Chương 18: Kèo Danh Dự

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 18: Kèo Danh Dự

Minh đêm hôm qua còn đang nghĩ viết nhạc, còn đang đau khổ sáng tác xong nên gửi cho ai.


Địa vị của nhạc sĩ tại thế giới này rất cao bởi vì bản quyền làm cực kỳ chặt.


Rất nhiều quốc gia có vấn đề với nhau, thế giới này như có một lớp màng chắn giữa các quốc gia, theo lý thuyết thì khoa học kỹ thuật không thể sánh bằng một thế giới nơi đã sớm toàn cầu hóa được tuy nhiên bởi vì bản quyền trí tuệ tồn tại lại đẩy mạnh khả năng sáng tạo của con người, đẩy mạnh sự phát triển của thế giới, có như thế thế giới này cũng không thua kém thế giới cũ của Minh ở bất cứ điểm nào.


Cứ nhìn theo chiều hướng này, khoảng 10-20 năm nữa khi quá trình toàn cầu hóa hoàn thành, các quốc gia mở lòng với nhau hơn thì thế giới cũ của Minh có lẽ còn không so được.


Tất nhiên kể cả nắm bản quyền trí tuệ thì Minh hiện tại chỉ là thằng nhóc 15-16 tuổi vô danh, có thể làm gì?, kể cả có thể sáng tác nhạc thì ai mua?, giá cả thế nào?, người ta có tin dùng hay không?.


Một vấn đề nữa là Minh chẳng biết gì về Dbop cả, không quen ca sĩ nào mà chất giọng của ca sĩ thế nào cũng cần hắn tìm hiểu, rất tốn thời gian.


Boa thì khác, Boa là thế hệ đầu tiên của văn hóa thần tượng.


Trình độ của Boa không cần phải nói, Boa có thể hát, có thể nhảy, có thể Rap, có thể diễn, có thể sáng tác, có thể vui cười với fan... Boa là toàn năng.


Giọng hát của Boa ở kiếp trước Minh đã nghe không biết bao nhiêu lần, Minh đối với giọng hát của nàng tin tưởng không nghi ngờ.


Vũ đạo của Boa thì càng không phải nói, đám Idol gen 2 còn phải chạy dài dài.


Bỏ qua vấn đề giọng hát cùng vũ đạo, Boa còn có cả khuôn mặt, Boa từng được coi là đại diện cho vẻ đẹp của Hàn Quốc, nói dung mạo của nàng triệu người mê cũng không quá đáng.


Boa có tất cả các yếu tố để nổi tiếng, thiên phú cực tốt, loại hình toàn năng, nỗ lực không biết mệt mỏi, chuyên nghiệp trong cả cuộc sống và công việc.


Nói chung... khen Boa thì khen cả ngày không hết.

Minh hiện tại... rất muốn viết nhạc cho Boa, thật sự rất muốn.


Không chỉ là vấn đề danh tiếng hay tiền bạc mà còn.. rất muốn xem Boa hát tiếng Việt sẽ như thế nào.


Thậm chí ngay giờ phút này, trong đầu Minh cũng đã có một bài hát dành cho Boa.


Còn gì thích hợp hơn khi nghe Boa hát Anh Cứ Đi Đi?.


Minh hiện tại không có cách nào vì Boa chuẩn bị cả một Album nhưng mà để Boa làm một MV tiếng Việt đánh vào thị trường âm nhạc Đại Nam... không khó.


Nói ra thì với người như Boa kiểu gì cũng nổi vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, Minh không giúp thì có lẽ thị trường âm nhạc Đại Nam vẫn sẽ bị Boa đánh vào, Minh cùng lắm chỉ coi như giúp Boa đi con đường dễ hơn một chút, ngắn hơn một chút mà thôi.


Càng nghĩ càng muốn bắt tay vào làm luôn.

Minh cũng không phải có nguyên một cái ổ đĩa trong đầu để mà bài nào cũng nhớ, bài nào cũng có thể viết lại, trong đầu hắn giỏi lắm chỉ có hơn chục bài hát, trong chục bài đó tất nhiên cũng có 'Anh Cứ Đi Đi'.


Cũng không vì cái gì cả, chỉ là hồi đó hắn tương đối thích bài hát này, cái giọng 'lái lái' của Hari Won khiến Anh Cứ Đi Đi gần như trở thành dị loại, bắt tai vô cùng.


Nghe nhiều nên cũng hát theo, hát theo thì cũng thuộc lời, cũng tự vừa đánh đàn ghita vừa hát, thậm chí cũng tự đổi Anh Cứ Đi Đi thành Em Cứ Đi Đi dù sao việc này không khó mà cũng chẳng lạ.


Tất nhiên hiện tại Minh cũng sẽ không vội làm gì cả, vội cũng chẳng được.


Đã đến đây thì sao có thể không gặp thằng Tùng?


_ _ _ _ _ _ _


Ngồi lướt mạng tìm kiếm thêm thông tin, cố gắng hiểu thêm về thế giới này, đợi đến khi nhìn đồng hồ là 2h chiều, Minh mới gọi điện cho Tùng.


Trước khi gọi điện vẫn không quên nhìn qua Yahoo, phần khung chat vẫn một màu xám.


Đương nhiên Minh cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, giờ này vẫn là giờ ngủ trưa, ai rep tin nhắn đây?.


"Alo, Tùng à?, tao đang ở Skynet Lạc Long Quân – Cầu Giấy này, mày ở đâu? ".


Minh đóng hết các phần mềm, tắt máy sau đó lại bước ra ngoài đường.


Đứng dưới hiên của Skynet mà gọi điện thoại dù sao bên trong quá ồn đồng thời đi ra ngoài mới có thể để Tùng càng dễ thấy Minh.


"Anh đến rồi à, đợi em chút em xuống ngay đây, em đang ở trên lầu 3 ".


Nghe thấy Tùng nói vậy, Minh không khỏi ngước đầu lên.


Nếu thằng Tùng không nói thì Minh còn chẳng có lầu ba, chỗ này nhìn từ bên ngoài vào kiểu gì cũng chỉ thẩy 2 tầng lầu.


Chỉ nhìn thôi cũng có thể đánh giá đây là địa điểm trốn bố mẹ đi chơi điện tử tuyệt hảo, rất khó bị phát hiện.


Về phần Tùng... Minh cũng không lo lắng hắn không nhận ra đứa bạn này thậm chí phải gọi là 'thầy' của Minh thì mới đúng.


Từ ngày quen Tùng, số tiết trốn học của Minh càng ngày càng nhiều, gần như toàn bộ thời gian Cao Đẳng của hắn đều ở trong quán net nhưng kèm theo đó trình độ của Minh cũng càng ngày càng cao.


Trong buổi xế chiều của Dota1, Minh không dám vỗ ngực gọi mình là Pro Player nhưng ít nhất cũng có cái danh Semi Pro, cũng là mẫu solo mid hàng đầu Hà Nội thời đó.


Tất cả những thứ mà Minh học được ở Dota1 gần như đều bắt nguồn từ thằng bạn này.

Không để Minh đợi lâu, Tùng rốt cuộc chạy xuống, miệng thở hồng hộc nhìn đông lại ngó tây.


Tùng cao khoảng 1m67, thấp hơn trong trí nhớ của Minh nhưng cũng không lạ gì, năm nay Tùng mới 15 – 16 tuổi mà thôi.


Tùng có làn da hơi ngăm một chút, cũng không thể gọi là khỏe mạnh mà phải nói là khá gầy, thêm mái tóc tương đối dài khiến Tùng lộ ra cái vẻ thư sinh, khuôn mặt Tùng cũng không phải thuộc dạng trai đẹp gì nhưng ánh mắt rất sắc, ánh mắt của Tùng thật sự rất đẹp, trong ánh mắt còn toát lên cái tự tin, cái ngông cuồng của tuổi trẻ.


Tự tin cũng phải thôi, ngày đó bản thân Tùng rất có cảm giác 'thiên lão đại ta lão nhị', nói trong cộng đồng Dota1 thời kỳ đó cũng không đứa nào dám vỗ ngực tự tin có thể qua được Tùng, một siêu gánh team hàng thật giá thật của đất Hà Nội.


Tùng thậm chí còn được anh em gọi vui là tiểu Burning, vào game chỉ cần cắn răng ôm trụ, nằm gai nếm mật nuôi Tùng xanh, đến cuối game đợi Tùng giết hết là được, thật sự kinh khủng.


Tất nhiên năm Minh gặp Tùng bản thân Tùng cũng đã gần 20 trong khi hiện tại Tùng cũng chỉ 15-16, nhìn Tùng hiện tại giống với một thiếu niên nghiện net bình thường chứ không phải Carry đánh đông dẹp bắc của đất Hà Nội.


"Tùng? ".


Tùng đang đưa mắt ngó đông ngó tây tìm Minh, không phải Tùng không thấy Minh mà là trực tiếp bỏ qua dù sao... Tùng cũng không nghĩ Minh là 'trông như thế này '.


Tùng nghe âm thanh của Minh lập tức giật mình nhìn Minh, cũng không có giữ ý trực tiếp nhìn Minh từ trên xuống dưới, đầy mặt bất ngờ.


"Anh Minh? ".


Minh gật đầu, nếu hắn không gọi Tùng có khi Tùng còn chuẩn bị gọi điện thoại cho hắn, khi đó thì càng thêm lúng túng.


"Vào trong đi, ở ngoài nắng vỡ cả đầu rồi ".


Tùng nghe Minh nói vậy thì nao nao đi theo nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào đồng phục của Minh.


Đồng phục của Minh ghi rõ THPT Cửa Bắc.


Ngôi trường này vẫn tính là nổi tiếng, ít nhất Tùng nhận ra nhưng vì nhận ra nên Tùng mới giật mình.


"Hôm nay là mùng 5/9?, không phải mới đi khai giảng xong qua đây luôn chứ? ".


Tùng lầm bầm trong đầu nhưng vẫn dẫn Minh lên lầu, còn hào phóng cầm theo 2 chai Sting.


Đi qua lầu 2, Tùng mới quay xuống mà hỏi Minh.


"Anh Minh, anh sinh năm bao nhiêu thế? ".


Minh cười cười, cũng thừa hiểu Tùng đang nghĩ gì, trực tiếp trả lời.


"Sinh năm 88, còn mày? ".


Tùng nghe vậy càng giật mình.


Tùng biết Minh trẻ nhưng không nghĩ trẻ như vậy, trong suy nghĩ của Tùng thì Minh không những là cao thủ Dday hơn nữa tuổi tác ít cũng phải 19-20 ai ngờ chỉ bằng tuổi hắn?.


"Thế mà làm tao gọi anh suốt, tiên sư mày, tao... tao sinh năm 87 ".


Tùng lập tức đáp lời của Minh, cái cổ không khỏi ngẩng lên cao hơn một chút.


Sinh năm 87?, quỷ mới tin.


Minh nhếch miệng mà đáp.

"Thằng nào trình cao làm anh, luật vẫn như cũ, chơi không? ".


"Solo mid Nevermore, 3 game thắng 2 game ăn tất, tiền cược 300 đồng, thằng nào thua còn phải gọi thằng kia là anh ".


Tuổi trẻ mà, chưa trải sự đời.


Vừa nghe vậy, Tùng lập tức gật đầu, lớn tiếng nói.


"Ai sợ ai, yên tâm mày gọi tao là anh chắc ".

"Mày có thua thì hôm nay anh vẫn bao mày tiền máy, bao mày luôn tiền nước ".


Nhìn Tùng hùng hồn như vậy, Minh chỉ cười cười.


"Ừ đúng rồi, anh mày có thắng thì anh mày vẫn bắt mày trả tiền máy với tiền nước thôi ".


Tùng nghe vậy thì tức lắm nhưng cũng không nói gì, trong lòng chỉ nhanh nhanh muốn thể hiện bản thân, thể hiện trình độ của mình.


Tùng dẫn Minh đi lên lầu 3, ở chỗ này có một cánh cửa ngăn cách cầu thàng lầu 2 đi lên.


Tùng cầm trong tay bộ chìa khóa mà lắc lắc.


"Thấy anh mày vip chưa, chơi game chỗ này không sợ ai biết, trừ khi anh mày cho phép nếu không không đứa nào được lên ".


Nghe Tùng vỗ ngực như vậy, Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.


"Còn chưa biết thằng nào là anh đâu, dẫn đường nhanh lên thằng em ".


Thế là một đoạn cầu thang lên lầu 3 vào phòng Gaming, hai 'anh em' không khỏi lời qua tiếng lại, tất nhiên chỉ là nói khích nhau một chút mà thôi.


Khi lên đến phòng Gaming của Tùng, Minh cũng hơi giật mình.


So với hậu thế kiểu cách cũng không kém là bao, phòng Gaming này thật sự chất lượng, đến cả kính cách âm cũng có luôn.


Trên cửa phòng còn có một tấm biển ghi rõ "Skynet Gaming Room", tương đối có phong cách, tương đối có mặt mũi.


Chẳng trách Tùng kiêu ngạo, Tùng đúng là có vốn để kiêu ngạo.


Tùng dẫn Minh vào bên trong, trong phòng điều hòa mát lạnh.


Phòng cũng chỉ có khoảng 10 máy chia làm hai hàng quay lưng vào nhau, cách nhau một cái bàn tương đối dài, có thêm khoảng chục cái ghế trống chẳng biết làm gì.


Mỗi máy đều có một ghế 'Gaming', so với loại ghế của tương lai tất nhiên không bằng nhưng tốt hơn mấy cái ghế dựa ở hàng net nhiều lắm.


Cả phòng chỉ có 3 máy đang bật.


Một máy Tùng bật sẵn, hai máy khác đều có người ngồi.


"Ê Dũng, nhường tao cái máy ý đi ".


Tùng vừa dẫn Minh vào đã khiến hai người ngồi máy chú ý, nhưng chưa đợi hai người lên tiến thì Tùng đã mở miệng.


Đứa được gọi là Dũng đang ngồi gần cách Tùng khoảng 2 máy, rõ ràng không tìn nguyện đứng lên lắm.


"Làm gì?, tao đang đánh chế ".


Đánh chế là đánh gì?, không nói cũng biết tất nhiên là đế chế.


Tùng cũng mặc kệ mà lập tức nói.


"Có đánh kèo không? ".


Dũng nghe vậy nghi hoặc mà lắc đầu.


"Thế nhường mày cho tao đi, tao đánh kèo ".


Dũng nghe có kèo, ánh mắt sáng lên, cũng lập tức thoát game cho dù thoát game nhất định sẽ bị trừ điểm.


"Có kèo à, kèo bao nhiêu? ".


Tùng nghe vậy quay đầu nhìn Minh, nụ cười tương đối 'bất thiện'.


"Kèo 300 đồng cộng thêm danh dự ".