Chương 16: Đa Thê

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 16: Đa Thê

Điều gì đến cũng phải đến.


Nhận ra rất nhiều người quen ở kiếp trước tất nhiên là vui vẻ nhưng mà nhìn lại bà giáo viên chủ nhiệm thì...


Giáo viên chủ nhiệm của Minh năm nay cũng ngoài 40, họ Đỗ tên Thị Bảy.


Tên này... Minh không muốn bình phẩm, đến cả nhận xét về GVCN hắn cũng không muốn nhận xét bất quá hắn vẫn nhớ biệt danh của cô Bảy này.


Giáo viên chủ nhiệm của hắn bị đám con trai trong lớp gọi là Bảy Sven.

Năm đó Dota vẫn cực kỳ nổi, Sven nghe lại giống Seven, không phải là 7 sao?.

Vấn đề là Sven là một cái gì đó rất quái vật trong Dota1 thời kỳ này vì vậy có thể thấy giáo viên chủ nhiệm của hắn 'được lòng' học sinh như thế nào.


Minh ngồi trong lớp, cũng chẳng biết bà Bảy kia nói cái gì nữa, chung quy cũng cố xong được cái tiết đầu tiên của năm học lớp 10, coi như xong ngày khai giảng.


Tình tiết duy nhất làm Minh chú ý chính là việc giáo viên chủ nhiệm muốn học sinh kê khai giai đình.


Cụ thể là cái gì, Minh không rõ lắm, việc kê khai này coi như để hoàn thiện hồ sơ, cũng không có vấn đề gì nhưng Minh đột nhiên nhớ ra một việc là thế giới này có luật đa thê.


Cũng không biết trong tờ đơn khai này có gì đặc biệt?.


Quả nhiên vừa nhìn vào thì cũng đặc biệt thật.


Ở mục 'họ và tên mẹ' còn có một tiểu mục nữa ở bên trên đấy là (Ghi đầy đủ họ và tên của các mẹ trong gia đình ".


Vừa đọc xong câu này, Minh cảm thấy hứng thú nồng đậm vội quay ra liếc bài Thu Phương.


Đáng tiếc cô bé chỉ có một mẹ.

Nhìn sang bên cạnh không có gì đặc biệt tất nhiên quay đầu nhìn xuống.


Một tổ có 6 bàn, bàn của Minh là bàn 5.


Bàn 6 là chỗ lớp trưởng ngồi, bên cạnh lớp trưởng là một cô bé họ Phí tên Hương Lan.


Cô bé này Minh không nhận ra, ở lớp này Minh cũng chỉ nhận ra được khoảng một nửa mà thôi, đây không phải là quên mà là vì kiếp trước căn bản không gặp nhau.


Lý do vì sao biết tên đương nhiên là hắn vừa nhìn xuống sau đó thấy.


Không phụ sự kỳ vọng của Minh, lớp trưởng Trần Thiên Vũ thì rất bình thường trong khi cô bé gọi là Phí Hương Lan này dĩ nhiên có hai người mẹ.


Chỉ nhìn một cái, Minh lập tức quay lên động tác cực kỳ nhanh, Hương Lan vừa ngẩng đầu lên một cái sau đó lại cúi đầu viết tiếp.


Hương Lan cảm thấy Minh rõ ràng vừa quay xuống nhưng cũng không có suy nghĩ gì cả, nhất định sẽ không đoán được tò mò của Minh dù sao tại thế giới này đa thê là hợp pháp, là thường thức, ai mà nghĩ Minh tò mò?.


Tại thế giới này không phải đại gia nào cũng đa thê nhưng số nhiều là vậy.

Đa thê không chỉ có ý nghĩa về mặt tình yêu, tình dục mà còn là sự chiếm hữu, sự thể hiện, là một sự công nhận của quyền lực cùng tiền tài.


Tất nhiên thế giới này cũng tồn tại cái gọi là môn đăng hộ đối, khi mà nhà gái không kém nhà trai quá nhiều thì rất khó để nhà trai 'đa thê' mà nếu 'đa thê' thì người vợ sau... tương đối khổ.


Cái này cũng như hoàng thượng cùng hoàng hậu vậy, hoảng thượng thì không nói làm gì nhưng hoàng hậu lại có quyền lực không thua kém gì hoàng thượng thì sao?.


Khi đó các phi tần nạp vào hậu cung sẽ thảm không thể tả, sống không phải chỉ dựa vào hoàng thượng sủng ái mà còn dựa vào sắc mặt hoàng hậu.


Đương nhiên Minh cũng không quá hiểu rõ những vấn đề này, Minh chỉ nhìn một cái thỏa mãn tò mò mà thôi sau đó rất nhanh điền xong hồ sơ của chính mình bất quá cột số điện thoại của cha mẹ... Minh để trống.


Minh thì lạ gì bà Bảy kia, cột số điện thoại liên lạc phụ huynh tốt nhất vẫn nên để trống.


Cái cột này đương nhiên phải lấp vào nhưng là vấn đề sau này, ít nhất là vài ngày nữa.


Ngay giờ phút nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, Minh đã nghĩ đến việc thuê người đóng giả cha mẹ.


Tất nhiên không thể thuê mấy ông xe ôm hay bà hàng nước được, nhất định phải thuê dân chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải thuê quá một năm.


_ _ _ _ __


Khai xong đống hồ sơ lại nghe giáo viên chủ nhiệm thuyết giáo một hồi, gần 12h trưa Minh cùng các bạn học A7 mới được 'thả' về nhà.


Giờ này Minh cũng không vội về gấp bới cha mẹ cũng không ở nhà, lúc này cha mẹ đều đã đi làm, hơn nữa Minh còn có hẹn với Tùng.


Tất nhiên hẹn hò gì có thể để sau, Minh chạy sang khu nhà khối D.


10D4.


Minh liên tục lẩm nhẩm con số này trong đầu mình nhưng càng đến gần lớp 10D4, bước chân của hắn càng chậm.


Chính Minh cũng không ngờ những bước cuối cùng kia lại nặng nề đến thế.


Ánh mắt của Minh vẫn luôn rất tốt, Minh có tự tin, chỉ cần giả bộ đi qua lớp 10D4, chỉ cần như vậy hắn nhất định có thể tìm được người muốn tìm, nhìn thấy người mà hắn muốn thấy.


Cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua cũng được nhưng mà.. bước chân của hắn chẳng hiểu sao lại càng ngày càng nặng.


Biết nói thế nào nhỉ?, thật ra hồi cấp 2 khi còn chưa biết yêu đương là gì, hắn không thích người ta mà người ta đương nhiên không thích hắn.


Có lẽ phải đến những năm lớp 9, những năm cuối cấp 2 hắn mới biết cảm giác thích một ai đó, lưu giữ bóng hình nào đó trong đầu nhưng hắn không dám mở miệng hơn nữa có lý do gì để mở miệng sao?.

Hết cấp 2, mỗi đứa một phương.


Có lẽ chỉ có hắn mới biết cảm giác vui mừng ra sao khi lại thấy cô ấy học cùng trường nhưng hắn vẫn không có dũng khí mở miệng, đến cả đứng chào hỏi như một người bạn bình thường cũng không làm được.


Nàng như công chúa ở trên cao thật là cao, hắn như thứ dân chỉ có thể dưới mặt đất nhìn lên. Hai người không thuộc một thế giới.


Khi đó hắn còn tự huyễn hoặc mình... thời gian còn nhiều.


Còn có thể ngắm nhìn nàng càng nhiều dù sao... cùng trường mà.


Biết đâu... mình có cơ hội?.


Sau đó không bao lâu, nàng chuyển trường.


Nhà nàng... giàu mà, chuyển trường cũng không làm sao, chỉ có hắn chết trong cái sự mơ màng của chính mình, cũng từ khi đó hắn chỉ có thể dõi theo nàng, chỉ có thể đứng ở xa thật xa nhìn nàng, đến cả sự tồn tại của hắn không biết người ta có nhận ra không?.


Ở trong cái cảm xúc bồi hồi này, Minh không nhịn được mà nắm chặt bàn tay của mình lại, Minh nhận ra mình là một thằng chó chết.


Chỉ có thời điểm này, Minh mới tự hỏi nếu kiếp trước hắn không đụng xe thì sao?, nếu đêm hôm đó hắn có thể về nhà an toàn thì sao?.


Đáp án... hiện ra rõ mồn một trong đầu Minh, đêm hôm đó nếu Minh không bị tai nạn, không rời khỏi nhân thế... rất có thể Minh sẽ đến tìm nàng.


Tìm nàng làm cái gì?, Minh không biết, có lẽ đơn thuần chỉ là nhìn mà thôi nhưng... chính hắn cũng không tin.


Minh năm 35 tuổi không phải thằng nhóc Minh của năm 15 tuổi.


Minh năm 35 tuổi cứ ngỡ đã quên được một bóng hình hóa ra chỉ là ẩn vào nơi sâu nhất trong trái tim mà thôi.


Có lẽ Minh năm 35 tuổi sẽ đi tìm nàng, sẽ đi nhìn nàng... sau đó hắn sẽ làm ra những việc rất khó chấp nhận cho dù thời điểm đó hắn đã có vợ con, cho dù thời điểm đó... nàng có lẽ cũng có một gia đình hạnh phúc.


Minh không biết thế nào nhưng tại thời điểm này, tại cái khoảnh khắc cách cửa lớp D4 khoảng hơn 10 bước chân, Minh cảm giác... nếu sự việc vẫn còn tiếp diễn rất có thể sẽ có hai gia đình bị hủy hoại.


Sự việc chưa diễn ra, không ai có thể nói trước được gì nhưng một khi nghĩ đến việc này, Minh cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều cảm xúc hỗn tạp, những cảm xúc kia làm hắn... không muốn bước tiếp.


Không phải không dám, không phải không thể mà là không muốn bước tiếp.


Minh xoay người, hắn vụt chạy, có lẽ chỉ có hắn mới biết mình đang chạy trốn cái gì.


Một đường chạy từ khu nhà khối D ra đến cổng trường, hơi thở của Minh càng ngày càng gấp gáp, mồ hôi bắt đầu chảy xuống nhưng Minh không quan tâm, ánh mắt của hắn thậm chí càng ngày càng nóng, càng ngày càng đỏ.


Cái này gọi là gì?, gọi là đấu tranh tư tưởng đi?.


Minh chạy ra ngoài cổng trường, Minh không có xe đạp mà dùng vé tháng xe Bus dù sao hắn là con một, con một thuộc diện gia đình đơn thê, như vậy hắn được nhà nước nuôi.


Vé tháng xe Bus về cơ bản là miễn phí vì vậy cũng không cần mua xe đạp làm gì, ngay trường hắn cũng có một trạm xe bus, cách cổng trường cỡ trăm bước chân mà thôi.


Minh cũng không có ý định bắt xe Bus, hắn gọi một chiếc xe ôm, trong miệng đọc ra một đoạn địa chỉ.


Đầu óc Minh rối bời, Minh không biết cái địa chỉ này có tồn tại ở Hà Thành không nữa, đây là Hà Thành chứ không phải Hà Nội.


Minh đọc ra địa chỉ, ông xe ôm cũng không hỏi gì nhiều, đưa cho Minh một chiếc mũ bao hiểm sau đó phóng đi.


Tốc độ phóng xe rất nhanh, lúc này là khoảng 12h trưa, giờ này không phải giờ tan sở càng không phải giờ thích hợp để ra đường, con đường vẫn tương đối vắng vẻ, tốc độ phóng xe đương nhiên là nhanh.


Khoảng 15 phút đồng hồ, Minh đến địa điểm cần đến.


Cũng không cần đợi ông xe ôm mở miệng thu tiền, Minh đã quay đầu lại mà lên tiếng.


"Chú ở ngoài này đợi, cháu vào trong xem một chút ".


Ông xe ôm nhìn kỹ đồng phục của Minh một cái sau đó gật đầu dù sao xe ôm cũng là xe ôm cổng trường, cũng không quá sợ Minh quỵt tiền bỏ chạy.


Minh dựa theo trí nhớ của mình mà di chuyển.


Hắn gặp Tâm khi hắn 28 tuổi, năm đó Tâm 18.


Tuổi 18 của người con gái... là tuổi đẹp nhất, hồn nhiên nhất.


Năm hắn 30 tuổi, hắn với Tâm chuẩn bị làm đám cưới.


Hiện tại hắn mới 15-16 tuổi, Tâm lại bao nhiêu tuổi?.


Là 5 tuổi hay là 6 tuổi?.


Trở về quá khứ, làm lại cuộc đời, vậy sẽ yêu cô gái đầu tiên làm trái tim rung động hay sẽ yêu cô gái đầu tiên thật sự cho mình một mối tình đầu?.


Trở về quá khứ, làm lại cuộc đời vậy sẽ yêu một cô gái kiếp trước mình không thể chạm vào hay yêu một cô gái kiếp trước là một nửa còn lại của mình?.


Minh cứ giữ cái suy nghĩ này cho đến khi nhìn thấy nhà Tâm.


Căn nhà này hơi khác so với tưởng tượng của hắn nhưng không phải không có điểm nào không thể nhận ra.


Hắn cũng chỉ đứng từ xa nhìn vào, không có ý định tiến gần càng không có ý định nhấn chuông.


Hắn đứng lặng trước căn nhà này phải đến 10 phút sau đó mới ngậm ngùi quay đầu.


Uhm... đại khái hắn cũng nghĩ thông.


Bất kể là cô gái nào, hắn đều muốn.


Đa thê... đúng là không tệ lắm.