Chương 33: Hơi Thở Thơm Mát Là Một Lợi Thế.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 33: Hơi Thở Thơm Mát Là Một Lợi Thế.

Minh cùng Thanh lại xuống căng-tin, lần này Thanh mua một chai nước, cũng rất bình thường, càng lộ ra suy nghĩ của Minh không sai.


Minh thì cũng không mua được thứ hắn muốn mua, căng-tin không bán ngũ cốc, cái thứ dễ ăn nhất có lẽ là mì cốc.


Minh cũng không đắn đo nữa, chọn một cốc mỳ thịt bò khô, lại thêm một hộp milo.


Minh cùng Thanh lại chọn một bàn ở tầng 1, lần này Minh cũng bỏ khẩu trang ra.


Thấy Minh bỏ khẩu trang bắt đầu ăn mì, Thanh một bên đặt ống hút vào chai, một bên chăm chú nhìn hắn.


Minh thấy vậy, gắp một đũa mì vào miệng rồi hỏi.


"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à ".


Minh tươi cười mà đáp, hắn cười rất bình thường nhưng lại lộ ra hàm răng trắng, răng hắn... thật sự rất trắng.


Thanh nghe vậy 'Xì' một tiếng sau đó bật cười nhưng mà Minh không biết là sắc mặt Thanh cũng hơi đỏ.


Hai người ngồi cách nhau chỉ có chút xíu, Thanh cũng ngửi được mùi thơm từ miệng Minh.


Con trai mà, trong mắt con gái con trai chỉ cần thơm một chút, gọn gàng sạch sẽ một chút thì chắc chắn sẽ có điểm cộng huống hồ hơi thở của Minh thật sự rất dễ chịu, như mùi hương bạc hà vậy.


Thanh không quá hiểu rõ nhưng mà Thanh thích mùi này, cảm giác... rất khác những đứa con trai khác.


Thanh cũng không thể nói mình hiểu rõ đám con trai bao nhiêu nhưng mà Thanh từ nhỏ đã phụ cha mẹ bán hàng, nhà hàng mở cửa hàng bán điện thoại, cũng tương tự với Thế Giới Di Động vài năm sau tuy nhiên quy mô không lớn bằng.


So với những cô bé cùng tuổi bình thường khác, Thanh đúng là tiếp xúc với nhiều người hơn cũng thấy nhiều đứa con trai trong lứa tuổi này hơn.


Những đứa con trai 15-16 tuổi... nói thế nào nhỉ.


Đại khái cho Thanh cảm giác ẩm ẩm ương ương, cảm giác trẻ con, hoặc là quá mức bạo hoắc quá mức trầm tính nhút nhát.


Đánh giá của Thanh không sai bởi Thanh cũng được thấy không ít thiếu niên cái tuổi này theo bố mẹ đ vào mua điện thoại, nàng ban đầu có thể chưa có một cái tổng kết, chưa có một cái nhận xét nhưng nhiều lần thì tất nhiên cũng rút ra được cái gì đó.


Với Thanh thì Minh rất khác, Thanh chỉ là một cô bé 15-16 tuổi, vốn sống của nàng còn chưa đủ để biết sự khác biệt đó là như thế nào nhưng nàng chỉ cần biết... không giống nhau là được.


Không giống tức là khác biệt, sự khác biệt có thể sinh ra thiện cảm, có thể sinh ra phản cảm, ở mặt này thì Thanh cảm thấy thiện cảm với Minh.


Minh cũng không đẹp trai gì, nói một câu khó nghe hắn đeo khẩu trang còn cho người ta cảm giác tốt hơn là bỏ khẩu trang ra, việc này rất bình thường.


Ở tuổi của Thanh tất nhiên cũng phải thích trai đẹp, không cụ thể nói Thanh nhưng những cô gái tầm tuổi này đa số là thế.


Khi Thanh nhìn thấy Minh bỏ khẩu trang ra, bảo Thanh cảm giác thất vọng thì có lẽ cũng đúng, ai chẳng ước mơ dưới lớp khẩu trang kia là 'nam thần ' nhưng hiển nhiên đời không đẹp như mơ có điều Thanh lại bị hấp dẫn bởi mùi thơm từ phía Minh, một mùi mà nàng cảm thấy rất thoải mái.


"Đúng rồi, Minh đẹp trai thật đấy ".


Sau đợt cười khanh khách, Thanh rốt cuộc trả lời minh.


Cái câu trả lời này làm Minh suýt làm rơi đôi đũa ăn mì.


Bao lâu rồi hắn không được khen đẹp trai đây? Đã thế phía đối diện còn là cô bé xinh đẹp?.


Ai nói 'trung niên đại thúc' được một cô bé khen đẹp trai thì không vui vẻ?, đàn ông ở tuổi nào được khen cũng sẽ vui vẻ mà thôi, càng vui vẻ khi phía bên kia là mỹ nữ.


"Thật? ".

(´。• ᵕ •。`)


"Giả đấy"

(¬ ¬)


Thế là cả hai một lần nữa bật cười.


Không khí giữa hai người lại được kéo lên.


Minh ăn mì cũng tương đối nhanh dù sao kiếp trước hắn có gần 10 năm kinh nghiệm vừa ăn mì vừa chơi game, không ăn nhanh cũng không được.


Ăn mì xong, cảm giác không tệ lắm ít nhất bụng cũng ấm lên, tiện tay bóc hộp milo ra uống sau đó Minh hỏi Thanh.


"Thanh này, ra ngoài với tớ chút không? ".


Đang học ở trường có thể ra ngoài sao?.


Thanh mở to mắt nhìn Minh mà nói.


"Bây giờ á? ".

Minh gật đầu cười cười.


"Ừ bây giờ, yên tâm không sao đâu ".


Minh tự tin mà nói, Thanh nghĩ nghĩ cũng đứng dậy đi theo Minh.


Trên đường ra ngoài, Minh cũng mua thêm một chai nước lại tiện tay cầm thêm vài cái singum.


Đáng nói là tiền chai nước này của Minh còn chưa kịp trả bản thân Thanh đã trả trước, cô bé còn không quên hướng về phía Minh nhoẻn miệng cười.


"Không cho trả, chai này để mình trả ".

Kiếp trước Minh còn chưa có cái cảm giác có con gái tranh trả tiền cho mình, thật sự không có.


Cho dù là vợ hắn cũng vậy, Tâm có thể chủ động mua đồ cho Minh thậm chí không ít lần nhưng khi hai vợ chồng đi với nhau, Tâm cũng chưa từng tranh trả tiền.


Kiếp trước Minh không cảm thấy gì nhưng mà kiếp này hắn... lại cảm thấy vui vui cho dù biết đây đại khái là 'có vay có trả'.


Chai sữa vị táo hồi sáng Thanh mua cho Minh nhưng vẫn là Thanh uống, đương nhiên không tính không phải sao?.


Cầm theo một chai cola, Thanh cùng Minh chậm rãi đi ra ngoài, không phải đi cổng trước mà là đi cổng sau.


Cổng sau của THPT Cửa Bắc là cổng lớn cho xe ô tô đi vào, tất nhiên bình thường học sinh cũng có thể ra vào nhưng chỉ ra vào ở cửa nhỏ.


Học sinh bình thường là không được ra khỏi trường vào giờ học, nếu không thế đã chẳng có cái bộ môn thể thao trèo tường nhưng mà Minh thì khác.


Minh tiến lên tương đối bình thường, chỉ có Thanh là có chút sợ.


Không sợ sao được?, thậm chí hôm nay còn là ngày đầu tiên đi học.

Về bản chất Thanh hiện tại vẫn là học sinh ngoan, hôm qua nàng không đến không phải do nàng mà là do gia đình nàng mà thôi.


Nàng hôm qua ở nhà phụ bố mẹ bán hàng dù sao hôm qua là 5/9, một trong những ngày tiệm điện thoại bán được nhiều nhất trong năm, Thanh không ở nhà phụ cha mẹ thì ai ở?.


Ngay lúc này Thanh cũng không ngờ Minh nắm lấy tay mình, Thanh không khỏi run lên một chút.


Minh nắm tay cũng không phải năm ngón tay đan xen vào nhau, hắn chỉ cầm cổ tay nàng, rồi dẫn nàng đi, cái này cũng không tính là quá đường đột.


Vừa ra đến cửa, đương nhiên bảo vệ phải chặn lại.


Bảo vệ cũng không đến mức đứng chắn trước cửa, ngồi phòng bảo vệ mà ngó đầu ra ngoài quát.

"Hai đứa đi đâu đây ".


Nói quát cũng không đến nhưng giọng bảo vệ tương đối to, tương đối có lực, giọng này vào tai đám học sinh mới vào cấp 3 thì có chút giống thét ra lửa.


Thanh cũng bị dọa sợ, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp nhược.


Bảo vệ trường học vẫn luôn là cái gì đó đáng sợ, ít nhất là với mấy đứa học sinh vừa vào cấp 3 như Thanh.


Minh thì thản nhiên nắm tay Thanh, đến thẳng phòng bảo vệ.


"Chào chú, cháu với bạn cháu tính ra cửa hàng Bảo Ngọc ".


Bảo vệ hơi nghi hoặc.


"Hai đứa ra đó làm gì? ".


Cửa hàng Bảo Ngọc cũng tương đối nổi tiếng, tất nhiên nghe tên thì nó giống cửa hàng trang sức nhưng thật ra lại là cửa hàng bánh, cách trường học không xa.


Làm bảo vệ ở đây nhiều năm, bảo vệ không thể không biết.


Minh lúc này mới cười cười, nhẹ buông tay Thanh ra, lại gần bảo vệ thì thầm to nhỏ cái gì đó.

Bảo vệ nghe xong hơi liếc Minh một cái, thấy Minh tủm tỉm cười sau đó lại nhìn Thanh, thấy Thanh một mực tương đối e ngại cúi đầu, cái này lại khiến bảo vệ nhìn ra là Thanh xấu hổ.


Càng quan trọng là hai người cũng không mang cặp tức là tỷ lệ trốn học không cao.


"Các anh lắm trò thật đấy, được rồi đi nhanh về nhanh ".


Thế là trong lúc Thanh không hiểu gì, Minh đã cầm tay Thanh dẫn ra ngoài.

Cầm tay ý mà... cầm được một lần thì sẽ có lần thứ hai.


Cầm được hai lần... thì sẽ quen tay.

Chưa kể tiệm bánh Bảo Ngọc còn phải sang đường, càng có thêm lý do cầm tay.

"Cậu nói gì với bác bảo vệ thế ".


Thanh ở đằng sau, lúc này nàng còn cảm giác trái tim đập thật nhanh, không khỏi hướng về phía Minh mà hỏi.


Minh tất nhiên không thể nói, dù sao nói ra liền mất vui.


"Bí mật nha, nói xong Thanh đánh tớ chết ".


Thanh nghe vậy mặt lại đỏ lên, cũng mặc kệ tay còn đang bị Minh nắm, một tay còn lại cứ thế đâm vào mạn sườn hắn.


"Không nói này, không nói này, nói mau nói mau ".


Thế là một đoạn đường đi, hai người cười không ngớt, nhìn từ bên ngoài càng thêm giống một đôi.


Hai người rất nhanh cũng đến tiệm bánh Bảo Ngọc.


Tiệm bánh lớn so ra khác các tiệm bánh nhỏ ở chỗ vừa nhìn đã cảm thấy nó 'lớn', nó có 'phong cách'.


Đầu tiên tiệm bánh Bảo Ngọc chia làm 2 tầng thêm tầng trệt, có tầng trệt chuyên cho khách để xe, tầng 1 thì có tiếp tân đứng ngoài đợi sẵn, chỉ cần khách đến là mở cửa, ở thời đại này tiệm Bảo Ngọc quả thực phải trên những tiệm bách khác 1 cấp bậc.


Minh nghĩ mua gì đó cho sư phụ thì cũng chỉ nghĩ đến cái tiệm này dù sao... hắn cảm thấy hồi cấp 2 Dương giúp mình nhiều như vậy, trả 1 cái bánh có khi còn quá mức ki bo.


Đành rằng Minh phải dùng tiền thật nhưng từ hôm qua nhận được 'đồ' của hệ thống, ánh mắt hắn sáng hơn rất nhiều.


Hắn còn không quên hệ thống cho hắn một tờ 'Giấy Thần Kỳ'.


Ở Việt Nam có một câu nói rất hay.


CHƯA ĐẾN 6H30 CHƯA BIẾT AI GIÀU HƠN Ai.


Câu nói này về cơ bản đã là chân ngôn, tất nhiên cũng có biến thể, đại khái như 'muốn nhảy cầu thì đợi sau 6h30 hãng nhảy ' chẳng hạn.


6h30 là một khoảng thời gian cực kỳ linh thiêng với một số người bao gồm cả bố hắn.

Bố hắn cực kỳ thích đánh lô đề nhưng lại đánh lô đề có trách nhiệm, nói chung không bao giờ đánh quá 100k vnd hơn nữa 1 tuần đánh không quá 3 lần.

Tất nhiên bố nghiện đánh lô đề là thật, không thiếu lần Minh thấy bố ghi số ra trên giấy, gọi là 'đánh khan'.


Một bên vừa nhìn TV ra số, một bên vừa vỗ đùi lẩm bẩm ' đấy, tao ghi đúng số này rồi thế mà không đánh '.


Cái hình ảnh này với Minh trở nên quen thuộc cực kỳ.


Tất nhiên Minh muốn đánh lô đề thì cũng... phải nghĩ cách.

Đầu tiên xổ sổ miền Bắc cần chứng minh thư nhân dân mới được mua, đừng hỏi vì sao – pháp luật quy định.

Thứ hai, cho dù mua xổ số được đi chăng nữa mà bố mẹ Minh biết, số tiền này 99% 'được' bố mẹ giữ.


Con đường xổ số chính quy không thể đi được, chỉ có thể đi con đường 'lô đề' của dân gian.


Vấn đề con đường dân gian này cũng không dễ đi, phải có mối, phải có nơi quen thuộc.


Các chủ lô lớn đương nhiên có uy tín, nhưng biết tìm đâu ra?.

Bác cả nhà hắn cũng ghi số đề nhưng mà nếu biết hắn đánh đề có khi chưa kịp báo số đã bị mẹ cầm roi đánh gẫy chân.


Kiếp trước, Minh cũng không chơi cái trò lô đề này, có tiền mang đi Bet, kích thích không khác lô đề bao nhiêu hơn nữa đại khái còn tính được, còn có thể dùng suy luận để mà xét kèo, ít nhất Minh cảm thấy 'bet' nó thú vị hơn đánh đề đánh lô vì vậy hắn cả kiếp trước giỏi lắm đánh 2 con lô không hơn.


Tất nhiên kể cả không đánh, Minh vẫn phải có cách.

Tạm thời hiện tại Minh không lo tiền bạc.


Đến 6h30 tối nay là biết ai giàu ai nghèo ngay.


Hận một nỗi, Đại Nam hiện tại không có Vietlot, nết có kiểu gì Minh cũng nhảy cái hố này.


Cầm 'tạm' 50 tỷ sau đó tính gì thì tính.

May là còn có Thanh ở đây khiến Minh nhịn xuống nếu không để hắn yy thêm một hồi, đến nước dãi cũng chảy ra.