Chương 34: Tặng Sư Phụ
Bên trong có khoảng chục cái bánh socola, là thuần socola chứ không phải chỉ là nhân socola hơn nữa hình dạng cũng tương đối dễ thương, ít nhất đều là Thanh chọn.
Thanh cầm theo túi bánh nhưng ánh mắt vẫn tương đối nghiền ngẫm nhìn vào cái hộp trong tay Minh.
Thanh rốt cuộc cũng biết vì sao Minh lại gọi mình ra đây, hóa ra là để chọn bánh, chọn bánh tặng người.
Chỉ là Thanh không biết, Minh muốn tặng bánh cho ai mà thôi.
Cũng không thể nói không nên để một cô gái chọn cái gì đó cho một cô gái khác, cái này chỉ là tương đối.
Ví như nhờ bạn gái chọn quà cho mẹ chẳng hạn?, có vấn đề gì không?.
Lại nhờ bạn gái chọn quà cho chị, cho em mình chẳng hạn?, có vấn đề gì không?.
Vấn đề chỉ là cái cớ mà thôi.
Đầu tiên Thanh với Minh chỉ là bạn học, thứ hai Minh cũng nói rõ ràng, muốn mua bánh cảm ơn một người nào đó sau đó nhờ Thanh chọn.
Minh chỉ nghĩ được đến cái tiệm bánh này nhưng chọn thế nào thì hắn cũng không quá quen thuộc.
Nếu đây là sinh nhật Dương thì tốt rồi, Minh dù sao cũng có kinh nghiệm chọn bánh gato, chọn bánh sinh nhật nhưng hiển nhiên không phải, vì vậy mới khó.
Để Thanh chọn, cùng là nữ nhân kiểu gì cũng tốt hơn Minh.
"Yên tâm đi, không biết cậu định tặng bánh ai nhưng chắc chắn người ta sẽ thích ".
Thanh đi bên cạnh Minh, bâng quơ nói một câu.
Trong câu nói này cũng không có ý gì nhưng ngữ âm không đúng, chí ít nghe có chút chua.
Minh không thể không nghe ra điểm này nhưng hắn cũng không có ý định đi giải thích hơn nữa... hắn cảm thấy Minh lần này đi hơi xa.
Hắn cùng Thanh phát triển với tốc độ chính hắn còn không tưởng được.
Cứ cái đà này, chỉ cần giữ mối quan hệ bình bình này, Minh rất có thể sẽ gặp cái hố mang tên "Tao biết nó thích tao nhưng tao tỏ tình nó lại không đồng ý ".
Hắn cũng không thể nói là quá hiểu con gái được, năm xưa theo đuổi Tâm, Minh nghĩ ra rất nhiều trò nhưng mà có những trò hắn thậm chí mới chỉ nghĩ ra, còn chưa kịp áp dụng thì đã theo đuổi được Tâm rồi.
Nói ra thì tình yêu của hắn cùng Tâm tương đối... khó giải thích.
Hôn nhân của hai người trong 5 năm tất nhiên được tính là tốt đẹp cùng hạnh phúc, cái gì cũng đầy đủ, một gia đình êm ấm cũng chỉ cần đến thế mà thôi nhưng hắn vẫn cảm thấy có cái gì đó.
Tình cảm của hai người thậm chí hôn nhân của hai người... thiếu một chút cảm giác của sự mộng mơ, cảm giác lên xuống trong tình yêu.
Đại khái chính là cảm giác này.
Giống như Minh bị ấn tượng vì Tâm xinh đẹp sau đó theo đuổi nàng.
Tâm bị ấn tượng với Minh ở cái gì?, Minh cũng không rõ lắm nhưng Minh đại khái hiểu vì sao Tâm chọn hắn để gửi gắm nửa cuộc đời sau, bởi hắn có thể cho nàng càng nhiều, cho nàng cảm giác tin tưởng, cho nàng cảm giác nàng 'nên' lựa chọn hắn.
Hai người đến với nhau tương đối nhanh, cũng không có mấy sóng gió trong tình yêu, chua cay ngọt bùi gì gì đó thì Minh cũng không cảm nhận được quá nhiều.
Đương nhiên dạng tình yêu này Minh thậm chí không phản cảm bởi các cụ ngày xưa đại khái cũng thế.
Đến với nhau bằng cảm giác, bằng việc đối phương có cái gì đó thu hút mình sau đó sống với nhau bằng cái nghĩa cái tình, gia đình êm ấm không phải là nhờ tình yêu có bao nhiêu sâu đậm mà là tình nghĩa vợ chồng, là sự nhẫn nhịn của người phụ nữ truyền thống trong gia đình.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.
Quan điểm này ở hậu thế bị rất nhiều người lật lại nhưng mà ở thời các cụ thì câu này hoàn toàn chính xác, chỉ có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình.
Hôn nhân của Minh cùng Tâm có lẽ cũng như vậy.
Minh xây nhà, Tâm xây tổ ấm.
Một gia đình đại khái cũng chỉ cần như vậy.
Minh không để cho vợ thiệt thòi bất cứ điểm gì bao gồm cả sự quan tâm cùng chăm sóc, hắn cảm thấy hắn đã làm rất tốt.
Về phần Tâm, Tâm cho hắn nơi dừng chân, nơi mệt mỏi có thể an tâm nghỉ lại, nơi được gọi là mái ấm gia đình.
Hôn nhân của người giàu?... có lẽ sẽ như thế này đi?.
_ _ _ _ __
Cũng chẳng hiểu có phải sống lại mà sinh ra dị năng hay không, Minh dạo này luôn có chút suy nghĩ về nhân sinh kiếp trước nhưng đồng thời cũng không ảnh hưởng về việc hắn đang làm.
Cứ như phân tâm đa dụng trong võ hiệp vậy, ví như đầu đang nghĩ về Tâm, chân cũng không vấp ngã, vẫn có thể đi đứng tương đối bình thường chẳng hạn.
Ở bên tai nghe thấy lời Thanh nói, Minh cười cười, tất nhiên lúc này hắn cũng đeo khẩu trang vào lại, nói dối thì phải nói dối đến cùng, Minh cũng không thích nửa đường tư bỏ.
"Thế phải cảm ơn ánh mắt của Thanh rồi ".
"Sau này mình nhất định cảm ơn Thanh một bữa nhưng mà ngay mai nhất định vẫn đến lượt Thanh đấy ".
Thanh nghe vậy không khỏi cười lên, lập tức gật đầu.
"Yên tâm, mai cậu nhớ đến sớm đấy, sớm như hôm nay là được ".
Đi được vài bước, hai người vào đến cổng trường, lần này Thanh cũng không quá sợ như lần trước dù sao vào trường thì dễ hơn ra trường nhiều lắm.
Thanh lại như nhớ ra cái gì, kéo kéo vạt áo của Minh.
Minh cũng chậm bước chân lại nhìn Thanh, Thanh lúc này mới nói.
"Quên mất, cho mình xin số điện thoại của cậu với ".
Uhm.. lại là lần đầu tiên.
Chẳng hiểu ra sao Thanh lại cho hắn nhiều lần đầu tiên đến thế, Thanh là người con gái đầu tiên xin số của hắn một cách thuần túy.
Ngay cả ngày xưa hắn theo đuổi Tâm, cũng là hắn chủ động xin số Tâm trước.
Về phần đi làm đưa card thì không thể coi là 'xin số điện thoại' nữa.
Từ xưa đến nay, hoặc là Minh chủ động cho số liên lạc như hồi hắn còn làm Trader hoặc là Minh chủ động xin số điện thoại.
Người khác chủ động xin số hắn không nhiều huống hồ còn là nữ nhân.
Thanh nói xong cũng cảm thấy rất bình thường, nàng từ trong túi xách nhỏ lấy ra một chiếc điện thoại.
Vừa nhìn, Minh cũng không khỏi kinh ngạc.
Nói sao nhỉ, cái điện thoại trong tay Thanh ở nhiều năm sau có thể đưa vào viện bảo tàng hơn nữa đặt ở một nơi trang trọng vô cùng.
Còn trong những năm nay... có được chiếc điện thoại này đã rất 'khủng'.
Nếu không phải ngày xưa Minh làm trong Huawei rồi Vsmart nếu không hắn cũng chẳng nhận ra được tồn tại 'truyền thuyết' này.
Một con T-Mobile màu trắng bạc, điều này không khỏi làm Minh nhìn Thanh bằng con mắt khác.
Đáng tiếc những năm này còn chưa có cái trend 'phú bà cầu bao nuôi' nếu không Minh cũng sẽ nói ra, chẳng qua hắn sợ nàng phản cảm mà thôi.
Minh cũng rất tự nhiên lấy con Nokia ra, cùng nàng trao đổi số điện thoại.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh lên lớp.
Lúc này là khoảng 9h20, tầm 10 phút nữa đến giờ vào lớp.
Vì là giờ ra chơi, trong lớp cũng có rất nhiều bạn học ra ngoài nhưng ở lại cũng không ít.
Giờ ra chơi kẻ ra người vào cũng nhiều, không ai quan tâm hết được nhưng mà Thanh cùng Minh lại tương đối đặc biệt.
Nhắc lại lần thứ n, người ta là mỹ nữ, mỹ nữ lúc nào cũng có độ chú ý.
Nhắc lại lần thứ n-1, cái khẩu trang của Minh cũng có thể gây chú ý.
Ánh mắt của vài bạn học đảo qua Thanh cùng Minh sau đó cũng nhìn thấy trong tay Thanh cầm một túi socola, trong tay Minh lại cầm một hộp quà được bọc cực kỳ đẹp.
Hộp quà hai màu trắng đen xen kẽ đồng thời phía trên đỉnh hộp quà còn có đầu một con mèo nhỏ trang trí, cực kỳ dễ thương cũng cực kỳ bắt mắt.
Minh cũng không bước vào lớp, hắn chỉ tiễn Thanh lên lớp mà thôi, làm ra thủ thế 'bye bye' bằng cách lắc tay với Thanh, Minh trực tiếp xoay người rẽ hướng khác.
Thanh thấy vậy hơi hơi bất ngờ, không kịp phản ứng gì chỉ có thể mang ánh mắt dõi theo Minh, trong đầu như có điều suy nghĩ.
Cái suy nghĩ của Thanh rất nhanh cũng bị thay thế bởi việc có vài bạn nữ mang theo 'tò mò' rất lớn đi đến chỗ Thanh.
Con gái mà, tò mò là thiên tính... về phần ăn trực?... khụ... cái này không biết.
_ _ _ _ _
Minh chưa qua A1 bao giờ nhưng chẳng khó để qua A1.
Cùng một hành lang, lớp đầu tiên từ cầu thang tầng 3 đi lên chính là 10A1.
Cuối hành lang chính là 10A9.
Tại trường Cửa Bắc, A1-A2-A3 được coi là lớp trọng điểm, điểm đầu vào cao nhất.
Còn lại từ A4-A9 đại khái không phân biệt với nhau.
Nếu Minh nhớ không lầm, Minh kém từ 0.5 đến 1 điểm để được xếp vào A2-A3 và thiếu khoảng 1.5 điểm để xếp vào A1.
Cũng may hồi thi vào cấp 3 bản thân Minh thiếu điểm chứ không biết sau khi hắn sống lại ngồi học ở A1 thì hắn sẽ có cảm giác gì.
Học 1 tiết ở A7 hắn đã suýt ngủ trong lớp, giờ bắt hắn sang A1 /, ha ha vẫn thôi đi.
Quay lại vấn đề chính, A1 không hổ là A1.
Cảm giác đầu tiên khi vào lớp này là kính, toàn kính là kính.
Tất nhiên A1 cũng sẽ như bao lớp khác, học sinh giờ ra chơi thì vẫn nên ra ngoài, trong lớp A1 cũng có rất nhiều bàn trống.
Minh thì không ngại ngần gì lắm, cứ thế đi vào lớp người ta bởi hắn thấy sư phụ.
Thói quen của sư phụ vẫn không thay đổi, giờ ra chơi sư phụ rất ít ra ngoài trừ khi là nhu cầu thiết yếu.
Ở trong lớp, hoặc là ôn bài trong giờ ra chơi hoặc là... chơi bài.
Như đã nói, Dương không phải mọt sách, nên chơi vẫn là chơi, nên học vẫn là học.
Bàn 4 người là đủ chơi bài rồi, chỗ Dương ngồi hiện tại cũng vừa vặn có 4 người.
Vì Dương ngồi xoay ra phía cửa ra vào, cũng không thấy Minh đến.
Minh đến đứng đó vài giây, tiện thể tháo khẩu trang luôn.
Lúc này ván bài cũng kết thúc.
Uhm, đại khái sư phụ thua.
Qua vài giây quan sát, Minh cũng nhìn ra cái bàn 4 người này đang đánh 'tấn chéo cánh'.
Ván bài kết thúc, lúc này tất nhiên đến phiên bên thua xếp bài rồi chia bài chỉ là mấy bạn ngồi đối diện Dương thấy Minh.
Minh cũng không để người ta lên tiếng, chủ động chào hỏi.
"Sư phụ để con xếp bài cho ".
Giọng nói rất bình thường, mang theo cả cái vẻ cười cợt.
Dương nghe giọng nói sau lưng mình không khỏi giật mình quay đầu lại sau đó kinh ngạc vô cùng.
"A, Minh ".
Trong lúc Dương còn kinh ngạc, Minh thản nhiên đặt hộp quà trên đùi Dương, một tay chạm vào đống bài trên bàn.
"Quà con hứa tặng sư phụ ".
Nói bằng cái giọng không sao cả, Minh cũng thu bài xong, tốc độ thu bài của hắn khá nhanh.
Uhm, một tin tốt nữa là đây là bài mới.
Nghĩ cũng phải, ngày đầu tiên đi học mua một bộ bài mới mang ra là việc đương nhiên, cũng không thể mang bài cũ rích ra chứ?.
"Hôm qua Dương nhắn tin cho Minh bảo không cần mà ".
Dương... cũng thay đổi xưng hô với Minh, đại khái vì nàng ngại.
Xưng hô sư phụ đệ tử trước mặt mấy người bạn mới... luôn cho Dương cảm giác không đúng lắm.
"Con không biết, kệ sư phụ, tin nhắn hôm qua sư phụ gửi con không đọc được ".
Minh thì da mặt dày, hắn ngại cái gì đây?.
Sau đó Dương cũng không thể lại từ chối nữa bởi vì bao gồm cả Dương, bốn cô gái đều bị đôi tay của Minh hấp dẫn.
Vốn Minh xin xếp bài chia bài, không ai sẽ nghĩ gì bởi coi đây là bạn Dương nhưng rất nhanh... mấy bạn gái bị hớp hồn, chia bài... cũng là một loại nghệ thuật.
Để gây ấn tượng mạnh nhất khi múa bài, ưu tiên hàng đầu chắc chắn vẫn phải là Aerials & Drops và các biến thể của nó.
Biến thế thì cũng chưa cần dùng, chỉ cần làm được 'nhấc bài – thả bài' ở trình độ liên tục cùng tầm cao vừa phải là được.
Làm liên tục 3 lần, xen giữa mỗi lần là một pha xào bài cơ bản.
Sau đó cánh tay của Minh lại hoa lên, cánh tay như đang nhảy múa vậy, tách bài làm ba phần, Minh chuyển sang 3 packet -cut xen lẫn Swivel-Cut.
Đây không còn là chia bài nữa rồi mà những lá bài như đang nhảy múa trong tay Minh vậy.
Cuối cùng chính là chia bài, chia bài cũng không thể chơi cái trò phi bài như Ngôn Phi được, cái mặt bàn gỗ này thì phi cái con khỉ gì.
Minh chỉ có thể lựa chọn ấn bài, tuồn từng con một ra chia cho 4 người nhưng động tác vẫn rất nhanh đồng thời cũng chỉ chia bài một tay, lấy ngón cái mà đẩy bài.
Chia bài xong, Minh cũng không để người ta có thời gian khen ngợi cảm thán gì gì đó, chỉ là hướng về Dương làm ra thủ thế OK.
"Con chọn kỹ lắm đó, sư phụ nhất định phải ăn đấy ".
Nói xong, Minh trực tiếp đi ra ngoài, lúc này Marathon lv 1 lập tức thể hiện giá trị của mình.
Rõ ràng Minh chỉ bước đi bình thường nhưng mà tốc độ cũng thật nhanh, thoáng cái đã biến mất, sau đó... Minh cũng không biết sau đó thế nào nữa chỉ nghe từ phía A1 có hàng loạt âm thanh rộ lên, nghe như giọng con gái vậy.