Chương 4: cầu ngươi, mau thu hồi thần thông đi

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 4: cầu ngươi, mau thu hồi thần thông đi

Không biết là vì sợ vẫn là vì giận, Doãn Chí Bình lúc này thực lực bạo phát vậy mà đơn giản hái được một trái dừa.

Hà Minh Châu thấy vậy vội la lên:

" Miên nhi Miên nhi, đừng chọc, Doãn Chí Bình hái được dừa rồi a".

Doãn Chí Bình trong lòng thở ra một hơi, hắn lúc này cố nặn ra vẻ vui cười:

" tiểu thư, ta hái được dừa rồi, ngươi tiếp hảo a".

Nói xong hắn cũng không chờ hai người trả lời trực tiếp cầm dừa ném xuống.

Dừa từ mười mét bị ném xuống nếu đập trúng đầu sẽ có kết quả như thế nào?

Doãn Chí Bình cũng chưa hề có kinh nghiệm, nhưng hắn dám khẳng định Niu-tơn năm đó nếu bị dừa đập trúng đầu mà không phải táo, như vậy hắn cũng sẽ không hô Ơ-rê-ca, sau đó trần truồng chạy khắp phố (ta đương nhiên biết ác si mét là ai).

Quả nhiên Doãn Chí Bình hành động đưa tới hai tiếng kinh hô.

Hà Minh Châu vội vàng ngồi xuống ôm đầu, mà Miên nhi thì nhanh nhẹn lách người một cái.

Nhưng nàng lách người cũng không nhanh bằng dừa bay tốc độ, một tiếng ‘bốp’ vang lên liền ngã lăn ra đất.

Hà Minh Châu lúc này mới mở mắt ra nhìn, nàng gương mặt chợt sợ hãi hô to:

" Miên nhi Miên nhi, ngươi đừng chết a".

Miên nhi lúc này nằm im trên đất, trên đầu của nàng sưng một cái bao to, lúc này máu tươi đang không ngừng từ vết thương chảy ra.

Hiển nhiên Doãn Chí Bình ném dừa động tác bị nàng né được phần lớn yếu hại nhưng lại không né được toàn bộ, bị thương nhưng không chí tử.

Doãn Chí Bình thấy cảnh này cũng là thở dài một hơi, xem như ngươi số may mắn.

Hắn trước giờ cũng không phải là cái người hiền lành.

Miên nhi bởi vì tranh sủng của Hà Minh Châu là dám cầm gậy đánh hắn muốn để hắn ngã từ trên cây xuống, hắn cũng không cần đối với nàng nương tay.

Mười mét độ cao lấy hắn thể chất ngã chưa chắc chết, nhưng gãy tay gãy chân là không thể tránh khỏi, xui xẻo có thể chấn thương sọ não.

Nàng đã ác độc đến thế hắn còn không thể phản kích sao?

Hà Minh Châu nhìn lên phía Doãn Chí Bình, nàng lúc này gương mặt tái nhợt, khóe mắt ửng hồng quát:

" Doãn Chí Bình, sao ngươi lại ném dừa làm bị thương Miên nhi? Ngươi là ngu ngốc sao?"

Doãn Chí Bình giả vờ khờ khạo gãi gãi đầu:

" ta hái được dừa quá vui vẻ muốn cho tiểu thư ăn càng nhanh nên liền tiện tay ném xuống a, không ngờ lại trúng Miên nhi.

Tiểu thư ngươi yên tâm, Miên nhi chỉ chảy máu thôi, chưa chết được".

"ngươi ngược lại nói nhẹ nhàng, lỡ nàng có mệnh hệ gì thì sao?"

Doãn Chí Bình chắc chắn:

" tiểu thư yên tâm, ta trước đây cũng thường xuyên bị thương, gặp qua người bị thương không ít.

Nàng chỉ thương ngoài da thôi, chắc chắn không có việc gì".

Hà Minh Châu lúc này mới nguôi ngoai:

" thật?"

" thật, ta sao dám lừa tiểu thư".

Doãn Chí Bình trước lúc vào ở Hà gia ở bến tàu thường xuyên thấy bang phái xử lí lẫn nhau, các loại vết thương gặp qua không ít tự nhiên có thể tự có phán đoán.

Hơn nữa hắn là người ném dừa từ trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng Miên nhi trúng là vị trí nào.

Hơn nữa vừa rồi hắn cố tình hỏi qua Hệ thống, Hệ thống báo cáo qua tình trạng thương thế của Miên nhi liền im lặng, hắn cũng bởi vậy mới chắc chắn như vậy.

[Nhiệm vụ 0 trừng trị Miên nhi Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng ngươi vượt qua thử thách Hệ thống đã thành công trói chặt.

Nhiệm vụ 1: vạn sự khởi đầu nan, thu phục một con loli Hà Minh Châu để nàng đối với ngươi tin phục.

Ban thưởng: giải tỏa một loại năng lực của Superman.

Nói rõ: Thân phận ở rể của kí chủ lúc này còn quá thấp, muốn quật khởi sống được tiêu dao chỉ có thể từng bước làm lên. Một con loli cũng không thể chế phục như vậy sau này chỉ sợ không cách nào thoát khỏi thân phận thấp hèn].

Nhìn Hệ thống nảy sinh Nhiệm vụ mới Doãn Chí Bình trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Hệ thống quả nhiên đang muốn hắn ngày càng mạnh lên, vượt khổ vượt khó a.

Cho dù Hệ thống không ban bố Nhiệm vụ như vậy, hắn Doãn Chí Bình cũng không thể suốt đời chịu nhục làm hạ nhân.

Thân chịu giáo dục cao đẳng bắt buộc mười hai năm, để hắn tuân theo chế độ phong kiến vứt bỏ tự tôn làm nô lệ hắn không cách nào tiếp nhận được.

Tuy không nói giàu có nhưng giải phóng thân phận chính là thứ hắn nhất định phải làm, cho dù không có Hệ thống, hi sinh tính mạng hắn cũng phải vì mục tiêu này mà cố gắng.

Mà Hệ thống đưa ra Nhiệm vụ để hắn càng có phương hướng chính xác đi thực hiện.

Con loli Hà Minh Châu này, hắn thu định.

Cảm giác được Hà Minh Châu đối với bản thân có tức giận chi ý, trở về nhà hắn chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn, Doãn Chí Bình trong lòng lúc này chợt nổi lên một ý khác.

Hắn nhanh tay hái một trái dừa đối với Hà Minh Châu hô to:

" tiểu thư, ngươi đã thích uống nước dừa như vậy ta liền hái cho ngươi thêm mấy trái a, ngươi nhanh tiếp tốt".

Hả?

Hà Minh Châu đang căng thẳng nhìn Miên nhi vừa nghe xong câu này trong lòng giống như có mười vạn đầu thảo nê mã lao nhanh vượt qua.

Ngươi còn muốn ném? Ngươi ném Miên nhi vỡ đầu còn chưa đủ sao? Còn muốn đối với ta hạ độc thủ?

Hà Minh Châu vội vàng che đầu chạy xa, nhưng sau lưng nàng tiếng xé gió chợt vang lên.

Vèo! Bành!

Một quả dừa chặn đứng đường nàng thoát li ra xa gốc dừa, Doãn Chí Bình tay cực tốc lại hái một quả.

Hà Minh Châu thần hồn run rẩy, vừa rồi quả dừa bay qua đầu kéo lên cuồng phong nàng tóc gáy cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Quả dừa kia nếu đập trúng nàng chắc chắn đi đời nhà ma.

" chẳng lẽ hắn muốn giết ta diệt khẩu?"

Hà Minh Châu trong lòng không hiểu chợt có ý nghĩ này, nàng đổi lại một cái phương hướng muốn chạy.

Quả nhiên còn chạy chưa được hai bước, một quả dừa rít gào bay tới chặn đầu nàng.

Hà Minh Châu hai chân run rẩy, ánh mắt ướt át tràn đầy sợ hãi ủy khuất từ từ quay đầu lại:

" Doãn Chí Bình, ngươi đối với ta có gì bất mãn sao?"

Doãn Chí Bình trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một quả dừa, còn đang đắc ý ném lên ném xuống, ánh mắt chăm chú khóa chặt Hà Minh Châu, giống như chỉ cần nàng dám động hắn liền dám ném đồng dạng.

Doãn Chí Bình cười ha ha:

" tiểu thư nói đùa, ta sao có thể đối với ngươi bất mãn. Ngươi không phải muốn uống nước dừa sao? Ta cho ngươi uống cái đủ a".

" đừng, ta lúc này không thèm nước dừa nữa rồi, ngươi mau xuống a".

Doãn Chí Bình lắc đầu:

" không, ta cảm thấy ngươi chưa uống đủ. Tiểu thư, ngươi chắc chắn chưa đã nghiền".

Doãn Chí Bình vô cùng khẳng định nói ra.

Hà Minh Châu nghe xong đều nhanh khóc:

" không không không, đủ rồi. ngươi nhanh xuống a, đừng ném dừa nữa".

Doãn Chí Bình chợt lên giọng:

" Hà Minh Châu, ta dù sao cũng sắp trở thành ngươi tỉ phu.

Ngươi lại đối với ta hất hàm sai khiến, còn không để ý ta nguy hiểm muốn uống nước dừa, ta lần này có vẻ không sao, nhưng sau này ta lấy tỉ tỉ ngươi ngươi lại muốn uống nước dừa lúc đó ta chẳng phải lại muốn tự mình động thủ hái dừa cho ngươi uống sao?

Ta nếu như xảy ra chuyện gì, tỉ tỉ ngươi chẳng phải là trở thành góa phụ, còn mang tiếng khắc chồng?

Ngươi đây là đang hại tỉ tỉ ngươi a?"

Hà Minh Châu vội vàng giải thích:

" ta... ta không có ý đó. Ngươi mau xuống a".

Doãn Chí Bình cười:

" mẹ ngươi không dạy ngươi lúc cầu người khác nên có thái độ gì sao?"

Hà Minh Châu chợt hiểu ra, nàng tuy ngang ngạnh nhưng cũng là do được nuông chiều từ bé lại thêm hạ nhân ở bên nói này nói nọ làm ảnh hưởng phán đoán của nàng.

Dù sao hài tử nhỏ tuổi thường không có bao nhiêu sức phán đoán, bọn hắn hành động chính là do người lớn ảnh hưởng, bởi vậy nàng nghe hạ nhân nói xấu Doãn Chí Bình liền tự nhiên không đem Doãn Chí Bình để trong mắt.

Hà Minh Châu lúc này vội vàng la lên:

" Doãn Chí Bình, Doãn tỉ phu, xin ngươi, cầu ngươi mau xuống a".

Doãn Chí Bình nghe xong câu này trong lòng vô cùng thoải mái.

Loli giọng chính lại lại nhu lại manh, tuy thanh tuyến có chút cao không ngọt bằng tỉ tỉ của nàng, nhưng cũng rất dễ nghe.

Hắn lại nói tiếp:

" nếu trở lại ta nghe thấy bị người nói xấu thì sao đây? Ta đã vất vả như vậy, cũng không muốn bị người bôi nhọ a".

Hà Minh Châu vội vàng nói:

" tỉ phu, đương nhiên không ai dám nói xấu ngươi. Ngươi hôm nay hái dừa cực tốt, ta cực kì hài lòng".

Doãn Chí Bình nghe vậy lúc này mới ha ha cười to, hài lòng từ trên cây trượt xuống.

Thu phục ngang ngược, bị nuông chiều hư loli bước thứ nhất thành công bước ra.