Chương 10: Khởi Đầu Mới.
Minh muốn kiếm tiền, nếu chỉ muốn kiếm tiền thì Minh cũng chẳng cần thay đổi gì cả, cứ học theo con đường kiếp trước là được hơn nữa Minh biết mình có thể đi càng xa nhưng mà trong lòng Minh lại cảm thấy trống vắng.
"Ông trời đúng là trêu người, thằng bạn đầu tiên mình gặp lại là thằng Tùng ".
Nằm vật trên giường gỗ, Minh chỉ có thể cười trừ.
Lại gặp thằng Tùng... thực sự rất nhớ nó.
Đồng hồ treo tường cứ điểm từng phút từng giây, âm thanh tích tích đều đều vang lên.
Theo từng nhịp kim đồng hồ, Minh cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, không tài nào tiến vào giấc ngủ, không tài nào chợp mắt.
Cuộc sống kiếp trước của Minh thật sự rất tuyệt vời, sau khi Minh đi nghĩa vụ trở về thì có thể nói một đường hát vang tiến mạnh, cái gì cũng thuận lợi.
Minh cũng không biết kiếp này ra sao, nếu mình thay đổi từ bây giờ lại như thế nào, liệu con đường tương lai còn có thể lại thông thuận như cũ hay không?.
Có rất nhiều thứ Minh không biết, có rất nhiều thứ chỉ là suy đoán, có rất nhiều thứ chỉ là mơ hồ.
Đầu óc của Minh rất loạn, Minh cố gắng mò lấy cái điện thoại Nokia đặt sát người, Minh nhìn đồng hồ.
Lúc này là 10h đêm.
Minh rốt cuộc ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại bàn nơi góc tường, điện thoại 'dùng chung' trong phòng ký túc xá.
Đêm hôm qua, cũng là giờ này, mẹ gọi cho hắn.
Cũng không lệch bao nhiêu, điện thoại đổ chuông.
Minh biết, mẹ hắn đi làm từ 8h sáng, thường thường 7h tối mới về, tất bật chạy đi lo cơm nước tắm rửa, cũng phải 9h tối cả nhà mới ăn cơm, giờ này có lẽ mẹ hắn cũng vừa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Minh đứng dậy tiến về cái điện thoại bàn, cả người hơi run lên sau đó nhấc máy.
"Dạ con nghe ".
Ở đầu dây bên kia, âm thanh của mẹ hắn truyền đến.
Đêm hôm qua, có gì cần hỏi mẹ đại khái đều đã hỏi, đêm hôm nay cũng chỉ quan tâm đến tình trạng của hắn mà thôi.
Minh ở đầu dây bên này vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng càng miên man.
Đến khi mẹ chuẩn bị cúp máy, Minh ngập ngừng mà nói.
"Mẹ ơi ".
Đầu dây bên kia hơi ngừng một giây rồi đáp.
"Mẹ nghe ".
Minh hít một hơi thật sâu, cơ hồ hét vào trong loa vậy.
"Mẹ ngủ ngon, con yêu mẹ ".
Minh vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, ở đầu dây bên kia quả thật choáng một chút sau đó âm thanh của mẹ cũng vọng tới, mẹ cũng cười.
"Sư bố nhà anh nữa, mẹ biết rồi, anh cũng ngủ sớm đi ".
Lần này hai mẹ con... đều không gác máy, cứ thế để im lặng vài giây.
Có lẽ mẹ ở đầu dây bên kia không nghe thấy âm thanh của Minh nữa liền chủ động cúp máy trước, chỉ cón lại Minh áp tai vào nghe những âm thanh tút tút.
Phải một lúc lâu sau, Minh mới hạ chiếc điện thoại bàn xuống.
Nhìn đồng hồ điện thoại, 10h10 phút tối.
Minh kiểm tra danh bạ, tìm được số thằng Tùng, tất nhiên là mới thêm số nó tối nay.
Không ngần ngại gì, Minh gọi điện cho Tùng.
Điện thoại kêu vài đợt, ở đầu dây bên kia rốt cuộc nhấc máy.
"A lô, anh Minh đúng không? ".
Tùng hiện tại nhìn số đang gọi cho mình mà cảm thấy là lạ nhưng Tùng cũng không nghĩ quá nhiều nhưng rất nhanh Tùng... liền không hiểu được.
Ở đầu dây bên kia, Minh đáp.
"Ê Tùng, mày chơi Dota không? ".
"Có chơi, Dota là nghề của em luôn đó anh Minh, có việc gì không? ".
"Chiều mai tao lên Skynet Cầu Giấy, mày ra đón tao, anh em mình làm trận solo Nevermore, tiền tươi thóc thật, bo3 – 300 đồng, chơi không? ".
Tùng ở đầu dây bên kia cực kỳ... khó hiểu nhưng rất nhanh cười lớn mà đáp.
"Chơi, anh Minh mấy giờ chiều ra Skynet, thằng em ra đón ".
Minh ước định một lúc sau đó đáp.
"3h chiều tao qua rồi tao gọi cho mày ".
Minh cùng Tùng lại hàn huyên vài câu, Minh rốt cuộc cúp máy.
Sống lại một lần, không biết tương lai thế nào nhưng ít nhất... Minh cũng muốn sống phóng túng một lần.
Trước năm 25 tuổi... ít nhất phóng túng đến trước 25 tuổi, cái gì kiếp trước chưa thể làm đều sẽ làm, cái gì cảm thấy tiếc nuối đều đi làm.
Nếu đường này đi không thông, sau 25 tuổi liền sửa lại, lại học theo quỹ tích của mình kiếp trước mà bước, có thể hơn kiếp trước, có thể bằng kiếp trước, có thể không bằng kiếp trước nhưng nhất định cũng có thể tự lo cho mình, lo cho bố mẹ... vậy coi như cũng được rồi.
Việc sau này, sau này tính sau.
Minh muốn go pro, kiếp trước không thể, kiếp này chưa chắc không thể.
Minh muốn tập hợp một đội hình all star mạnh nhất Dota Việt Nam.
Minh muốn được trải nghiệm, được ra nước ngoài thi đấu, được đến Trung Quốc thi đấu, được nhìn thấy những người kiếp trước Minh chỉ có thể ngưỡng vọng, muốn vượt qua bọn họ.
Hiện tại đến cả đội hình bản thân Minh cũng đã vẽ ra gần đủ rồi.
Hắn mid, Tùngcon carry, 3 vị trí còn lại Minh đều có dự định.
Tất nhiên không thể mời thành viên StarBoba được, mời không nổi hơn nữa Minh muốn một đội hình thật trẻ, chí ít kéo được đến Dota2, Minh cũng muốn đi TI, muốn trải nghiệm TI, không phải dùng mắt nhìn mà là tự mình trải nghiệm.
Ngày 4/9/2003.
Minh bước ra một bước thật dài, một khởi đầu mới của chính hắn.
Mang theo một chút kích động... Minh cũng nghĩ đến hai vấn đề khác.
Đầu tiên, có một người... Minh muốn đi xem một chút.
Cô gái năm đó hắn yêu đơn phương hiện tại thế nào?, mối tình đơn phương kéo dài 10 năm thậm chí càng dài.
Các bạn học khác, Minh có thể không nhớ rõ nhưng cô ấy Minh không quên được.
Minh nhớ năm thi vào cấp 3, điểm toán cô ấy không tốt lắm, thi không được như kỳ vọng.
Sau đó cô ấy vào học chung trường với Minh, Minh khối A còn nàng khối D.
Nàng học tại ngôi trường này nửa học kỳ sau đó chuyển trường, chuyển sang một trường chuyên khác dù sao nhà nàng có tiền.
Từ đó Minh đã không theo kịp bước chân người ta, mãi đến năm 27 tuổi.
Năm 27 tuổi, Minh... có thể tự đứng bằng đôi chân của mình chỉ là Minh lại không có dũng khí theo đuổi người ta, đó cũng là năm Minh quyết định từ bỏ dõi theo cô ấy... hoặc có lẽ sớm hơn một chút, vào thời điểm hắn đi nghĩa vụ hắn liền từ bỏ.
Minh nghĩ một chút, cảm thấy sáng mai... nhất định phải đi xem một lần, cho dù chạy khắp khối D cũng phải đi xem một lần.
Còn về việc thứ hai... Minh còn chưa quên cái hệ thống chết tiệt kia.
Đêm nay lúc 0h hệ thống liền bắt đầu, cũng không biết nó rốt cuộc lại chơi trò gì?.