Chương 369: Bạn Thân

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 369: Bạn Thân

Chương 369: Bạn Thân

Cả người vô cùng nhẹ nhõm, Thiên Tiếu và Tần Tiên Nhi cùng nhau ngắm trăng, cảm xúc của hai người dần lắng lại. Lâu lâu cũng phải xả hết bức bối trong người ra, cứ dùng sự thỏa mãn tình dục để kiềm chế cũng không phải cách hay.

Đang vui vẻ thì từ xa có một tiếng gọi vang vọng từ rất xa:

"Thiên Tiếu."


Không cần nhìn Thiên Tiếu cũng biết là ai, hắn thấy Vũ Thuyền Quyên từ trên trời đang dùng tốc độ khủng khiếp đáp xuống. Nàng ta tu vi cao như vậy tại sao không thể dùng cách giống như người bình thường được nhỉ, khác người như vậy bảo sao ai cũng sợ nàng.

Thiên Tiếu hiện tại rất muốn khóc, trước đó nhận tin nàng phải dắt học sinh năm tư đi thi đấu giữa các học viện hắn đã vui biết bao. Hiện tại nàng trở về thì những ngày khổ sở của hắn lại bắt đầu, cái đồ ăn chực còn đòi hỏi, đã thế nguyên liệu không bỏ ra lại toàn đòi ăn đồ xịn.

Vũ Thuyền Quyên hai tay đặt lên vai của Thiên Tiếu, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có:

"Những ngày gần đây lão sư đã nhận ra mình thực sự sai lầm, đã làm cho người phiền toái rất nhiều, thế nhưng ngươi nấu ngon thật nên lão sư quyết định bù đắp cho ngươi. Từ nay lão sư sẽ không làm giáo viên năm tư nữa. thay vào đó xin phép chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi."

Thiên Tiếu vẻ mặt nghi ngờ, thật sự có chuyện tốt như vậy sao, hắn nhẹ giọng:

"Ngài không phải cần bảo vệ Vũ Diệp Cơ hay sao, nàng ta hiện tại làm sao rồi?"

Vũ Thuyền Quyên nhún vai:

"Cách đây một tháng bị thương quá nặng khi làm nhiệm vụ, thế nên ta ném nó về Thượng cấp vi diện rồi. Lão sư siêu rảnh rỗi nên sẽ chuyên tâm bảo vệ ngươi, đồ ăn coi như tiền công vệ sĩ, đảm bảo không ai dám đụng tới ngươi. Ngươi thử nghĩ một chút đi, tốn kém chút thôi nhưng lại có vệ sĩ hàng xịn, như vậy quá lời rồi còn gì nữa."

Tần Tiên Nhi đứng ở đằng sau đưa tay vuốt cổ một cái, lắc đầu lia lịa, nàng không tin người bị khùng như Vũ Thuyền Quyên có thể làm vệ sĩ. Để nàng ta làm vệ sĩ thì an nguy của Thiên Tiếu còn đáng lo hơn cả bình thường, giống như nàng bảo vệ cho Vũ Diệp Cơ vậy.

Biết là cô nàng này sẽ gây không ít rắc rối nhưng Thiên Tiếu thật sự cần một người bảo vệ, bên cạnh hắn có chín huynh đệ họ Long, Liễu Nhã, Nhan Như Ngọc là tu vi cao. Tuy nhiên Liễu Nhã và chín người Long Nhất thường xuyên phải ra ngoài điều tra tin tức và xây dựng lại Hắc Lâu để dễ dàng tìm kiếm thêm thông tin.

Mấy cái bạn gái của hắn cần có người bảo vệ, như vậy nếu hắn đi ra ngoài sẽ không có người bảo vệ. Còn cứ gặp chuyện lại gọi nàng ra thì cũng không được, dễ mắc phải kế điệu hổ ly sơn. Các nàng ấy là báu vật, thành tựu trọn đời của hắn, tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt nghĩ đến cảnh mấy cái cha vợ đến hỏi tội thôi đã đủ khiến hắn sợ chết khiếp. Không ai thông minh cả đời, hắn sợ các nàng khi lỡ làm việc gì ngốc lại có chuyện thì mệt mỏi, rất cần Nhan Như Ngọc với vũ lực tuyệt đối giúp đỡ.

Vũ Thuyền Quyên tuy bị khùng nhưng cũng là Hồng Hoang Cảnh, nếu để nàng ta bảo vệ thì hắn cùng lắm chỉ bị thương chứ sao chết được. Nghĩ đến đây Thiên Tiếu quyết định đồng ý, tốn kém một chút nhưng lại có an toàn tính mạng gần như tuyệt đối.

Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Thế sau này người chắc chắn sẽ bảo vệ ta nửa bước không rời."

Vũ Thuyền Quyên ngẫm nghĩ một chút, tưởng tượng cái gì đó rồi nói:

"Nửa bước thì ít quá, cho mười bước có được không?"

Thiên Tiếu gật đầu nói:

"Được thôi, chúng ta giao kèo như vậy đi."

Chia tay Tần Tiên Nhi trở về nhà, Thiên Tiếu lúc này cần được giải tỏa vấn đề sinh lính ngay, khi nãy đạn đã lên nòng rồi lại không được bắn. Hôm nay không biết sao Cầm Vân Ca và Lệ Thiên Tuyết vốn rất ngại ngùng nay lại chủ động đến như thế, hai người tiếp hắn tới tận khi mệt mỏi không chịu được thì mới thiếp đi trong lòng hắn.

Buổi sáng Thiên Tiếu tỉnh dậy bước xuống giường, lắc nhẹ cái đầu muốn đi tìm bộ quần áo để mặc. Nhưng khi nhìn tới trước cửa tủ quần áo hắn ta hai mắt trợn tròn, Vũ Thuyền Quyên ngồi trước cửa tủ hai mắt mở to. Hắn vội vàng dùng Vạn Biến hóa thành Bạch Đế Sáo Trang để mặc vào, lúc này mới yên tâm một chút.

Vũ Thuyền Quyên tỉnh queo khen ngợi:

"Ta thấy qua thứ đó cũng không ít lần, của ngươi to thật đấy."

Được khen nhưng hắn vui không nổi:

"Ngươi ngồi đây từ bao giờ thế?"

Vũ Thuyền Quyên bình thản nói:

"Từ lúc giao kèo xong ta có rời khỏi ngươi qua mười bước đâu, công nhận đêm qua ghê gớm thật, lần đầu tiên ta nhìn thấy chuyện đó.Ta còn tưởng ngươi sẽ đâm chết hai cô nàng kia chứ, không nghĩ tới chỗ kia của nữ nhân chúng ta thần kỳ thật. Nếu không phải bảo vệ ngươi ta đã xem mấy người khác có giống như vậy không."

Thiên Tiếu nhìn đồng hồ mới điểm bốn giờ sáng lắc đầu, nắm tay kéo nàng ra ngoài phòng khách sau đó mới nói:

"Mười bước là tượng trưng thôi, cứ khi nào ta có nguy hiểm thì lão sư nhất định phải ra tay, còn bình thường khi ta ở trong học viện, an toàn tuyệt đối thì ngài thích làm gì cũng được.Kể cả lúc ta ra khỏi học viện, nếu có gì không đối phó được thì lão sư mới ra mặt, nếu không thì ta còn tu luyện kiểu gì, ngài sống cũng không thoải mái nữa."

Vũ Thuyền Quyên nghĩ lại thì thấy Vũ Diệp Cơ nói y chang, nhưng hắn đã nói vậy thì cũng không sao cả. Nàng nhìn hắn rồi hỏi:

"Ngươi bây giờ đi làm đồ ăn sáng hả?"

Thiên Tiếu gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Vũ Thuyền Quyên quay đầu chạy ra ngoài rồi nói:

"Ta đi một chút rồi về, ngươi cứ từ từ làm đồ ăn đi."’

Nàng bắt đầu lượn lờ ở ký túc xá của học sinh, nghĩ một chút rồi dở trò khiến hầu hết các học sinh tỉnh lại. Thực ra nàng ta chỉ tính khiến cho mấy cặp đôi tỉnh lại, hơi quá tay nên mới khiến tất cả mọi người thức giấc. Mọi người không ai để ý chuyện này, chỉ có Tần Tiên Nhi phụ trách trực ca đêm tại cổng mới nhận ra điều bất thường.

Tìm được Vũ Thuyền Quyên nàng liền hỏi:

"Học tỷ đang làm gì đấy?"

Vũ Thuyền Quyên nhỏ giọng nói:

"Đêm qua ta thấy một chuyện rất thú vị, ngươi chờ một chút ta cho ngươi xem trò vui."

Nàng ta lại giơ ngón tay lên phất vài cái, lập tức mấy cặp đôi kia có dấu hiệu động tình, Tần Tiên Nhi được nàng giúp cho thấy tất cả mọi thứ. Tai của nàng nghe rõ từng chút âm thanh một, mắt cũng nhìn thấy được những thứ không nên thấy. Nàng không nghĩ tới chuyện thú vị Vũ Thuyền Quyên nhắc tới lại là chuyện này.

Tần Tiên Nhi xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn ngồi xem, nàng muốn canh chừng xem Vũ Thuyền Quyên có làm gì điên khùng hay không để còn ngăn lại. Nửa tiếng sau, Vũ Thuyền Quyên gãi đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Chuyện kia có vẻ cũng không mệt nhọc gì, với tu luyện giả nàng phán đoán sẽ phải rất lâu, giống như Thiên Tiếu vậy.

Thế nhưng thứ buồn cười nhất là có người được đúng một phút, chuyện này khiến Vũ Thuyền Quyên từ chối hiểu. Tần Tiên Nhi nghe Vũ Thuyền Quyên nói về Thiên Tiếu thì cũng thắc mắc sau chênh lệch dữ dội vậy, thế là hai người mở quang não ra tìm hiểu.

Vũ Thuyền Quyên nghiên cứu xong thì mới lên tiếng:

"Hóa ra còn có nhiều thứ ảnh hưởng như thế, chả sao người ta gọi tiểu tử kia là Thận Vương cũng đúng. Học muội lúc nào cũng thử một chút xem."

Tần Tiên Nhi ngại muốn chết, nàng không hiểu tại sao mình lại làm mấy trò điên khùng cùng Vũ Thuyền Quyên. Nếu chẳng may bị phát hiện thì danh dự cả đời nàng coi như vứt hết, bây giờ nhanh chóng rời khỏi đây mới là chuyện nên làm.

Có điều khi nghe Vũ Thuyền Quyên nói vậy thì nàng ngại chín cả mặt, nghĩ tới chuyện hôm qua nàng với Thiên Tiếu thì càng ngại ngùng hơn, đầu nóng đến mức muốn bốc khỏi luôn. Tự trách mình tại sao đã biết Vũ Thuyền Quyên như thế còn tiếp cận nàng ta làm gì, cứ để nàng ta thích làm gì thì làm có phải hơn không.

Đột nhiên Vũ Thuyền Quyên lại nói ra câu nhạy cảm như vậy khiến cho nàng giật mình, Tần Tiên Nhi vội vàng phản bác:

"Sao ta có thể làm như thế với học sinh của mình cơ chứ?"

Vũ Thuyền Quyên nheo mày rồi nói:

"Tối hôm qua hai người làm cái gì đừng tưởng ta không nhìn thấy."

Vừa có cái cảm giác kỳ lạ kia, lúc sau lại thấy buồn, quay lại thì thấy hắn với Tần Tiên Nhi đang ôm nhau khóc thì đã thấy kỳ lạ rồi. Đã thế do ăn đồ thừa của Thiên Tiếu nhiều nên hắn biết thừa mùi nước bọt của hắn, Tần Tiên Nhi thở ra một câu nàng liền biết hai người chắc chắn tối qua có hôn nhau, đánh hơi tiếp thì trên người cô nàng này chỗ nào cũng có mùi vị của tên kia.

Tuy nhiên lại không có cái mùi hăng hắc giống nàng ngửi được trong phòng Thiên Tiếu, chứng tỏ hai người cũng không làm tới bước cuối cùng. Thế nên nàng mới nói như vậy với Tần Tiên Nhi, đối với nàng thì nếu Thiên Tiếu cưa đổ được bất cứ cô gái nào thì đó cũng là chuyện quá bình thường.

Đặc biệt cái mùi hương trên người hắn đến nàng còn muốn gục ngã huống chi người khác, ban đầu còn tưởng hắn xài nước hoa, tính xin nhãn hiệu để mua về xài. Ai ngờ đâu quan sát một thời gian nàng phát hiện hắn tập luyện đổ mồ hôi càng nhiều mùi càng đậm hoặc khi cảm xúc mãnh liệt thì sẽ tỏa ra càng dữ dội.

Hôm qua vào phòng thấy mấy người hành sự, đâu phải nàng không muốn chạy, chẳng qua đứng lên còn không nổi thì nói gì tới chạy. Lần đầu tiên sau mấy vạn năm tu luyện nàng thấy có một người thể chất chính là xuân dược hạng nặng. Tất nhiên nàng nghĩ vậy bởi nàng chưa đụng phải Tần Tiên Nhi, hai người cùng học ở Tổng Viện nhưng cách biệt về trình độ khiến nàng chưa từng quá quan tâm tới đối phương.

Vũ Thuyền Quyên đưa tay ra cười nói:

"Chính thức giới thiệu, ta tên Vũ Thuyền Quyên."

Tần Tiên Nhi cũng có chút bối rối vươn tay:

"Ta tên Tần Tiên Nhi."

Vũ Thuyền Quyên khoác vai Tần Tiên Nhi rồi nói:

"Ta biết định từ này chúng ta sẽ là bạn thân."

Lúc này Tần Tiên Nhi rất muốn chạy, làm bạn với Vũ Thuyền Quyên đều đã được cúng bái cả vạn năm rồi, đường nhiên là họ ở trên bàn thờ, nhưng đó mới chỉ là bạn thôi. Bạn thân thì làm sao có thể chịu nổi.