Chương 368: Vũ Thuyền Quyên

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 368: Vũ Thuyền Quyên

Chương 368: Vũ Thuyền Quyên

Ở trên đỉnh một tòa tháp Vũ Thuyền Quyên nước mắt chảy không ngừng, liên kết linh hồn khiến cho khi Thiên Tiếu có ý nghĩa mãnh liệt về một thứ gì đó nàng liền nhìn thấy.Chính vì thế nhiều đêm rồi nàng chưa được ngủ ngon, khi nãy còn chửi thầm hắn sao sớm thế đã hành sự.

Nhưng một số hình ảnh lướt qua, giống như một bộ phim vậy, nàng có thể nghe rõ tiếng lòng của Thiên Tiếu. Đứng ở góc nhìn của hắn để trải nghiệm, một kẻ tưởng vô tâm như nàng lại không thể nào kìm được nước mắt.

Lao tới chỗ của hắn, nàng cả người đứng hình khi thấy Thiên Tiếu và Tần Tiên Nhi đang ôm nhau khóc.

Vũ Thuyền Quyên quay người rời đi, miệng nàng thì thầm:

"Mình bị điên rồi, tại sao lại có ý nghĩ điên rồ như vậy."

Khi nãy chạy vội đến đây Vũ Thuyền Quyên đã thực sự muốn làm lấy chuyện Tần Tiên Nhi đang làm. Điều này không hề giống với nàng một chút nào, xuất thân từ Thượng cấp vi diện đã dạy cho nàng sự lạnh lùng. Lúc này nàng mới nhận ra một điều, hình như từ trước tới nhờ nàng chưa từng thực sự sống, mọi thứ với nàng cảm giác chẳng quan trọng gì.

Không chỉ Vũ Thuyền Quyên, mấy cô gái ở trong phòng thấy Thiên Tiếu đi quá lâu cũng đã tìm, họ thấy được Thiên Tiếu khóc. Bỗng dưng bọn họ nhớ ra hóa ra cái người muốn tỏ ra vui vẻ, chiều chuộng các nàng thực ra gặp vô số chuyện. Băng Mị vẫn nhớ rõ Thiên Tiếu đã nói đối với hắn có ba người quan trọng, hắn có thể sống nếu thiếu được họ.

Bây giờ thì sao, chẳng còn ai ở bên cạnh hắn, cuộc sống bình yên của Thiên Tiếu từ lúc gặp được bọn họ càng ngày càng phức tạp hơn. Bọn họ đều biết được nhưng ngoài Họa Thiên Hậu ít người chia sẻ với hắn được, do quá để ý đến tâm trạng của các nàng nên hắn cũng gần như không nhắc tới.

Để rồi bây giờ tất cả bọn họ chỉ bất lực nhìn hắn khóc trong vòng tay người khác, Băng Mị nhẹ giọng nói:

"Quay về thôi, hắn đã không muốn chúng ta thấy thì để hắn toại nguyện đi, đừng bắt hắn phải suy nghĩ nhiều nữa."

Mọi người im lặng quay về, bốn tỷ muội Phương gia vẫn không tin vào mắt mình, đây chính là Thiên Tiếu họ tiếp xúc mỗi ngày. Một kẻ thông minh sắc sảo, luôn bình tĩnh quyết đoán trong mọi tình huống lại có lúc như thế này, hóa ra bọn họ vẫn còn nghĩ quá đơn giản.

"Rầm"

Cầm Vân Ca một quyền đánh gãy cây đại thụ:

"Khốn khiếp, thật là khốn khiếp."

Hứa với cha mình rằng sẽ thay hắn bảo vệ, giúp đỡ Thiên Tiếu, nhưng nàng gần như trở thành người tàng hình, đến Chu Vũ còn không biết có đấu ngang như xưa được không. Tuy bản thân nàng đã có những tiến bộ vượt bậc, nhưng so với những người khác lại lộ ra yếu ớt vô lực.

Chu Vũ trên mặt cũng không còn vẻ cợt nhả như mọi khi, vẻ mặt âm trầm tới chảy nước của nàng cũng nói lên tâm trạng của nàng. Những kẻ làm người khác sợ hãi nhất chính là Băng Mị, nàng ta hiện tại khiến người ta không rét mà run. Có mấy học viên khác đi ngang qua khu này thấy mấy cô gái lảng đi luôn, nhìn mặt bọn họ hiện tại dễ sợ quá.

Băng Mị hít thật sâu một hơi rồi nói:

"Ta nói là đi về, chút nữa hắn trở về phải cười hết cho ta, tuyệt đối không được để lộ ra rằng chúng ta đã nhìn thấy."

Nói xong nàng quay lại, trên mặt đã xuất hiện nụ cười, mấy người khác rất miễn cưỡng nhưng vẫn phải kiềm chế cảm xúc của mình. Các nàng tuyệt đối không thể để Thiên Tiếu chịu thêm áp lực, Băng Mị lúc này thực sự rất ra dáng lão đại.

Khi các nàng rời đi thì Vũ Thuyền Quyên lại lang thang kiểu gì qua tới khu gặp mặt người thân, lướt qua nàng nhìn thấy các học viên gặp mặt người thân nói chuyện vui vẻ. Lúc này nàng quả thất có cảm giác rất lạ, giống như nàng không hề tồn tại, ai cũng có mục đích sống còn mình thì sao.

Thế mình sống để làm gì?

Một câu hỏi nảy ra trong đầu của nàng, Vũ Thuyền Quyên muốn né tránh nhưng không thể nào, giống như có một giọng nói càng lúc càng rõ ràng trong đầu của nàng. Tình thân giữa người với người của Vũ gia không giả dối như các gia tộc khác, tuy nhiên vì không giả dối nên lộ ra có chút lạnh nhạt. Cả gia tộc có thể xuất động vì một người, bình thường lại có thể mãi không nói chuyện với nhau dù chỉ một câu.

Cha mẹ rất tốt với nàng, quan tâm chăm sóc giống như mấy người cha mẹ tới thăm con ở đây vậy, nhưng họ đều đã mất hết rồi. Thức tỉnh sau khi tu luyện mọi thứ xung quanh nàng đều trở nên xa lạ, sợi dây kết nối giữa nàng với thế giới này dường như đã không tồn tại. Ngày xưa bế quan để tấn thăng Hồng Hoang, nàng không nghĩ tới thời gian sẽ trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã hai vạn năm.

Ngày xưa ép mình bế quan, không tiếc mọi thứ để tăng tu vi của mình lên, quyết tâm đến mức không cho bất cứ ai biết vị trí bế quan của mình. Để rồi cha mẹ và gia tộc gặp nguy nàng cũng không biết, ngay lúc này ánh mắt của người trong gia tộc hiện ra trước mắt nàng, miệng gọi "lão tổ" nhưng dường như ai cũng không vừa mắt nàng.

Dường như không phải người Vũ gia muốn trở nên vô cảm, có lẽ vì họ đã không đủ mạnh để sinh tồn một cách có tình nghĩa trong thế giới đầy cay nghiệt, ép bản thân phải trở nên giống những người khác chỉ nghĩ tới mạnh lên để sinh tồn.

Bọn họ cũng chẳng quan tâm tới nàng cho lắm, để chiến lực mạnh nhất của gia tộc xuống Trung cấp vi diện cũng không thấy ai phản đối. Tính cách khiến cho nàng xinh đẹp cũng không ai dám đụng vào, bọn họ không cần bất cứ cái gì từ nàng nữa rồi.

Trước đó nàng chỉ hướng tới bất tử, bây giờ đã vượt qua Hư Vô Cảnh đi vào Hồng Hoang Cảnh, có điều mạnh lên để làm gì. Nàng chợt nhận ra dường như sự tồn tại của mình chẳng có chút ý nghĩa nào cả, đến cả những người mới quen như Thiên Tiếu dường như cũng dễ dàng loại bỏ sự tồn tại của nàng sang một bên.

Không có một ai quan tâm nàng cả, một chuyện vô cùng nực cười khi trên Thiên Địa bảng xếp hạng, sắc đẹp của nàng đang xếp số một. Rồi sau này nàng sẽ như thế nào, tiếp tục sống không niềm vui, không mục đích, không liên kết đến mãi về sau.

Bỗng nhiên nàng thấy một bóng hình quen thuộc, Liễu Mị Yên đang gặp phụ huynh của mình. Cha mẹ của nàng đến thăm, dường như có vẻ mang theo rất nhiều đồ vật làm cho nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Liễu Mị Yên nhỏ giọng nói:

"Cha mẹ không cần mang đồ ăn cho ta đâu, Thiên Tiếu nấu cho cô cô rất nhiều dược thiện quý giá, nàng ăn không hết còn muốn ta gửi cho hai ngài nữa này. Thay vì làm mấy món ăn đắt đỏ cho ta thì hai ngài kiếm thêm dược liệu cho cô cô còn hơn. Với lại gia tộc có việc gì cần đến ta thì hai ngài cứ nói, để ta xin nhiệm vụ ở gần nhà cho dễ giải quyết."

Nói xong nàng lấy đồ Liễu Mị Nhi gửi cho cha mẹ ra, hai người kia đã nghe nói tới tài nghệ của Thiên Tiếu rồi nên lấy một phần ra thử. Vừa mở ra liền có một mùi thơm xông khắp cả căn phòng rộng lớn, khiến cho không ít người phải liếc nhìn. Khi nhận ra là Liễu Mị Yên thì cũng không cảm thấy lạ lùng, ở dưới cây thì không ăn quả cũng phải hưởng ké tý bóng mát.

Cha của Liễu Mị Yên thử xong, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:

"Chỉ thua Lý Hằng tiền bối một chút về chất lượng, mùi vị thì vượt trội hơn rất nhiều, người này có tương lai đấy. Chả sao muội muội lại đồng ý theo hắn, chấp nhận luôn cả việc hủy tu vi, Liễu gia chúng ta vốn dư giả nhất là dược liệu, có cái cô gia như thế này còn gì bằng nữa."

Liễu Mị Yên bĩu môi nói:

"Làm để ăn trong nhà thì hắn còn chịu làm, nếu bảo làm để buôn bán thì cha nên bỏ luôn ý nghĩ đó đi. Tính cánh của cô cô hai người cũng biết, để nàng nghe được thì to chuyện đấy, ta thấy nàng vô cùng thích Thiên Tiếu nên cái gì cũng nghĩ cho hắn cả."


Cha nàng cười nói:

"Nghĩ cha ngươi là loại người gì thế, đường nhiên không đời nào ta dám đụng tới tiểu tử kia rồi. Có điều cha ngươi sắp trở thành tộc trưởng, dù có xấu hổ thì nếu thành viên trong gia tộc thăng tiến cũng phải mặt dày tới cầu dược thiện thôi. Cô cô của người ta sẽ luôn hỏi ý kiến của nàng trước khi nhờ vả, thế nên ngươi cứ yên tâm đi."

Mẹ của Liễu Mị Yên cất cái bát trống không trên bàn đi, cười tươi như hoa nói:

"Nam nhân tốt như thế Mị Yên gả cho hắn thì yên tâm biết bao, thế nhưng muội muội lại tới trước rồi. Yên nhi gặp mặt thúc thúc nhớ phải lễ phép, lần trước gia gia đi xem thi đấu nói ngươi xưng hộ với hắn như vậy là không lễ phép đâu, Liễu gia chúng ta trên dưới có trật tự rõ ràng, biết chưa."

Liễu Mị Yên bĩu môi, vội vàng đứng lên rồi nói:

"Ta mới không gọi hắn thúc thúc, hai ngài về để ta còn vào ký túc xá nữa, giờ này cũng trễ lắm rồi."

Nam nhân trung niên nhìn vợ mình nhíu mày, vẻ mặt không yên tâm:

"Mị Yên hơi kỳ lạ, nàng có nhìn ra không?"

Mỹ phụ nhân tỏ ra vô cùng bình thản, nàng giống như không quá quan tâm chuyện này, nghĩ một chút nàng mới nói:

"Đặt mục tiêu cao một chút, để khi không đạt được thì cũng kén chọn hơn một tý, đừng có để ba cái thứ hèn kém trở thành con rể nhà chúng. Nhìn lục muội xem, chẳng ra thể thống gì cả."

Nghe vợ nói vậy thì hắn ta không còn gì để phản bác, quay lại thì thấy bát canh của mình đâu mắt tiêu. Nhìn qua thì thấy một cô nàng vô cùng xinh đẹp đã uống cạn hết rồi, hắn ta đầu tiên kinh ngạc, sau đó lại tỉnh táo trở lại, nếu không nhầm đây là nữ nhân bị điên tên Vũ Thuyền Quyên cha hắn đã nói tới.

Vũ Thuyền Quyên nheo mày hỏi:

"Nhìn cái gì, thích đánh nhau không?"

Nói xong thì nàng đi đâu mất, hướng di chuyển của nàng chính là ký túc xá của Thiên Tiếu, nàng muốn ăn đồ nóng.