Chương 367: Nước Mắt

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 367: Nước Mắt

Chương 367: Nước Mắt

Tuy không phải lần đầu tiên nhưng phải công nhận sức hấp dẫn của Tần Tiên Nhi lớn thật, Vạn Biến đang gào thét gọi hắn tỉnh dậy nhưng cơ thể đã không nghe theo hắn rồi. Lúc này Thiên Tiếu chỉ biết mình muốn chiếm hữu lấy cô gái này ngay lập tức. Tần Tiên Nhi cũng chỉ phản kháng tượng trưng vài cái liền buông xuôi.

Trong mấy giây ngắn ngủi còn giữ được lý trí nàng liền nhận ra đối phương hình như cũng có một loại thể chất giống mình. Có thể khiến cho kẻ khác không thể kiềm chế được bản thân, nàng chỉ đoán được thế rồi cũng hòa mình vào với hắn.

Cả hai không biết bọn họ đã bị trúng chiêu của đối phương ngay từ đầu, người bị dính chiêu trước chính là Thiên Tiếu bởi hắn hôm nay quan sát nàng hơi nhiều. Sinh ra đã là Thánh Nhân, mang theo Tiên Thể bất diệt, đây chính là sức mạnh của người mang thể chất giống như Tần Tiên Nhi.

Vì sao gọi là Thánh Nhân, bởi bọn họ sinh ra đến khi chết đi đều không nghĩ tới chuyện làm việc ác. Tiên Thể cũng giống như huyết mạch của Băng Mị vậy, khả năng hồi phục vô cùng khủng khiếp, muốn giết nàng theo cách bình thường là không thể nào. Chỉ khi nào phá hủy được hoàn toàn linh hồn của người mang Tiên Thể mới được.

Thiên Tiếu linh hồn vốn là Thiên Đạo, khí tức tinh khiết của Tần Tiên Nhi giống như thuốc phiện dành riêng cho Thiên Tiếu vậy. Mạnh hơn cả mùi thơm trên người Lý Nhã Lan, Nhan Như Ngọc và Họa Thiên Hậu. Thậm chí còn có chút hơn cả cái mùi trên người của Liễu Mị Nhi nữa, chính vì thế mới dẫn tới hành động của hắn.

Nam nhân nếu tiếp xúc quá gần với Tần Tiên Nhi ở khoảng cách ngắn thì sẽ bắt đầu có vài dấu hiệu, ví dụ như ăn nói ngọt ngào hơn bình thường rất nhiều. Mắt sẽ dần dần chỉ nhìn chằm vào nàng, khi nãy hắn nói đùa khiến nàng quên mất chuyện này, với lại thời gian bắt đầu có triệu chứng của hắn lâu tới hơn bình thường rất nhiều.

Biết rõ hắn miễn nhiễm với nguyền rủa, lần trước hai người tiếp xúc cũng lâu, hắn vẫn hoàn toàn bình thường thế nên nàng mới không nghĩ tới chuyện này. Thiên Tiếu cũng tưởng nàng trụ được trước mùi hương trên người hắn, lần trước nàng cũng đâu có phản ứng gì quá nghiêm trọng đâu.

Giọng nói của Ác Ý vang lên trong đầu của Thiên Tiếu:

"Nhanh chóng tìm cách dừng tay lại, ngươi sở hữu Vạn Biến, cướp lấy Nguyên âm của người ta sẽ lấy hết cả Vận Khí.Đồng thời phá luôn Tiên Thể của người ta, không kiềm chế được với tính cách của ngươi sau này sẽ hối hận đấy."

Thiên Tiếu sắp khóc tới nơi rồi:

"Thế các ngươi giải thích tại sao cơ thể ta lại tự động hành sự như thế, đâu phải là ta không muốn dừng lại đâu. Điều khiển thân thể của ta là dục vọng, dám cá là có liên quan tới Thất Tội, hình như tháng trước ngươi có nói một khoảng thời gian sau thì tác dụng phụ sẽ tăng lên."


Ác Ý đáp lại ngắn gọn:

"Cái này là do ngươi chịu nhiều áp lực quá, thời gian bộc phát đáng nhẽ là hai tháng theo tính toán của ta. Đột nhiên ngươi gặp đủ thứ chuyện, suy nghĩ càng nhiều thì áp lực càng lớn, thời gian tác dụng phụ tới càng sớm. Với lại ta đã cảnh báo ngươi đừng có sử dụng Thất Tội quá nhiều, ngươi lại mang đi dùng thử, bây giờ thì trách chính ngươi đi."

Thiên Tiếu nghe nó nói vậy bèn đáp:

"Ngươi từ bao giờ lại lo cho an nguy của người khác ngoài ta thế? Chẳng giống tính cách của ngươi một tý nào."

Ác Ý bình thản đáp lại:

"Thánh Nhân Tiên Thể là kẻ bảo vệ dòng chảy vận mệnh của một thế giới, khiến nàng phá thể trước khi tu vi đạt TáI Tạo Cảnh sẽ làm mất đi thể chất đó. Đồng thời kéo theo cả một dòng chảy vận mệnh bị ảnh hưởng, còn sẽ gây ra những chuyện gì ngươi không dám tưởng tượng đâu."

Những chuyện như thế này chỉ có những thực thể sống lâu như Ác Ý mới rõ ràng, dòng chảy vận mệnh bị ảnh hưởng sẽ dẫn tới tất cả các sinh linh loạn lạc. Làm chuyện tốt sinh ra Niệm lực sẽ ít hơn, gây ra chuyện xấu cũng chẳng có bao nhiêu Nghiệm lực, các quốc gia, thế lực khí vận tán loạn, dẫn tới chiến tranh loạn lạc liên miên.,

Mất đi Niệm lực và Nghiệp lực sẽ ảnh hưởng nặng nề đến tốc độ tăng trưởng tu vi của Thiên Tiếu, khiến hắn mất đi lợi thế hơn người từ việc sở hữu Tinh Linh. Mất đi lợi thế như vậy có thể coi như một đòn chí mạng với Thiên Tiếu, chuyện này nhất định không được xảy ra.

Dùng toàn bộ ý chí của mình để kiếm chế lại, nhưng lúc này Tần Tiên Nhi lại bắt đầu chủ động. Hai người bọn họ lúc này chẳng khác gì hai cục nam châm, Thiên Tiếu gồng mình tự dùng nguyên khí nghịch đảo làm tổn thương chính mình, có điều thân thể hắn lại chẳng thấy đau gì cả, hồi phục lại còn siêu nhanh.

Đột nhiên Tụ Tâm lên tiếng:

"Tưởng gì chứ muốn ngừng lại thì đơn giản."

Không gian xung quanh bắt đầu biến động khí tức mê người của Tần Tiên Nhi bị đẩy ra khỏi cơ thể Thiên Tiếu. Không gian tự động tạo thành một màn chắn siêu mỏng ngay trong thân thể của nàng, khí tức ngừng tiết ra Thiên Tiếu lập tức tỉnh táo lại. Sức lực cũng quay lại, hắn bây giờ muốn đẩy nàng ra thì dễ dàng, có điều nghĩ kỹ thì mấy khi có cơ hội thế này.

Mỹ nhân đẹp nhất?

Để xem thế nào, nàng ta lúc nào cũng mắc mấy bộ đồ dành cho giáo viên rộng thênh thang, thời cơ đã tới hắn phải tự tay kiểm nghiệm vài thứ thắc mắc từ hôm trước. Đưa tay xuống dưới kiểm tra hắn vui mừng phát hiện hóa ra ở bên trong bộ áo bào đó nàng chỉ mặc theo một chiếc váy mỏng cùng áo dây.

To lớn, đàn hồi, cảm xúc vô cùng tốt, vòng ba như thế này có thể coi là cực phẩm rồi, đặc biệt da nàng mềm mại khác thường. Kiểu này không thua gì Băng Mị và Liễu Mị Nhi, phải chăng đây là điểm chung của những người mang thể chất đặc biệt. Nghĩ một chút hắn quyết định bồi bổ cho Lệ Thiên Tuyết một chút, nàng ấy tu luyện cực khổ dạo này da dẻ có chút tệ.

Một bàn tay từ bên hông mò lên, làm triệt để được đến mức này đã khiến cho Thiên Tiếu mất rất nhiều thời gian để thực hành. Đang vui vẻ thì Tần Tiên Nhi cả người run rẩy, Thiên Tiếu giật mình vội đẩy nàng ra, rồi cho nàng ngồi xuống dưới đất. Bản thân hắn dùng năng lực ép cho mùi hương trên thân thể của mình tu lại, nhờ đó Tần Tiên Nhi cũng dần lấy lại chút lý trí.

Hắn ngồi cạnh nàng, hai người cùng nhau ngắm trăng, Thiên Tiếu cười nói:

"Thế là ta giúp lão sư rồi đó, Mã Văn Anh nếu biết chắc sẽ tức chết."

Tần Tiên Nhi tức giận liếc mắt hắn, nhưng vẻ mặt cùng hai gò má hồng hồng của nàng khiến trông chẳng khác gì một cô gái đang giận dỗi người yêu. Nhìn gương mặt tươi cười của Thiên Tiếu nàng ngại muốn chết, bây giờ nàng còn không dám đứng lên bởi chỗ kia khi nãy ướt đẫm.

Thiên Tiếu cười trêu:

"Không nghĩ tới lão sư lại nhạy cảm tới vậy, sau này ai lấy được người hẳn có phúc lắm, sợ rằng đã lên giường rồi thì muốn xuống cũng khó."

Hắn trêu chọc khiến nàng chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, nghĩ lại thấy mà tức, trước kia tên Mã Văn Anh cứ suốt ngày giả vờ giả vịt. Cái gì yêu đương thuần khiết, chỉ nắm tay với ôm ấp, hại nàng hai vạn tuổi bị một thằng nhóc hai mươi tuổi chọc cho không dám ngẩng mặt lên.

Hai người quay lại trò chuyện với nhau cho bớt xấu hổ, Thiên Tiếu thì hay rồi, trên trời dưới đất cái gì cũng nói được. Một hồi lâu liền có thể khiến cho Tần Tiên Nhi nở nụ cười, quên hết ngại ngùng, nàng trong lòng bùi ngùi nhớ tới lúc còn vui vẻ với Mã Văn Anh, lúc ấy cuộc sống đơn giản thật vui vẻ biết bao.

Tuy hắn đã phản bội nàng, nhưng cũng chính hắn là người đã kéo nàng ra khỏi vũng bùn, khi nàng đang tuyệt vọng, đau thương bởi cái chết của đại ca và cha. Yêu một người đâu phải nói quên là quên được, phản bội như vậy càng khiến nàng không thể nào quên được hắn ta.

Thiên Tiếu không cần nghe nàng nói cũng biết được bản thân đã gợi lại ký ức đau thương của nàng, nhưng hắn cũng đâu có khác biệt. Lý Nhã Lan hiện tại chính là giáo chủ của Thánh Hỏa Giáo, hắn trong mắt nàng hiện tai có thể chỉ là một mảnh ký ức. Người ta có thể đã chẳng quan tâm tới mình, hắn đôi khi lại vẫn nhớ tới những kỷ niệm lúc còn sống chung với nàng.

Một nhà ba người kia đó vui vẻ biết bao nhiêu, căn nhà bừa bộn, bữa cơm ghê gớm nhưng lại khiến hắn nhỡ mãi. Bởi trong lúc hắn đau buồn nhất hai người họ đã cưu mang hắn, còn cả La Mỹ Nhân đã cho hắn biết bao nhiêu tiếng cười. Nghĩ đến đây khóe mắt của Thiên Tiếu có chút ướt át, ba người hắn từng cho là quan trọng nhất hiện tại đều đã không còn ở bên cạnh hắn.

Rõ ràng Thiên Tiếu đang kể một câu chuyện cười, thế nhưng Tần Tiên Nhi ngẩng mặt lên lại thấy trong mắt hắn chảy ra hai hàng lệ. Thiên Tiếu không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tự chạy ra, mẹ, cha, Lý Nhã Lan, Lý Nhã Kỳ, La Mỹ Nhân, từng người một dần rời xa hắn.

Trong căn phòng kia hắn có hơn chục người bạn gái, tất cả đều xinh đẹp, giỏi giang, càng làm hắn trở nên sợ hãi. Nhỡ một ngày thực tại tốt đẹp này cũng giống như bong bóng vỡ tan thì phải làm sao, nếu có nguy hiểm nhưng hắn không thể bảo vệ họ thì phải làm thế nào. Càng nắm giữ nhiều hạnh phúc trong tay Thiên Tiếu càng sợ hãi, dù đã tu luyện điên cuồng, học hỏi chăm chỉ, hắn vẫn cảm thấy không đủ.

Hắn muốn sống ẩn dật như năm xưa nhưng không được, các nàng ấy quá xinh đẹp, quá giỏi giang, hắn chỉ có thể chói mắt hơn mới có thể đứng trước che chắn cho bọn họ. Nếu hắn chỉ là một người bình thường đứng trước các nàng sẽ giống như người vô hình vậy.

Đã rất liều mạng rồi nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy rất bất lực, người khác nhìn hắn phong quang nhưng thực ra hiện thực thế nào chỉ có chính hắn biết. Những kẻ học sinh năm trên thôi đã không phải hắn có thể đối phó, tức giận cũng không làm gì được.

Tần Tiên Nhi ôm chầm lấy Thiên Tiếu, hai người đều khóc, xả đi cảm xúc dồn nén bấy lâu của mình.