Chương 2: kinh hiện trạch đấu đoạn ngắn, Chí Bình huynh, mời lên.

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 2: kinh hiện trạch đấu đoạn ngắn, Chí Bình huynh, mời lên.

Doãn Chí Bình quay người lại, lúc này đứng phía sau lưng hắn chính là một cái xinh xắn tiểu loli.

Nàng khoảng chừng mười tuổi, thân cao chưa được một mét, hai cái tóc đuôi ngựa lắc lư ở phía sau lưng, mắt to môi nhỏ răng trắng.

Tiểu loli lúc này một tay chống nạnh một tay đang chỉ vào Doãn Chí Bình, khuôn mặt hơi hơi nâng lên một bộ tiểu nữ vương bộ dáng, thoạt nhìn có vẻ hất hàm sai khiến, tính cách được nuông chiều từ bé.

Doãn Chí Bình vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra ngay tiểu loli này là ai.

Hà Minh Châu, muội muội của Hà Tuyết Vân, vợ tương lai của hắn.

Hà gia có hai mĩ thiếu nữ, Hà Tuyết Vân xinh nhưng không nổi tiếng, Hà Minh Châu lại là có tiếng tiểu mĩ nhân, được rất nhiều gia tộc trong Liễu Thủy Thành nhìn trong mắt, chỉ chờ nàng lớn một chút liền để cho con em trong gia tộc triển khai truy cầu.

Sở dĩ như vậy là vì Hà Minh Châu cũng thừa hưởng sự xinh đẹp từ mẹ nàng, không hề thua kém Hà Tuyết Vân, nhưng Hà Tuyết Vân lại cực ít ra ngoài chỉ ở nhà luyện võ, bởi vậy thế nhân cũng không quá hiểu nàng.

Ngược lại Hà Minh Châu lớn lên cực kì yêu thích chạy ra ngoài chơi, cả thành ai cũng biết Hà gia có một viên minh châu xinh đẹp, bởi vậy đều đang mài đao xoàn xoạt.

Doãn Chí Bình so với Hà Minh Châu lớn hơn rất nhiều, thân cao của hắn cho dừng đứng im cũng tỏa ra lực áp bách cực mạnh, nhưng tiểu loli chính là không sợ hắn.

Nàng ở trong nhà đã sớm nghe đám hạ nhân rỉ tai nhau Doãn Chí Bình là một cái ngốc nghếch, tỉ tỉ của nàng Hà Tuyết Vân lấy đối phương chỉ là vì trốn tránh ác thiếu Trương Bân mà thôi, đối phương vốn không có chút thân phận nào.

Cho dù vào nhà Hà gia, Doãn Chí Bình tương lai vẫn là tiếp tục vận mệnh bốc vác mà thôi.

Lại nói thân phận ở rể ở thời đại này cùng hạ nhân trong nhà không hề khác bao nhiêu, so với một số hạ nhân còn thảm.

Hạ nhân phục vụ trong nhà có hai loại. một loại bán mình một loại không.

Loại bán mình, như vậy phạm lỗi gia chủ đánh chết cũng không cách nào kêu oan.

Doãn Chí Bình tương lai thân phận chính là cùng đẳng cấp với loại hạ nhân này, thảm không thể tả, không có bất kì nhân quyền gì có thể nói.

Còn đáng sợ hơn chính là một khi bước chân vào Hà gia, hắn tài sản chính là Hà gia tài sản, Hà gia có quyền điều động chi phối tài sản cá nhân của hắn.

Chỉ một cái này thôi cũng đủ Doãn Chí Bình tê cả da đầu.

Còn một loại hạ nhân nữa chính là thuê mướn quan hệ.

Loại này tuy thân phận thấp hèn nhưng vẫn có được tự do, có thể nghỉ việc, gia chủ cũng không dám đánh chết bọn hắn.

Gia tộc lớn hạ nhân đều là mua đứt, nhưng Hà gia tuy sinh ý tiêu cục làm không tệ, nhưng cũng chưa đến mức mua đứt toàn bộ hạ nhân, bởi vậy trong phủ vẫn là có người làm thuê, ví dụ như tiểu cô nương đi bên cạnh Hà Minh Châu, Miên nhi.

Doãn Chí Bình ngồi suy nghĩ có chút ngơ ngác, Miên nhi lúc này nhìn thấy khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ:

" đúng là thằng ngốc, nhị tiểu thư gọi ngươi đây, ngươi còn không mau trả lời? Muốn ăn đòn sao?"

Doãn Chí Bình một mặt kinh ngạc nhìn lấy nàng, chó cậy chủ cáo mượn oai hùm hắn gặp nhiều, nhưng chúng ta thân phận chênh lệch cũng không nhiều a?

Ngươi từ đâu ra cảm giác ưu việt cùng thân phận lại cùng ta nói chuyện kiểu bề trên như vậy? ta mét tám lăm thân cao còn sợ ngươi dọa đánh?

Doãn Chí Bình lúc này kí ức chợt lóe lên, đối phương thật đúng là dám đánh hắn.

Doãn Chí Bình trước đây khá hiền lành khù khờ, cho dù thân cao mã đại nhưng bị người chửi mắng đánh đập cũng rất ít phản kháng.

Bởi vậy hắn vào Hà gia chưa mấy ngày liền bị đám người hiểu rõ, đã nhận qua một trận đòn.

Tuy không nặng nhưng mọi người đều biết hắn khù khờ vô năng, dễ bắt nạt.

Doãn Chí Bình trong lòng chợt xuất hiện một ngọn nộ hỏa, huynh đệ a, ngươi sống được quá khổ!

Doãn Chí Bình rất muốn từ chối, nhưng hắn trải qua suy nghĩ lại không dám, nói đúng hơn là không thể.

Hắn bây giờ đã bước nửa chân vào Hà gia, trước mặt cái này tiểu loli rất khó chơi.

Nàng là Hà gia nhị tiểu thư quyền lớn, bên cạnh cái này Miên nhi tiểu nha đầu lợi dụng nàng tuổi nhỏ dễ lừa gạt thường xuyên cáo mượn oai hùm, tỏ ra thượng cấp đã quen, ở trong nhà cũng đối với đám hạ nhân khác không ít hất hàm sai khiến, vừa xuất hiện lại ra vẻ ăn chắc hắn.

Mà loli lợi hại nhất tuyệt chiêu là gì?

Một khóc nháo hai mách mẹ.

Đối phương vừa lên liền dọa báo cáo hắn với quản gia, Doãn Chí Bình chỉ cần bị báo cáo cơm ngày hôm nay cũng không cần ăn, bởi vậy hắn vẫn là phải nghe lời đối phương.

Còn cái gì loli thân mềm, giọng nhu, dễ đẩy ngã?

Xin nhờ, ăn uống còn phải nhìn mặt Hà gia đây, đến một cái hạ nhân còn không xem hắn ra gì, ngươi còn muốn mơ tưởng xa vời?

Hắn còn chưa kịp trả lời, Miên nhi lúc này lại nói tiếp:

" tiểu thư, không cần hắn bồi ngươi chơi, ta bồi ngươi chơi còn chưa đủ sao?"

Miên nhi ném cho Doãn Chí Bình một cái khinh bỉ cùng cảnh giác ánh mắt, Doãn Chí Bình nhìn đều ngây người.

Con mẹ nó Con mẹ nó Con mẹ nó, đây là trong truyền thuyết Cung đấu trạch đấu tranh sủng sao?

Doãn Chí Bình kiếp trước xem qua cung đấu kịch không ít, thường xuyên nhả rãnh đối phương vì tranh sủng mà làm liếm chó cùng chơi thủ đoạn ngáng chân thật không nhìn nổi.

Bây giờ hắn xuyên qua phút đầu tiên liền bị ba ba ba đánh mặt.

Một cái tiểu cô nương liền cảnh giác hắn thằng ngốc này cùng đối phương tranh sủng, hắn đây cũng là mở rộng hiểu biết.

Hà Minh Châu nghĩ một chút liền nói:

" không được, hôm nay ta muốn đồ vật cần có hắn, Miên nhi ngươi thể chất quá yếu, không làm nổi".

Miên nhi nghe vậy miễn cưỡng cười nói:

" được rồi, vậy thì để cho đối phương đi theo vậy.

Ngốc tử, ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nghe lời một chút, nếu không hôm nay cũng đừng ăn cơm rồi".

Doãn Chí Bình trong lòng cực kì im lặng, thả bánh bao xuống đất để cho tiểu cẩu tùy ý ăn, hắn nén lại trong lòng phẫn nộ nói ra:

" được rồi, đi thôi".

Hà Minh Châu đánh giá tiểu cẩu một chút nói ra:

" Nghe tỉ tỉ nói ngươi đối với động vật có ái tâm bởi vậy nàng mới chọn ngươi, xem ra không giả.

Doãn Chí Bình, đi thôi".

Hà Minh Châu nói xong liền cưỡi ngựa hướng ra ngoài thành đi tới, Miên nhi cùng hắn đi bộ ở phía sau, rất nhanh liền ra khỏi thành.

Hà Minh Châu ham chơi tin đồn cũng không phải giả, cùng tuổi hài tử không ít người còn đang sợ người lạ, cho dù mạnh bạo một chút cũng ở hàng xóm luẩn quẩn chơi đùa.

Nàng ngược lại tốt, một mình cưỡi ngựa mang theo hai cái hạ nhân liền dám xuất thành chơi đùa.

Trong khi ngoài thành Liễu Thủy Thành thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tin đồn xuất hiện sơn tặc cướp bóc.

Hà Minh Châu còn không phải là lần đầu tiên xuất thành chơi đùa, bộ dáng còn rất quen thuộc, quả thật không biết nên khen nàng gan dạ hay là kêu nàng ngu xuẩn không sợ chết.

Một đoàn 3 người rất nhanh liền ra khỏi thành, dọc theo một con sông tiến lên, đi được một quãng đường khá xa.

Hà Minh Châu hết nhìn đông lại nhìn tây, rất nhanh hai mắt sáng lên chỉ về phía trước một gốc cây:

" ha ha, chính là nó. Lần trước ta đã thấy nó nhưng trời tối đành phải trở về không ăn được, hôm nay ta liền muốn uống nước dừa.

Doãn Chí Bình, ngươi làm việc thời gian đã đến, mau trèo lên hái quả dừa xuống cho bản cô nương".

Doãn Chí Bình theo ngón tay nàng chỉ nhìn lại, bên cạnh bờ sông không xa mọc lên một đám cây dừa, mỗi cây đều rất cao, thấp nhất một cây cũng khoảng 10 mét.

Có kiếp trước trèo cây dừa đau đớn kinh nghiệm, Doãn Chí Bình nhìn thấy cây dừa này chiều cao sau liền trong lòng mắng to:

" con mẹ nó, ngươi đây là đang đùa ta?"