Chương 12: Hệ Thống???

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 12: Hệ Thống???

Minh hiện tại cảm thấy không ra sao cả.


Ban đầu hắn còn chưa thể quen tay, tốc độ rất chậm nhưng khi hắn bắt đầu có cảm hứng, bắt đầu quen tay thì hệ thống lại phát động.


Minh thấy mình xuất hiện trong một không gian đen ngòm nhưng kỳ lạ là hắn lại thấy rõ mọi thứ, tất nhiên xung quanh chẳng có gì ngoại trừ màu đen cả.


Cũng không để Minh đợi quá lâu, âm thanh hệ thống vang lên.


"Ký chủ hiện tại đang trong giai đoạn chuyển sinh, thời gian sinh ra dự kiến – 300 ngày ".


Vừa nghe câu này Minh đã thấy sai sai, hắn cố lên tiếng hỏi vài câu nhưng đều không được hệ thống trả lời.


Giai đoạn chuyển sinh là gì?.


Vì sao lại đợi 300 ngày?


Minh nghe đến con số này hơi thẫn thờ một chút, 300 ngày.. là khoảng 10 tháng.

10 tháng không phải con số gì đặc biệt nhưng 9 tháng 10 ngày thì lại đặc biệt.


9 tháng 10 ngày tính ra cũng đã là 280 ngày rồi.

Minh cũng không biết suy nghĩ của mình là đúng hay sai dù sao đây chỉ là suy đoán.

Cũng như để xác định suy đoán của Minh, hệ thống lại lên tiếng.

"Để đáp ứng yêu cầu tối thiểu cho việc hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ nhất định phải rèn luyện chính mình "


"Hệ thống vì ký chủ sáng tạo một không gian dành riêng cho ký chủ rèn luyện thể chất, lưu ý kết quả của quá trình rèn luyện trong không gian ảnh hưởng trực tiếp tới thiên phú của ký chủ sau khi xuất sinh ".


"Kết quả của quá trình rèn luyện thể chất cũng có một phần ảnh hưởng tới thế giới thực của ký chủ, xin ký chủ càng thêm chú ý ".


Minh... không hiểu gì cả.


Cái hệ thống chết tiệt này.


Minh ở trong lòng chửi hệ thống một câu, không gian xung quanh lập tức thay đổi.


Từ không gian thuần một màu đen, Minh lại xuất hiện trong một căn phòng lớn, một căn phòng lớn với bốn bức tường thuần màu trắng.


Căn phòng lớn lắm, ít nhất từ chỗ Minh đến bức tường xa nhất cũng chỉ thấy trắng mờ mờ.


Ngoại trừ việc lớn ra... căn phòng này không có gì cả, một chút đồ dùng cũng không có.


Không đợi Minh đưa ra ý kiến, Minh liền cảm thấy có một sức ép đè lên người mình, có cái gì đó rất bất hợp lý xuất hiện.


Hai chân của Minh run lên một chút, Minh cũng không tìm được bất cứ vật dụng gì thêm vào nhưng rõ ràng thân hình của hắn nặng nề hơn nhiều lắm.


Cái này quá đột ngột, Minh thật sự không có chuẩn bị cũng không hiểu ra sao cả.


Cố sức chuyển động vài lần, Minh rốt cuộc biết vấn đề ở đâu.


Giả sử lực hút trái đất là X thì lực hút của căn phòng này là 2X.


Lúc này đứng cũng là một loại thử thách.


Minh cũng chỉ đành ngồi xuống sau đó ngẫm nghĩ lời hệ thống nói.

Sau khi phân tích ra thì Minh có thể hiểu được rằng hệ thống muốn Minh rèn luyện thể chất để chuẩn bị cho 'nhiệm vụ'.


Căn phòng này không biết có lấy ý tưởng trong Dragon Ball không nhưng Minh thấy thật sự giống.


Tiếp theo còn có một lưu ý nữa là ảnh hưởng.

Minh khá chắc 300 ngày là thời gian xuất sinh và tùy theo quá trình tập luyện của Minh trong 300 ngày này sẽ ảnh hưởng tới thiên phú của Minh khi sinh ra.


Nếu tạm hiểu là thế thì hệ thống rất có thể sẽ ném Minh vào một thế giới tiên hiệp hoặc huyền ảo gì gì đó.


Với một người có bằng C6 như Minh, có không biết bao nhiêu bạn bè bên Trung Quốc thì mấy dạng truyện như vậy cũng không xa lạ gì, rảnh rỗi cũng có đọc qua không ít, cũng ném không ít tiền vào đó, ví dụ mua chương vip, donate cho tác giả chẳng hạn, mấy cái này không thiếu.


Minh đối với thiết lập hệ thống không hài lòng lắm, hắn cũng không hứng thú gì với tu tiên nhưng đây chỉ là Minh đoán, hệ thống không giải thích gì thêm thì Minh cũng không biết thế nào.


Một cái ảnh hưởng nữa là ảnh hưởng thế giới bên ngoài.

Không thể không nói đây là một tin tức tốt, việc rèn luyện của Minh trong không gian này cũng có lợi cho bên ngoài, ít nhất Minh cảm thấy mình bớt được một lượng thời gian rất lớn cho việc tập Gym.


Nhìn căn phòng rộng lớn với bốn bức tường trắng, Minh cũng chỉ có thể cười khổ rồi bắt tay vào tập luyện.


Quá trình tập luyện kéo dài 24h đồng hồ.


Với môi trường trọng lực gấp đôi, Minh lựa chọn chạy bộ.


Ở đây không có bất cứ dụng cụ hỗ trợ tập luyện nào vì vậy Minh cũng chỉ chọn những dạng luyện tập đơn giản nhất.


Chạy bộ, duy trì sức bền, quen với trọng lực.


Khi quen với trọng lực bắt đầu thử hít đất và cuối cùng là gập bụng.


Minh đã từng đi nghĩa vụ, cũng biết cách bảo vệ sức khỏe bản thân, biết cách làm sao để rèn luyện sức khỏe.


Hắn không phải dân chuyên nhưng... cũng đủ dùng.


_ _ _ _ _ _


Lựa chọn của Minh không sai hoặc ít nhất là Minh cảm thấy không sai, sai chỉ là Minh đánh giá quá cao thể lực của mình.


Tại thế giới Minh mới 15-16 tuổi, cả đời chưa một lần vào phòng gym, tập thể dục chỉ dựa theo những bài thể dục buổi sáng mà khóa thể dục nào cũng có thử hỏi sức khỏe Minh thế nào?.


Lúc đầu Minh chọn mảng tường màu trắng xa nhất làm mục tiêu, hướng về đó làm vạch đích mà chạy bộ nhưng Minh còn chưa chạy được 1/3 đường đã mệt như chó chết, thở hồng hộc.


Hai bắp chân đau như muốt nứt ra thậm chí căng cơ đến nơi.


Minh càng bước càng loạng choạng sau đó ngã uỵch xuống, cả người nằm bò trên mặt đất, động cũng không động được.


Minh cứ nằm bệt ra đó, chỗ này thậm chí còn chẳng có đồng hồ.


Không mạng, không điện thoại, không sách vở, không có bất cứ đồ dùng nào, chỗ này chỉ có trọng lực nặng gấp đôi bình thường.


Minh cứ nằm đó, đến lúc cảm thấy cửa động được thì lại cố đi một đoạn rồi lại ngã vật ra, còn chẳng có cái tường nào để tựa lưng.


Lại đứng, lại đi, lại ngã, lại nằm sau đó lại đứng.


Minh không phải người chăm chỉ gì cả, tuyệt đối không phải nhưng mà cái chỗ quái quỷ này không có bất cứ cái gì có thể làm cho con người phân tâm cả, có chỉ là có trọng lực.


Minh cứ ngã xuống, thân thể mệt lư, nằm một đống ở đó... nằm đến chán thì thôi thì lại đứng lên, lại cố bước đi.


Thời gian ở cái chỗ này như kéo dài vô tận, Minh cũng không biết là mình trải qua được nửa giờ, một giờ, mười giờ hay nhiều hơn?, hay lại ít hơn?.


Ở chỗ này, Minh còn chẳng thể nhắm mắt ngủ được, cú mỗi lần nhắm mắt muốn hô hấp thì lại như có cục tạ đè thẳng vào ngực vậy.


Ở chỗ này Minh còn chẳng thể thở một cách bình thường, chỉ có thể mở miệng thở ra từng hơi, cái gì cũng nặng nề, đến cả không khí cũng nặng nề.


Bước đi thôi đã là việc khó về phần chống đẩy hít đất hay là gập bụng?.


Ha ha, quên đi thôi.