chứ không phải Vbop, mãi sau này trong môi trường quân đội, cũng bị ảnh hưởng bởi mấy thằng trong quân ngũ mà gu âm nhạc của hắn mới đổi một chút sau đó càng ngày càng mở rộng.
Tuy vậy cũng đã là sau 23 tuổi, sau 23 tuổi thì Minh mới tiếp xúc với càng nhiều loại nhạc nhưng đây cũng là giai đoạn những Diva dần dần ở ẩn, những năm 2012-2013 thời điểm đó có lẽ chỉ có Hà Hồ cùng Mỹ Tâm có thể mang ra.
Nhạc của Mỹ Tâm thì Minh nghe nhiều còn Hà Hồ... không hợp với hắn... hắn không quá thích chính cái giọng của Hà Hồ.
Cũng bởi vậy, đến cả Hà Hồ nổi như vậy Minh còn không nghe huống gì Thu Phương?.
Hắn đúng là quên Thu Phương.. mà thật ra có nhớ thì hắn cũng chẳng nhớ ra nổi bài nào của Thu Phương nhưng mà... cái gì cũng có ngoại - Minh thật sự nhớ một bài, một bài Thu Phương cover lại, một bản cover xuất sắc.
Cũng may còn bài này, còn Thu Phương nếu không Minh thậm chí còn nghĩ một phương án 'khó tin' cực kỳ.
Hắn vậy mà đang định mang nguyên list nhạc Khánh Phương cho Lam Linh thử... dù sao đều là giọng trầm.
"Em vào bên trong nhé? ".
Minh cầm cây đàn guitar lên, lễ phép nói.
Anh Đạt nhìn Minh rồi lại nhìn anh Lâm.
Lâm cười cười, làm ra động tác 'mời' sau đó hứng thú nhìn theo bóng lưng của Minh.
Về phần Lam Linh, hiện tại đến Lam Linh ngồi chỗ Minh, đeo tai nghe vào nghe Minh biểu diễn.
Minh bước vào phòng thu, bàn tay lại nhẹ gẩy vài nốt đàn, ánh mắt chậm rãi nhắm lại.
Đối với hắn, biểu diễn bài hát này cũng là áp lực, áp lự còn hơn cả Cơn Mưa Tình Yêu.
Bởi bài hát này gọi là – Chưa Bao Giờ.
_ _ _ _ _
Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió
Trôi qua không gian và nguôi lãng dần
Những điều anh chưa nói với em
Hôm chia tay cây vừa trút lá
Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn
Hát gì lên đi đêm quá yên
Trôi trong cơn mơ dòng sông chói chang
Trôi trong cơn mơ niềm đau rất thật
Có bình yên nào không xót xa
Em nơi đây hay còn đâu đó
Cô đơn xa xưa từ giây phút nào đến vô cùng
Bây giờ anh biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều yên gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại từ muôn năm rồi
Thiên đường đã khép nguồn cơn
Từ hôm dòng sông rũ mình
Quên được không những điều đã bao giờ qua
Quên được mỗi sáng mùa đông
Nhìn ra ngày sương giá về
Quên được không những điều ta chưa bao giờ.
(Chưa Bao Giờ – Thu Phương Version)