Chương 30: Ngày Đầu Tiên Đi Học (3)
Cái cảm giác này kiếp trước đúng là Minh không trải qua, nếu hỏi hắn muốn thử hay không... hắn không ngại ngần sẽ nói là có nhưng ít nhất không phải lúc này.
Lúc này có quá nhiều việc để làm, mình hắn còn lo chưa xong thì nói gì chuyện tình yêu tình báo.
Theo Minh nghĩ, nếu thật sự yêu đương có lẽ cũng phải là năm lớp 11, sớm nhất cũng là học kỳ 2 năm lớp 10 chứ không phải hiện tại.
Cũng vì đặt ra mục tiêu cho mình, Minh với Thanh cũng không có ý gì cả, không khí của cả hai trở nên tương đối tự nhiên.
Sau đó theo nàng ăn phở, căng-tin cũng càng ngày càng nhiều người.
Căng-tin nhiều người là lẽ tự nhiên, không có vấn đề gì nhưng theo ánh mắt Minh nhìn thoáng qua, Minh có chút đờ người.
Hắn thấy nàng, thấy nàng năm 16 tuổi.
Hắn cũng không muốn miêu tả về nàng, hắn chỉ biết... hắn vẫn thích nàng.
Có lẽ thế là đủ rồi.
Hắn không quá hiểu nàng, hắn và nàng kiếp trước chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm rồi mãi mãi không gặp lại, đến cả nàng có còn nhớ sự tồn tại của hắn không cũng là vấn đề.
Chỉ là... hắn vẫn thích nàng.
Minh đang đeo khẩu trang, nàng cũng không thấy được hắn mà có thấy... cũng chưa chắc đã lại gần chào hỏi hắn.
Hương không như Dương, nàng không giống sư phụ.
Sư phụ cùng với Minh dù sao hồi cấp 2 cũng tính là quan hệ gần gũi nhưng hắn với nàng chỉ như cơn gió thoáng qua đời nhau mà thôi.
Với tư cách là bạn bè học với nhau mấy năm cấp 2 lại vào cùng một trường, hai người vẫn có thể chào hỏi xã giao với nhau nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Ở một bên khác, Thanh cũng không phát hiện ra Minh có gì không đúng, nàng lúc này đang lấy một tấm giấy lau miệng, lại đưa hộp sữa vị cam lên, dùng miệng nhẹ ngậm ống hút, ánh mắt... như có như không đảo qua Minh.
Thanh nhìn Minh, phát hiện ánh mắt của Minh nhìn về phía khác, nàng cũng di chuyển tầm mắt theo.
Chỉ là giữa một đoàn người, Thanh cũng không nhìn ra gì cả.
"Đằng ấy nhìn cái gì thế? ".
Nghe Thanh nói Minh mới từ trong sũy nghĩ tỉnh lại, hướng về Thanh đơn giản cười cười.
Minh tiện tay lấy một tờ giấy ăn, kéo căng ra trước mặt Thanh sau đó bắt đầu vo lại, nhét vào kẽ tay của mình.
Trong con mắt khó hiểu của Thanh, khi Minh xòe bàn tay ra, tờ giấy ăn vậy mà biến mất.
Sau đó Minh hơi đứng dậy, cả người chồm về phía Thanh, cánh tay đưa ra chạm vào vành tai nàng.
"Mình tìm đồ thôi ".
Thanh mở to đôi mắt, chẳng biết khi nào trong tay Minh đã có một bông hoa giấy.
Hoa giấy tất nhiên không đẹp nhưng... có thể làm Thanh đỏ mặt là đủ rồi.
"Bọn mình lên lớp đi ".
Thanh gật đầu, nàng hiện tại ở trong trạng thái 'không phản kháng', vẫn còn bị vây trong thứ cảm xúc tim đập nhanh kia.
Hai người lên lớp, trong lớp học lúc này cũng đã có rất nhiều người.
Hôm nay không phải thứ 2, cũng không có tiết mục chào cờ buổi sáng, toàn bộ học sinh đều trên lớp chờ vào tiết học.
Rất nhiều bạn học lúc này đều thấy Minh cùng Thanh đi với nhau.
Thanh xinh là điều không cần phải nói, Minh lại đeo một cái khẩu trang màu đen thứ mà giới trẻ vẫn hay gọi là 'rọ mõm'... quả thật cũng đặc biệt.
Thanh hôm qua không đến lớp, chính Thanh cũng không biết mình phải ngồi đâu, cũng không biết Thanh nghĩ gì mà cũng theo Minh về chỗ rồi ngồi xuống.
Lúc này Phương vẫn chưa đến, chỗ bên cạnh Minh tất nhiên còn trống.
Nhìn hai người... không giống bạn bè bình thường hơn nữa sau khi ngồi xuống, cả Minh cùng Thanh đều tương đối tự tin, cũng không giống bạn bè mới gặp nhau.
Nói chuyện với Thanh vài câu, nàng cười khanh khách không ngừng sau đó Minh mới bâng quơ quay xuống bàn dưới.
Lớp trưởng tất nhiên đã có mặt ở trên lớp, lớp trưởng mà, vẫn phải làm tấm gương một chút.
Minh quay xuống nhìn Vũ, Vũ cũng nhìn Minh sau đó Vũ thấy Minh tháo khẩu trang ra.
Tất nhiên Vũ không quen mặt Minh mà chỉ thấy ngờ ngợ mà thôi.
Tháo tạm cái khẩu trang, Minh rất nhanh đóng vào mà hỏi.
"Vũ ơi, có sơ đồ lớp chưa? ".
Vũ nghe vậy liền lắc đầu.
"Chưa có sơ đồ lớp, danh sách lớp còn chưa có nữa là, tí nữa cô Bảy lên mới có danh sách lớp, có danh sách lớp mới xếp sơ đồ lớp được ".
Vũ trả lời tương đối quy củ cũng tương đối đầy đủ thông tin.
Nghe được Vũ trả lời, Minh quay đầu nhìn Thanh, người hơi di chuyển nói nhỏ vài tai nàng mấy câu.
Thanh nghe vậy cũng gật đầu, đây cũng coi như là tác hại của việc nghỉ học ngày khai giảng, sau đó đến lớp cũng không biết ngồi đâu.
Chỗ trống đương nhiên có nhưng mà biết chỗ nào?, cũng nhất định phải đi hỏi người khác hơn nữa các bạn học còn chưa đến đủ, hỏi như thế nào?.
Minh cùng Thanh lại đứng lên sau đó Minh cúi xuống một chút, giúp Thanh mang cặp, hai người theo nhau ra khỏi cửa lớp.
Minh chỉ mang theo ví ra ngoài, trong túi quần có đủ bộ chìa khóa, túi bên kia là chiếc Nokia, còn lại không có gì quan trọng.
Thanh tất nhiên không có vấn đề gì dù sao cặp của nàng do Minh xách, Thanh chỉ cầm theo một cái túi xách nhỏ mà thôi.
Hai người xuống sân trường, ý của Minh rất rõ ràng, đơn giản chỉ là xuống sân trường xem phong cảnh một chút thôi, đợi vào tiết, Thanh lại lên lớp.
Như vậy biết chỗ nào chưa có người ngồi liền ngồi xuống.
Giáo viên chủ nhiệm của hắn dạy địa lý, tiết đầu tiên tất nhiên không phải tiết địa lý nhưng theo những gì Minh hiểu về bà chủ nhiệm lại thêm những gì Vũ vừa nói thì kiểu gì chủ nhiệm cũng sẽ đi đổi tiết với giáo viên khác.
Ví dụ theo thời khóa biểu, tiết đầu là tiết lý, giờ đại khái sẽ thành tiết địa lý hay đúng hơn là tiết sinh hoạt, sau tiết sinh hoạt này thì mới học hành bình thường được.
Giáo viên chủ nhiệm lên lớp lúc đó Thanh mới lên, xếp chỗ càng dễ.
Cùng lắm nếu chỗ ngồi không tốt lắm cũng có thể đổi còn đổi như thế nào... phải xem cách.
Minh theo Thanh xuống dưới sân, tiện tay cầm chai sữa táo đưa cho nàng dù sao hắn cũng không uống được.
Thanh thấy vậy ngọt ngào cười, hai người chọn một chỗ ghế đá, phóng mắt nhìn sân trường.
Giữa sân trường là sân bóng rỗ, phong trào bóng rổ của THPT Cửa Bắc thật sự rất mạnh.
Phong trào bóng rổ của Đại Nam cũng du nhập vào sớm hơn Việt Nam nhiều lắm, vị thế cũng cực cao, hiện tại bóng rổ cùng bóng đá gần như chia đôi thị trường thể thao Đại Nam, thứ mà bóng rổ ở Việt Nam không thể so được.
Nhìn vào giữa sân thấy người ta chơi bóng rổ, Minh cũng có chút ngứa tay.
Minh biết chơi bóng rổ hơn nữa không tệ.
Cấp 3 thì hắn cũng có chơi dù sao năm lớp 11 môn thể dục yêu cầu ném bóng rổ mới có thể qua môn.
Thời cấp 3 coi như là hắn chơi cho vui, gọi là có động vào.
Lên Cao Đẳng, hai nơi mà Minh dành nhiều thời gian nhất chính là hàng net cùng sân bóng rổ.
Tiếp theo Minh nghỉ học, thỉnh thoảng cũng ra sân bóng rổ, sân bóng rổ của chính trường cấp 3 cũ.
Lại sau này trong thời kỳ đi nghĩa vụ, chỉ cần trải qua giai đoạn tân binh thì cũng có tham gia huấn luyện như bình thường bao gồm cả thể dục thể thao.
Thể thao với Minh trong môi trường bóng rổ tất nhiên vẫn cứ là bóng rổ hơn nữa cái đám đi nghĩa vụ ấy mà... rất ít tự nguyện đi mà đều là bị gọi đi.
Đã bị gọi đi cơ hồ là sức học kém, sức học kém có thể vì lười, có thể vì việc gia đình, có thể vì dốt, có thể vì rất nhiều lý do nhưng đại đa số đều rất ham chơi, ham chơi hơn ham học.
Trong quân doanh của hắn ngày ý... không thiếu cao thủ bóng rổ, chuyên nghiệp cực kỳ.
So không được với pro thậm chí semi pro nhưng vượt xa đám học sinh cấp 3 không chuyên.
Đương nhiên Minh chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi, chạy ra ném bóng rỗ, người nhễ nhại mồ hôi, tí nữa đi lên lớp có khi lại bị bà Bảy xả cho một trận, nói móc một hồi.
Thà rằng ngồi đây tiếp chuyện mỹ nhân còn thú vị hơn nhiều lắm, nhàn hạ mà thoải mái cũng bớt gây thù chuốc oán với mụ giáo viên chủ nhiệm.
Quan trọng nhất là người Minh vẫn đau, hiện tại chơi bóng rỗ không phải hưởng thụ mà là hành xác, cũng không phải thể hiện trình độ mà là mất mặt.