Chương 38: Nâng Hay Bỏ.
Từ Lạc Long Quân đến Phú Thượng cũng không tính xa hơn nữa nói ra thì chỗ này còn gần nhà Minh.
Nhà Minh ở cuối đường Âu Cơ, đi thẳng là tới Phú Thượng, tuy cũng tính là tương đối xa nhưng chỉ là một đường thẳng mà thôi.
So với từ Skynet đến khu này có khi còn gần hơn.
Chỉ là Minh thật không ngờ, Phú Thượng lại thành... khu nhà giàu.
Quang cảnh so với kiếp trước của Minh như hai thế giới, biệt thự nhà lầu san sát nhau khiến Minh tương đối khó tưởng tượng.
Ở kiếp trước, khu vực Phú Thượng cùng khu vực nhà Minh cũng không hơn kém bao nhiêu, đều là nơi còn rất nhiều đất trống, nơi còn tương đối nhiều đất canh tác.
Phải biết từ đường Âu Cơ đi lên quận Phú Thượng sau đó qua cầu Nhật Tân có thể tới sân bay Nội Bài, thêm một đoạn nữa là Sóc Sơn.
Trên lý thuyết Sóc Sơn vẫn tính là đất Hà Nội nhưng mà... cũng chẳng mấy ai tính thế, Sóc Sơn thậm chí đã coi như một khu vực khác thuộc ngoại vi thủ đô.
Bởi vậy có thể nói Phú Thượng – Nhật Tân đều nằm ngoài rìa rìa của thành phố Hà Nội vậy mà hiện tại cũng đã bắt đầu chuyển mình, bắt đầu thành khu nhà cao cấp, nơi tập trung cho người giàu.
Nhìn quang cảnh xung quanh, Minh càng kiên định mình nên rời khỏi Đại Nam.
Thị trường Đại Nam rất lớn, lớn hơn Việt Nam nhiều nhưng về cơ bản cái gì cũng thay đổi, Minh quá thiếu kiến thức về thị trường.
Đúng là có rất nhiều thứ Minh có thể sử dụng, đúng là thêm vào việc hắn biết trước quỹ tích chuyển động của thế giới, Minh đời này chỉ cần muốn kiếm tiền thì chắc chắn kiếm được, ở Đại Nam thì cũng thế thậm chí so với kiếp trước có thể tiến xa hơn nữa nhưng mà... không đủ.
Nói thế nào nhỉ, thế giới này đại khái vẫn là thế giới mà Minh quen thuộc, quỹ tích vẫn thế, con người vẫn thế, sự kiện có lẽ cũng vẫn thế.
Chỉ có duy nhất Đại Nam cùng Cao Ly là khác bởi vậy nó có quá nhiều yếu tố bất ngờ, quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Để hiểu được chính cái đất nước Đại Nam nơi mình sinh ra này... Minh sẽ phải đầu nhập rất nhiều rất nhiều, như người mù dò đường vậy trong khi đó bất kể là Trung Quốc hay là Mỹ – vốn là nơi 'đất khách quê người' thì Minh còn hiểu rõ hơn Đại Nam hiện tại nhiều lắm.
Chỉ có hiểu rõ, Minh mới có thể sử dụng tối đa ưu thế biết trước của mình.
Đương nhiên Minh cũng sẽ không từ bỏ Đại Nam chỉ là Minh cảm thấy... khi trong tay không có quá nhiều vốn liếng thì vẫn nên đi Trung Quốc trước sau đó hướng về Mỹ – Trung Quốc cùng khu vực Thái Bình Dương qua lại, đến khi hắn thực sự có đủ lực rồi hắn mới quay về Đại Nam.
_ _ _ _ _
Béo đèo Minh cùng Tùng đi một hồi cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà khang trang, nhà 3 tầng diện tích cũng phải cả trăm m2.
"Yên tâm, đây là nhà chú tao, tí nữa mày cứ bảo chú Hà là được, chú tao thầu cả khu này ".
Béo nói xong không khỏi vỗ ngực mình, ngực của béo còn lớn hơn khối bạn học nữ lớp Minh, theo động tác vỗ ngực này mà bộ ngực của nó rung lên, nhìn tương đối thích mắt.
Nghe béo nói chuyện, Minh cũng hơi hơi yên tâm có điều Minh rất muốn biết chú Hà chỉ là cầm chi nhánh hay là làm 'tổng'.
Nếu không biết chính xác đề hôm nay về bao nhiêu có lẽ Minh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cậu của Minh tức là em của mẹ hắn cũng làm số đề, tất nhiên là hàng nước số đề, còn xa xa lắm mới được gọi là chi nhánh.
Nhà cậu rất nghèo có điều theo Minh cảm thấy... nhà cậu nghèo là do cậu chứ cũng không hẳn do hoàn cảnh.
Cậu nghiện đánh lô đề, so với bố của Minh thì càng nghiện.
Nghiện đánh lô đề lại làm ghi số đề thì việc gì xảy ra?, không nói cũng biết.
Quan trọng là một số người như cậu hắn có thói quen chặn tiền của khách.
Ví dụ khách đánh 50000 con 15 chẳng hạn, ngày hôm đó cậu cảm thấy con này không về, một tay ghi số cho khách, mộ tay thu tiền nhưng lại không gửi lên chi nhánh báo số.
Nếu số này không về thật, đương nhiên cậu cuỗm 50000 ngon ơ, vậy giả sử số này về thì sao?, vậy thì thảm, thật sự rất thảm.
Cậu hắn dính vài vụ như thế này, không chỉ một lần mà vài lần thậm chí đến mức gia đình khánh kiệt, anh chị em trong nhà khuyên hết nước hết cái, giúp được gì thì cũng cố giúp nhưng sao mà đủ?.
Bởi chính từ việc của cậu hắn, Minh sợ nhất là đánh ở mấy quán ghi số đề cò con, sợ nhất bị ăn chặn.
Hiện tại là 4h45 phút, Minh chắc chắn biết đề hôm nay về bao nhiêu, đáp án là 88720.
Đề hôm nay về 20, Minh cảm thấy không sai được vì vậy nếu bị ăn chặn... đến cả tâm lý giết người có khi cũng sinh ra.
Hiện tại có Béo đứng ra bảo đảm lại thêm cơ ngơi tương đối trước mặt mình, Minh cũng coi như có liều thuốc an thần.
Vấn đề làm Minh lo lắng tiếp theo cũng vì chú Hà của Béo có vẻ làm lớn.
Thầu cả khu là khái niệm gì?, Minh không rõ lắm nhưng nếu thằng Béo nói thật thì chú của nó làm rất to.
Thầu cả khu có khi cũng đã lên 'tổng' đến nơi tức là khi Minh đánh đề sẽ đánh trực tiếp với chú Hà.
Chú Hà là chú thằng Béo, vuốt mặt cũng nên nể mũi vì vậy mới khó xử.
Đánh đề, Minh cả đời chỉ đánh một lần hơn nữa tất nhiên cũng không về có điều hắn cũng hiểu có vài kiểu đánh đề.
Đánh đề hai chân, tỷ lệ 1 ăn 80
Sau đó là đánh đề ba chân hoặc là đề ba càng, tỷ lệ 1 ăn 400.
Về phần 4 chân hay cả đánh theo kiểu đoán đúng 100% số giải đặc biệt cũng có nhưng mà Minh cũng không muốn nghĩ, quá dọa người.
Vấn đề hiện tại là giữa hai chân cùng ba chân.
500 đồng, đánh hai chân thu về được 40000 đồng.
500 đồng, đánh ba chân thu về được 200000 đồng.
Minh đánh 500 đồng theo dạng đánh ba chân mà nó về thật... Minh cũng không biết có bước ra khỏi cái căn nhà này không nữa.
Bước là có thể bước ra nhưng lúc lấy tiền thì lấy thế nào?.
Ừ thì có thể Minh 'lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử' nhưng Minh thật sự sợ vấn đề này.
200K đồng tại Đại Nam cũng đã hơn nửa tỷ vnd, cho dù kinh tế Đại Nam mạnh hơn Việt Nam nhiều, người đại khái cũng giàu hơn nhưng mà ăn hơn nửa tỷ vnd vào năm 2003 thì quá dọa người.
Số tiền này thậm chí có thể đè sập rất nhiều chi nhánh cỡ vừa dù sao đây là năm 2003.
Cho dù nghĩ theo chiều hướng tích cực nhất là chú Hà sẽ trả đủ chỗ tiền này cho Minh thì đây cũng rất có thể là tiền từ túi chú Hà đổ ra.
Không cần nghĩ cũng biết trong lòng chú Hà có cảm giác gì, rồi chú Hà nghĩ gì về thằng Béo?.
Nghĩ gì thì không ai biết nhưng chắc chắn không thoải mái lắm sau đó thằng Béo lại nghĩ sao về Minh?.
Minh cũng không phải đứa trẻ 15-16 tuổi, Minh lớn hơn cái tuổi này nhiều, Minh phải nhìn nhận rất nhiều mặt.
Đánh một con đề, ăn một con đề cũng không đơn giản chỉ là đưa tiền rồi đợi tiền về mà thôi.
_ _ _ __ _
Khác với những gì mà Minh tưởng tượng, chú Hà của thằng béo rất khác.
Minh tưởng tượng chú Hà sẽ khoảng 40-50 tuổi, thân hình không đến mức cao lớn nhưng... cởi trần ngồi giữa nhà, đầu trọc hoặc ít tóc, trên người đầy 'tha thu', trên cổ cũng phải có vài cái vòng vàng, trên tay thì cũng có 5-7 cái nhẫn vàng, cổ tay thì đeo vòng hổ phách.
Khụ... càng tưởng tượng càng hơi quá đáng.
Chú Hà nhìn tương đối thư sinh, thân hình dong dỏng cao khoảng 1m7 hơn nữa lại ăn mặc một bộ quần áo... Tôn Trung Sơn.
Trên người không có vàng bạc châu báu gì cả nhưng gọng kính lại bằng vàng, tương đối lóe mắt, đồ dùng trong nhà bày biện tương đối thoáng đạt nhưng toàn bộ đồ đạc trong phòng khách đều là đồ gỗ cùng bình sứ trang trí.
Căn nhà này nhìn... đã thấy không thích hợp.
Bên ngoài theo phong cách Đại Nam hết sức bình thường nhưng bày biện lại theo dạng tứ hợp viện của Trung Quốc?.
Đây là cái kiểu nội thất gì vậy?.
"Cháu chào chú ".
Cho dù trong đầu vẫn chưa 'thấm' được cái phong cách nội thất của người chú tên Hà này nhưng lễ phép thì Minh vẫn phải cho.
Chú Hà chỉnh chỉnh lại gọng kính của mình, vừa nãy cũng đã nghe Béo nói qua ngày hôm nay đến đây là gì, việc ghi số đề thật ra cũng không phải đại sự gì, cũng không cần trang nghiêm.
Chú Hà cười cười, nhìn Minh cũng tương đối thuận mắt.
"Bạn của thằng Minh thì không cần khách khí, con cháu trong nhà cả ".
"Mấy đứa muốn đánh con nào nói đi, chú ghi số cho ".
"Minh với hai đứa tiện thì ở lại gia đình chú ăn bữa cơm, dù sao nhà cũng neo người ".
Chú Hà tương đối khách khí, đương nhiên đám ba người trẻ tuổi cũng vâng vâng dạ dạ có điều... ăn cơm thì vẫn thôi đi.
Giờ cơm đại khái cũng rơi vào 6h, cũng là giờ có kết quả xổ số... khi đó có lẽ sẽ ăn mất cả ngon.
Tùng với Béo rõ ràng quen thuộc, trong đầu nghĩ nghĩ một chút, mỗi đứa lấy ra khoảng 50 đồng chọn số.
50 đồng là bao nhiêu điểm?, Minh không quá quan tâm, Minh trong lòng vẫn đang có cân nhắc.
Đợi hai thằng bạn chọn xong số, chú Hà thậm chí còn không vội cầm tiền mà lại nhìn Minh, đang đợi Minh mở miệng.
Thằng Tùng cùng Béo cũng đồng thời nhìn về phía Minh, tất nhiên hai đứa cũng không nghĩ quá nhiều.
Minh lúc này thở ra một hơi, là lấy hay là bỏ?.
"Chú Hà, chỗ nhà mình có đánh số đề 3 càng không? ".
Chú Hà 'ồ' lên một tiếng, hơi chỉnh lại gọng kính mà nói.
"Đừng nói ghi số đề 3 càng, ghi số đề 4 càng cũng có ".
Chú Hà tủm tỉm mỉm cười, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Minh cũng cười.
"Thế cho cháu ghi con 4 càng nhé, chú ghi giúp cháu con đề 4 càng 500 đồng ".
Minh vừa nói xong, tay cầm tách trà của chú Hà... không khỏi run lên.
Thằng Tùng cùng thằng Béo cũng ngây ngốc nhìn Minh... trong giây phút này chúng nó cũng chết lặng.
Chính Minh còn không biết nổ đề 4 càng có thể ăn bao nhiêu nhưng mà đánh đề 4 càng 500 đồng tức là cũng cỡ đánh con 4 càng 1 triệu rưỡi ở Việt Nam ngày trước.
Nhận... có lẽ có nhà dám nhận nhưng nổ kèo một phát thì không biết có dám trả hay không thôi.
Cái này... có thể có án mạng đấy.