Chương 13: Ngày Khai Giảng.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 13: Ngày Khai Giảng.

Minh mở mắt tỉnh lại.


Cũng chỉ có Minh biết mình trải qua việc gì.

Nếu ở ngoài có người tiến vào đây nhất định sẽ phát giác ra có gì đó không đúng.


Ít giây trước, Minh còn đang ngồi viết lách cái gì đó, ít giây sau Minh đổ gục xuống bàn, mặt sát với thành bàn, miệng mở lớn, thở hồng hộc.


Cả người Minh cũng không có mồ hôi, không có bất cứ dấu hiệu gì của việc hoạt động nặng cả nhưng Minh cứ như từ quỷ môn quan mà đi ra vậy.


Chỉ có Minh mới biết mình vừa trải qua cái gì, lần đầu tiên bị kéo vào không gian hệ thống đối với Minh chẳng khác nào đi tù cả, cảm giác khủng bố cực kỳ.


May mắn là hiện tại Minh cũng không phải một đứa trẻ 15-16 tuổi bình thường, Minh vẫn cố chuyển thân ra khỏi chiếc bàn gỗ, bước chân loạng choạng đi về phía giường sau đó mới đổ gục xuống.


Rõ ràng thân thể Minh không giống như vừa tập thể dục nhưng cả cơ thể hắn đau buốt vô cùng, cơ thể này như đi vay mượn của ai vậy.


Minh cuối cùng cũng hiểu 'ảnh hưởng' trong lời hệ thống là cái gì.


Cái cảm giác này rất giống với những đứa lần đầu tiên đi tập Gym sau đó bắt đầu thích cái gì là tập cái ý, bắt đầu tập một cách điên cuồng.


Ban đầu tưởng thế là ngầu, là chất, tập xong buổi đầu tiên, về đến nhà nằm lên giường là biết mặt nhau ngay.


Minh lúc này chỉ có thể cầu trời, cầu trời khấn phật là sáng mai không đi học muộn.


Cũng không phải Minh sợ đi học muộn không được vào trường, hắn đang ở trong chính khuôn viên trường, làm gì có chuyện không vào được trường.


Minh càng không sợ giáo viên chủ nhiệm có ý kiến với mình, nghĩ hắn sợ?.


Nghĩ đúng rồi đấy, Minh sợ giáo viên chủ nhiệm thật, đối phương có số điện thoại của mẹ hắn.


Chỉ cần một cuộc gọi, Minh cũng không biết làm gì cả, vừa phiền phức vừa... làm mẹ buồn.


Nếu giáo viên chủ nhiệm của hắn không thay đổi gì so với kiếp trước thì Minh lại càng không muốn đụng vào, bà ta phiền phức vô cùng.


Có chuyện gì không thể lôi học sinh lên ba mặt một lời sao?, mắng chửi dạy bảo gì cũng được đằng này hở một tí là báo phụ huynh... việc nhỏ cũng báo, việc lớn càng phải báo.


Nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm kiếp trước của hắn, nghĩ đến quãng đời học sinh cấp 3 sau này của hắn, Minh chỉ có thể thở dài một hơi sau đó mang theo thân thể mệt không thể tả tiến vào giấc ngủ.


Cũng không biết thần kỳ thế nào, hôm sau Minh có thể dạy được đúng giờ, đồng hồ vừa điểm 7h sáng, Minh choàng mở mắt.


Vươn vai ngáp dài một cái sau đó hai cánh tay của Minh khựng lại trên không trung.


Minh bắt đầu xoay hai khớp bả vai sau đó không khỏi rên lên một tiếng.


Cả người... khoan khoái dễ chịu cực kỳ, không còn chút cảm giác mệt mỏi nào của tối hôm qua nữa.


"Xem ra cái hệ thống kia cũng không ác như mình tưởng ".


Minh biết đây chắc chắn là vấn đề của hệ thống, cơ thể con người không thể hồi phục nhanh như vậy được nhưng xem ra thế này cũng tốt.


Mình nhìn đồng hồ, mới là 7h sáng.


Hôm nay là ngày khai giảng, lịch khai giảng thì Minh không lạ gì.


Đến sân trường, tìm đến vị trí lớp của mình sau đó ngồi dưới cái nắng nóng cuối hè đầu thu, nghe hiệu trưởng phát biểu 1 tiếng đồng hồ, sau đó lại làm lễ 1 tiếng đồng hồ, xem văn nghệ 1 tiếng đồng hồ.


Qua 3 tiếng đồng hồ liền lên lớp, nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò sau đó lại điền một chút thông tin.

Đại khái là 8h sáng tập trung làm lễ khai giảng, 12h trưa được rời khỏi trường, chiều không có khóa, ngày hôm sau bắt đầu chính thức đi học bình thường.


Minh dạy sớm, cũng không có gì phải chuẩn bị, đồng phục cũng có sẵn trong balo, Minh nghĩ một hồi liền quyết định tập thể dục.


Đằng nào tối nay cũng có một đợt hành xác, Minh chuẩn bị trước luôn cho nhanh.


Tập thể dục cũng chỉ là những động tác đơn giản trong mỗi tiết thể dục mà thôi, ví dụ động tác hít thở chẳng hạn, cái này không khác gì tập dưỡng sinh nhưng tập vào mỗi buổi sáng sớm cũng có thể giúp cơ thể khoan khoái một chút.


Tập thể dục xong, nhìn đồng hồ mới qua đi 15 phút, Minh tiến thẳng vào phòng tắm.


Lại 15 phút sau, xách theo balo quần áo, Minh bước ra ngoài cửa ký túc xá, khóa trái cửa lại đi thẳng ra khu sân trường.


Sân trường lúc này đã đông đúc vô cùng, tất nhiên Minh thì chẳng nhận ra mấy khuôn mặt thân quen cả.


Hiện tại còn tương đối sớm, minh xuống căng-tin của trường tiêu 10 đồng mua đồ ăn sáng.


Tay cầm một cái bánh ngọt, tay cầm hộp sữa Fami, Minh chọn một cái ghế đá rồi chậm rãi nhìn sân trường.


Có một tin vui, tin thực sự rất vui với Minh là Đại Nam vẫn có Fami.


Không có Fami thì Minh cũng không biết mua sữa gì uống, nếu không phải để ý ánh mắt bên ngoài có khi hiện tại Minh đang cầm một lốc Fami uống dần.


Sáng sớm ban mai, vừa ăn vừa ngắm gái... cũng coi là một điều thú vị.


Ngôi trường này của hắn không phải là trường chuyên tuy nhiên lại là trường tốt.


Điều này đại biểu cái gì?, đại biểu rất nhiều 'Hot girl' đều sẽ thi vào trường này.


Cái việc này cũng không có ai đi kiểm chứng nhưng đúng là trường của Minh kiếp trước rất nhiều mỹ nhân, rất nhiều Hot Girl nổi tiếng, đến cả hoa hậu nổi tiếng nhất Việt Nam cũng từ trường hắn mà ra.


Mỹ nhân vốn không thiếu.


Nhắc đến mỹ nhân thì Minh lại nhớ một câu chuyện tương đối buồn cười.


Giai đoạn Minh còn đang khoác áo học sinh cấp 3, có một bộ phim Sitcom chiếu trên VTV3, hồi đó cũng có thể coi là nổi.


Trong bộ phim Sitcom này có một đứa ngang tuổi Minh, chính Minh cũng không biết có phải vai nữ chính hay không nhưng nói chung là có danh tiếng.


Vì nổi tất nhiên được phỏng vấn.


Khi phỏng vấn, rõ ràng đang học trường X, vì mặt mũi, vì thể hiện mình học 'giỏi' liền bịa ra là đang học trường của Minh, việc này sau khi lộ ra thì không khỏi ồn ảo một khoảng thời gian tương đối dài.


Nói dài như vậy chỉ để chứng minh, ngôi trường này nhiều mỹ nhân.


Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy thậm chí kiếp này còn nhiều hơn.


Từ khi ngồi xuống chỗ này, Minh no cả mắt.


Tất nhiên ngồi đây không chỉ ngắm mấy em gái cấp 3 cùng trường mà còn để tìm một số nhân vật thân quen.


Như đã nói Minh cấp 2 bằng thực lực thi vào trường chuyên lớp chọn vì vậy bạn bè cấp 2 của hắn đều có một điểm chung – học sinh giỏi.


Giỏi có khi là chưa đủ, phải dành từ học rất giỏi dành tặng cho chúng nó, ít nhất là hồi cấp 2.


Nếu Minh nhớ không lầm thì có vài bạn học hồi cấp 2 của hắn cũng vào trong trường này nhưng không nhiều.


Sĩ số lớp của hắn hồi cấp 2 là khoảng 48 người, chỉ có khoảng 5-6 người thi vào đây bao gồm cả hắn.

Thi vào đây đa số là thi cấp 3 không được như ý nguyện nhưng mà có một trường hợp ngoại lệ, có một 'siêu nhân' thi vào đây.


So với người ta thì Minh chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.


Kiếp trước thậm chí Minh cũng từng gặp người ta vài lần, khi Minh nhận lời vào làm ở Vsmart thì người ta đã ở đó sẵn rồi.


Cũng không phải làm ở Vsmart mà là Vinmec, 35 tuổi còn đang chuẩn bị lấy học vị phó giáo sư.


Siêu nhân như vậy, Minh tất nhiên không muốn đi so.


Kiếp trước hồi cấp 3 hai người thật ra có nói chuyện với nhau vài lần, chủ yếu là chào hỏi nhau.


Tốt nghiệp cấp 3 xong thì căn bản không gặp lại, mãi đến năm Minh 35 tuổi mới lại tình cờ thấy nhau.


Kiếp này ít nhất Minh cũng không nghĩ hai người sẽ phát triển như thế, tình yêu gì gì đó thì Minh không nghĩ tới nhưng mà bạn bè thì Minh vẫn muốn làm.


Siêu nhân như vậy, ai không muốn làm bạn bè?.


Vị siêu nhân này họ Đỗ, tên Thùy Dương.

Tên đẹp, người nhỏ nhắn nhưng đầy nội lực, khuôn mặt mang theo vài phần non nớt nhưng đôi mắt lại tương đối có thần, thêm cặp kính cận to tròn càng khiến Dương tăng thêm vài phần thông minh cùng tri thức.


Không thể nói là mỹ nhân nhưng Dương lại có một nét hấp dẫn đặc biệt, cứ coi như là nét đẹp của tri thức đi.


Trời không phụ lòng người, căng mắt ra một hồi, Minh nhìn thấy Dương thật.


Búng tay một cái, Minh đứng dậy, cũng không đi thẳng đến chỗ Dương mà lại trở về căng-tin.

Mất khoảng vài phút chen nhau ở căng-tin, Minh cầm theo một cai Coca ướp lạnh cùng ống hút, miệng nhẹ ngâm nga vài câu hát không ai biết tên, Minh tiến đến chỗ Dương.