Chương 32: Ngày Đầu Tiên Đi Học (5)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 32: Ngày Đầu Tiên Đi Học (5)

Chủ nhiệm rốt cuộc cũng phải đi, tiết sinh hoạt chính quy đầu tiên của năm lớp 10 rốt cuộc cũng kết thúc.


Đây tất nhiên là một tin vui.


Tin vui thứ hai là Minh hết đắng miệng, hiện tại cũng đã là 8h15 phút, cái thứ thuốc chết tiệt kia cũng bong ra rồi, cảm giác đắng ngắt trong miệng cũng kết thúc.


Có vui thì cũng phải có tin không vui lắm, tin không vui lắm ở đây là theo lời chủ nhiệm tuần sau sẽ có một kỳ thi kiểm tra chất lượng đầu năm.


Minh vừa nghe đã cảm thấy cực kỳ đau đầu.


Chưa học con khỉ gì đã thi?.

Mà coi như vừa học xong đã thi thì cũng tốt nhưng mà kỳ thi kiểm tra chất lượng thì thật sự rất... rất không có gì để nói.


Thi kiểu này không tính điểm số, chỉ để các giáo viên bộ môn biết chất lượng học sinh thế nào cũng muốn xem học sinh nắm kiến thức hồi cấp 2 như thế nào.


Mà chỉ riêng cái gọi là kiến thức cấp 2 thì Minh đã cảm thấy nó với Minh không liên quan gì cả, căn bản không quen.


Ai Là Kiến Thức Cấp 2 Hả?, MotherFuc** Không Quen.


Uhm... đại khái Minh rất muốn theo Bray nói một câu như vậy.


"Mà thôi mà thôi, học cũng không kịp mà kịp thì cũng không học, coi như bị giáo viên bộ môn ghét đi ".


Minh hiện tại cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc thi tuần sau.


Hắn cảm thấy 'tâm linh' tổn thương, cũng may là hết tiết, hết tiết thì có chút thời gian nghỉ.


Minh lập tức đứng lên đi vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh của trường cấp 3... cũng coi là tin vui ngoài ý muốn với Minh.


Chí ít nó sạch sẽ, thoáng mát, hiện đại hơn cái phòng vệ sinh cấp 3 của hắn ở kiếp trước cỡ 10 lần.


Cũng không biết là đại nhân vật nào có ý tưởng lắp Camera trong phòng vệ sinh, phòng vệ sinh thật sự tồn tại thứ này.


Tất nhiên phòng vệ sinh chia hai khu vực, Camera chỉ có thể quan sát khu vực rửa tay, rửa mặt mà thôi.


Về phần khu vực vệ sinh là những phòng riêng, cái này tương đối giống phòng vệ sinh công cộng ở Nhật Bản.


Lắp đặt Camera thật sự là một ý tưởng không tồi, có Camera thì không sợ học sinh lôi nhau vào nhà vệ sinh bắt nạt người khác, giảm được không biết bao nhiêu vụ bắt nạt học đường.


Tiếp theo, cũng không sợ đám cá biệt tụ tập vào phòng vệ sinh hút thuốc trừ khi 5-7 thằng ôm nhau trong cái phòng vệ sinh riêng kia để hút thuốc... thì cũng chịu.

Đối với cái Camera này, Minh cảm thấy mình sẵn sàng ủng hộ cả hai tay.


Quay lại vấn đề chính, hắn chủ động tiến vào khu vệ sinh, vào phòng riêng, trong túi quần có một túi nilong.


Miêu tả đồ vật của hệ thống cũng không sai, cái thứ đen đen kia sau 2 tiếng sẽ bong ra.


Khi nó bong ra, Minh đột nhiên có cảm giác thoải mái cực kỳ, cảm giác như vừa nhai vài viên Singum vậy.


Minh không ngại đưa tay ra để thở vào một hơi sau đó kiểm tra hơi thở của mình.


Con người rất khó cảm nhận được hơi thở của mình bị hôi nhưng nếu hơi thở thơm ngát thì lại có thể cảm nhận được.


Đối với công dụng của kem đánh răng, Minh vẫn tương đối hài lòng.


Ở trong phòng vệ sinh khoảng 3 phút, Minh mới đi ra ngoài soi gương rửa mặt.

Khi soi gương, Minh càng thêm hài lòng, răng của hắn trắng ra, còn tương đối rõ ràng.


Hệ thống xuất phẩm tất tinh phẩm.


Vỗ tay cho hệ thống: ╰(▔∀▔)╯


Rời khỏi phòng vệ sinh, Minh cũng chưa trở lại lớp mà đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn xuống sân trường.


Hắn cũng không lộ ra mình đặc biệt dù sao có khối người làm giống hắn, đều đứng ở cửa sổ hành lang nhìn xuống.


Tất nhiên ở hành lang có Camera, đến cả phòng vệ sinh còn có thì huống gì hành lang.


Vì có camera nên cũng không có đứa nào có gan chơi cái trò nhổ nước bọt xuống sân, một trong những trò mà Minh đánh giá... mất dạy nhất của cái thời học sinh.


Minh nhìn xuống sân trường, nhìn sân bóng rổ, ánh mắt lại hướng về phương xa nhìn về khối nhà D.


Nghĩ miên man một hồi, Minh thở dài.


Ngày hôm nay thật ra hắn có rất nhiều việc, đầu tiên mệt mỏi nhất chắc chắn là đi học.


Đi học xong còn phải tạt qua cái ký túc xá.


Thú thật Minh hiện tại vẫn chưa quen lắm sự tồn tại của ký túc xá vì kiếp trước làm quái gì có cái này?.


Về ký túc xá không phải để lấy đồ đạc gì mà là Minh muốn xem bạn cùng phòng.


Tốt nhất là không có bạn cùng phòng, nếu có thì phải xem một chút, nếu cảm thấy khó sống quá thì trực tiếp xin rút, xin bố mẹ về nhà ngủ dù sao không lâu sau Minh cũng sẽ có xe đạp.


Có xe đạp, không cần phụ thuộc vào xe Bus,tối muộn cũng không sợ không có xe về, cẩn thận chút là được.


Minh cũng còn không quên lời hứa với sư phụ hôm qua nhưng mua gì cho sư phụ cũng cần phải nghĩ.


Hắn tương đố hiểu sư phụ mình, nếu thế giới này có 'gái ngoan' thì sư phụ hắn còn phải trên 'gái ngoan' bình thường 1 bậc.


Bất kể đi học hay đi đâu đều có bố đến đưa đi đón về.

Dương cũng rất ít ăn ngoài thậm chí cả thời cấp 2 bản thân Minh còn chưa thấy Dương ra ngoài ăn, đều sẽ ăn xong ở nhà rồi mới đi, đến cả quà vặt cũng rất ít động vào.


Cụ thể ra thì hiện tại kiểu gì Dương cũng ăn sáng rồi, như vậy thì mua cái gì cho sư phụ đây?.


Buổi trưa cũng không có cách nào gọi nàng đi ăn được cả, Dương chắc chắn có bố đón mà cho dù bố nàng không đón thì Dương chắc chắn sẽ về nhà đúng giờ, làm gì la cà bao giờ.


Hiện tại nếu Minh sang A1 mang đồ ăn cho Dương thì cũng chỉ mang được đồ ăn vặt, chai nước ngọt, gói kẹo, gói ô mai chẳng hạn.


Đương nhiên tặng thế cũng không có vấn đề gì nhưng Minh cảm thấy không ra sao cả, có lẽ Dương không nghĩ gì nhưng Minh nghĩ.


Nghĩ một hồi, Minh cũng hơi hơi có sáng ý, cũng ngay lúc này chuông vào lớp lại vang lên, Minh chính thức bước vào tiết học đầu tiên của năm lớp 10, tiết học 'tri thức'.


Theo thời khóa biểu, hiện tại là tiết thứ 2, vẫn là tiết lý.


Thời khóa biểu ngày thứ 5,,, tương đối nặng.


Lý – Lý – Văn – GDCD – Sinh.


Tiết lý đầu tiên được chủ nhiệm mượn làm tiết sinh hoạt, tiết thứ hai hiển nhiên vẫn là tiết lý.


_ _ _ __


Đi Học Như Đi Tu.

Ngồi Học Như Ngồi Tù.

Ngồi Cạnh Con Xấu...


Lẩm bẩm đến đây, Minh cảm thấy không có ý tứ lẩm bẩm tiếp.


Phương đúng là không xinh nhưng mà nói vậy.. cũng mất lòng nhau quá, cho dù Phương cũng không biết Minh đang nghĩ gì đi chăng nữa.


Minh vẫn tương đối thích Phương, tất nhiên nó chẳng liên quan quái gì đến tình yêu nam nữ cả.


Sau này nếu cần mượn bài về chép thậm chí nhờ người chép bài hộ thì Phương chắc chắn là lựa chọn hàng đầu.


Minh hiện tại chỉ muốn nói, kiến thức cùng Minh nó là hai đường thẳng song song, chẳng liên quan con khỉ gì đến nhau cả.


Hắn cũng không biết làm thế nào, hắn qua được tiết lý nữa.


Tiếng thầy nói như tiếng Phạn Âm, lời thấy giảng như là kinh phật, phấn thấy viết lên bảng như tiếng gõ mõ, nói chung là không ra sao cả.


Lết qua được tiết lý, hiện tại là giờ ra chơi.


Học xong 2 tiết buổi sáng đương nhiên là giờ ra chơi và hiện tại Minh thật sự đói.


Hắn kiếp trước đã quen nhịn đói dù sao dân nghiện net thì ai không nhịn đói?.

Hiện tại hắn muốn nhịn đói cũng được thôi nhưng Minh không muốn ảnh hưởng đến cơ thể, Minh còn muốn cao thêm.


Sống lại một đời trong tay không chỉ có tri thức tương lai mà còn có cả hệ thống, ai chẳng không YY một hồi?.


Đã YY thì phải YY cao xa một chút dù sao không ai đánh thuế YY cả, mơ đến giới siêu mẫu chẳng hạn.


Siêu mẫu người ta toàn từ 1m75 trở lên, cá biệt có khi 1m85 trở lên cũng có, Minh chỉ cao đến ngực người ta, có biết xấu hổ hay không?.


Cái này chỉ là suy nghĩ YY của Minh mà thôi nhưng đúng là Minh cảm thấy 1m7 không đủ dùng.


Trong cặp có cái bánh của mẹ nhưng Minh cũng không tiện ăn dù sao hắn còn đeo khẩu trang.

Tháo thì cũng tháo ra được thôi nhưng tháo khẩu trang chẳng hóa ra là nói dối Thanh?, như vậy không hay lắm.


Vừa nghĩ đến Thanh, Thanh đến thật.


Giờ ra chơi mà, học sinh đổi chỗ với nhau là bình thường, ở nguyên chỗ mới là bất thường.


"Minh ơi, xuống căng-tin với mình đi ".


Thanh ngồi xuống bên cạnh Minh mà nói lời này.


Lời này người khác nghe thì không nghĩ quá nhiều dù sao ngay từ đầu Minh với Thanh lúc lên lớp đã tương đối 'dính' nhau.


Minh nghe thì lại ra vấn đề, vấn đề tương đối lớn.


Đã thấy hắn múa bài, theo lý thuyết Thanh sẽ muốn xem tiếp mới đúng vì vậy Thanh sẽ rủ hắn chơi bài.


Chai sữa vị táo 500 ml kia vẫn còn ở trong ngăn bàn của Thanh, xem ra Thanh uống cũng chưa hết, lúc này rủ Minh xuống căng-tin chỉ là cái cớ.


Xuống căng-tin hoặc là mua đồ ăn hoặc là mua nước, trừ ra còn có thể làm gì?.


Đói thì cũng không thể đói, khát thì cũng không phải.

Đây là biến thể của việc... Thanh có ý tứ với Minh, cụ thể là thiện cảm.

Rủ Minh xuống căng-tin càng giống một loại biểu hiện thiện cảm cho dù chính Thanh chưa chắc đã hiểu.


Tất nhiên mỹ nhân đã nói vậy, không theo không được.


Minh cũng nghĩ đến hắn nhất định phải ăn, xuống căng-tin làm chút ngũ cốc cầm hơi, mua thêm một hộp milo có lẽ là lựa chọn không tệ.


_ _ _ _ _

Bray ở đây là bài 'Không Quen' của Bray, nếu bạn nào thích cũng có thể nghe thử nhưng mà không khuyến khích đâu.