Chương 5: Miên nhi trở lại, game bắn cá.

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 5: Miên nhi trở lại, game bắn cá.

Một đường đi về Hà Minh Châu liên tục dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, nhưng Doãn Chí Bình không hề để ý đến nàng, trong lòng vô cùng thoải mái.

Quả nhiên hắn đe dọa cũng không phải là vô dụng, Hà Minh Châu sau đó cũng không tìm hắn phiền phức.

Miên nhi thì được lão đại phu băng bó đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, nàng giống như cũng biết bản thân đuối lí trước, bởi vậy không khóc không nháo, im ắng đến lạ thường.

Nhưng khổ bức nhất vẫn là Doãn Chí Bình, hắn trở về Hà gia ngày hôm sau mới phát hiện ra cuộc sống của hắn cũng không có gì thay đổi.

Nên bốc vác vẫn là phải bốc vác.

Nếu không bốc vác liền cơm cũng không có ăn.

Hắn quả thật cũng muốn đi tìm Hà Minh Châu đe dọa nàng một chút để nàng cho hắn nghỉ làm nhưng vẫn có cơm ăn, nhưng bình thường vô cùng sinh động Hà Minh Châu giống như là học ngoan đồng dạng biến mất không thấy tăm hơi, để hắn bốc vác tận hai ngày.

May mắn thân thể này đã quen với công việc bốc vác chẻ củi nếu không hắn quả thật mệt muốn mạng.

Cứ như vậy yên ổn làm việc một buổi sáng, đến gần trưa Doãn Chí Bình đang làm việc chợt phát hiện một cái bóng hình quen thuộc hướng Hà gia cửa chính đi tới.

Ánh mắt liếc nhìn, người này không ai khác vậy mà là Miên nhi.

Nàng lúc này trên đầu đang quấn một cái to lớn băng vải, sắc mặt âm trầm đáng sợ giống như ai cũng thiếu nàng mười vạn lạng đồng dạng, bước chân nhanh nhẹn đi ra khỏi cổng.

Doãn Chí Bình đối với nàng sức khôi phục cũng là kinh ngạc. Ở cổ đại nữ nhân thể lực thiên yếu, nhất là Miên nhi loại này không luyện võ nữ nhân, nàng chỉ cần hơi bị thương liền muốn nằm mười ngày nửa tháng mới có thể rời giường.

Miên nhi liền tốt, hôm qua bị thương hôm nay băng bó liền có thể sinh long hoạt hổ đi ra ngoài, cái này nếu không phải có to lớn hận ý chèo chống nàng ý chí cùng thân thể Doãn Chí Bình cũng không nghĩ ra nàng có động lực gì để dậy ở ngay lúc này.

Dù sao bị thương như thế trộm lười nửa tháng ai cũng sẽ không nói gì nàng, tiền lương vẫn là phát đầy đủ, hiển nhiên nàng lúc này xuất hiện ở đây là có mục đích riêng.

Emmm.... có nên theo dõi hay không?

Doãn Chí Bình trong lòng nghĩ một chút liền vứt xuống trên tay dụng cụ, chuẩn bị lén lút theo dõi một chút Miên nhi, tránh để nàng lại đối với mình làm ra cái gì yêu thiêu thân.

Hắn nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng tràn đầy thù hận của nàng liền cảm giác được một trận không khỏe.

Đáng tiếc vừa bước ra mấy bước, phía sau lưng một cái khác gia nô liền lên tiếng quát:

" làm gì? Doãn Chí Bình ngươi không muốn ăn cơm nữa sao? Mau trở lại làm việc".

" ta xxx". Doãn Chí Bình trong lòng mắng to, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn cầm lên công cụ tiếp tục làm việc, thật đúng là không có nhân quyền a.

Ngày hôm sau, Hà Minh Châu giống như là lấy lại tinh thần, đầy máu phục sinh, lần nữa mang theo Miên nhi xuất hiện trước mặt của hắn.

Từ lúc hái dừa trở về được hai ngày, nàng đối với Doãn Chí Bình đe dọa giống như không mấy sợ sệt, hài tử nhanh quên tính cách phát huy vô cùng tinh tế, hoặc là nói có người xúi dục nàng.

Nhìn Miên nhi một bộ khổ đại cừu thâm bộ dáng, Doãn Chí Bình lúc này trong lòng nâng lên 12 phần cảnh giác.

Hà Minh Châu liền nói ra:

" Doãn Chí Bình, mau theo ta ra ngoài chơi a".

Doãn Chí Bình suy nghĩ một chút liền thả xuống công cụ, dù sao ra ngoài bồi tiểu loli chơi cũng khỏe hơn ở nhà chặt củi rất nhiều, hắn liền đồng ý.

Còn về Miên nhi có hay không nhân cơ hội làm khó trả thù?

Ha ha, Doãn Chí Bình hắn gặp Long cũng dám xông lên làm long kị sĩ, còn sợ một cái tiểu thị nữ trả thù?

Gặp chiêu phá chiêu mà thôi.

Doãn Chí Bình cùng Hà Minh Châu ra thành, hắn dò hỏi:

"Nhị tiểu thư hôm nay lại muốn chơi gì a?"

Hà Minh Châu rất vui vẻ chỉ cái túi xách nhỏ treo bên lưng ngựa, nàng từ bên trong lấy ra một ít đồ gia vị, cười hì hì nói ra:

" gần chỗ chúng ta hái dừa hôm trước có một con suối cạn, nước rất cạn, chỗ cạn nhất chỉ đến mắt cá chân, chỗ sâu cũng không quá đầu gối của ngươi.

Hôm nay chúng ta không phải là đi hái dừa, ta muốn đi bắt cá, nướng cá, làm một bữa tiệc dã ngoại a".

Doãn Chí Bình nghe xong liền trong lòng nhả rãnh, tốt một cái dã ngoại party.

Ngươi con mẹ nó thật chỉ có gần 10 tuổi sao?

Ngươi so với người hiện đại còn biết chơi a!

Người hiện đại ở trong thành phố làm việc, có nhiều người còn cả đời chỉ biết làm làm làm, đến già liền về hưu, chơi cũng chưa hề chơi qua mấy lần.

Ngươi ngược lại tốt, thân là người cổ đại, đủ loại hoa thức chơi đùa, so với thần tiên còn tiêu dao tự tại a.

Cố nén trong lòng nhả rãnh chi ý, ba người rất nhanh liền đến chỗ suối cạn mà Hà Minh Châu nói.

Loại này suối cạn hắn ở kiếp trước cũng gặp qua không ít, từ bờ suối bên này đến bờ bên kia có hai mươi ba mươi mét khoảng cách, phía dưới đáy đa số là đá cuội, nước trong vắt, có thể thấy được tôm cua cá ở phía dưới bơi lội.

Nếu là ở thế giới hiện đại, loại này suối đã có thể xem như danh lam thắng cảnh, bị người đi qua ngàn lần vạn lần, tôm cua cá cũng sẽ bị bắt sạch đừng nghĩ sống.

Ở cổ đại liền tốt, ngoài thành đối với thường dân mà nói quả thật chính là ‘nguy hiểm’ đại danh từ, không chỉ có dã thú còn có sơn tặc, bởi vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ cực ít người sẽ xuất thành chạy tới dã ngoại kiếm ăn.

Trừ một số trường hợp đều nhanh bị chết đói, nếu không bọn hắn bình thường đều sẽ ở trong thành lăn lộn sống qua ngày.

Con suối này cũng không phải là không ai biết, nhưng bọn hắn cũng cực ít đến nơi đây kiếm ăn.

Dù sao ở trong rừng cũng không phải không có thứ có thể ăn được, đến bờ sông bắt cá cũng cần kĩ thuật, con đường lại xa, quả thật không mấy người nguyện ý hướng bên này lại gần.

Lại nói, đừng thấy nước không sâu cá nhiều liền nghĩ bọn chúng dễ khi dễ.

Ở dã ngoại sinh tồn cá đều cực kì tinh ranh, bắt được bọn chúng cũng là một cái rất khảo nghiệm kĩ thuật vấn đề đây.

Miên nhi quả nhiên tính cách vẫn như cũ, đối với Doãn Chí Bình lạnh mặt hất hàm sai khiến:

" còn chờ cái gì? Không xuống bắt cá sao?"

Doãn Chí Bình không mặt không nhạt trả lời:

" ngươi thì sao? Muốn bắt liền tự mình động thủ a".

Miên nhi nổi nóng:

" ngươi là nam nhân, việc này ngươi không làm ai làm? Lại nói, ngươi không thấy ta đang bị thương sao?"

Ở bên bờ suối bắt cá việc khó nhất chính là bắt được cá a, ngươi tốt một câu ta là nam nhân liền để ta lên, ta cmn thật cảm ơn ngươi nha.

Doãn Chí Bình vô cùng không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, bắt đầu ở bốn phía tìm tòi.

Lần này hắn học khôn, trước khi ra ngoài liền mang theo tiểu đao, sẽ không gặp phải cảnh giống như lần trước.

Hà Minh Châu tuy ngang ngược nhưng cũng thông minh, nàng có kinh nghiệm lần trước cùng Doãn Chí Bình ra ngoài chơi đùa, nhìn hắn không xuống nước ngược lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh liền hào hứng hỏi:

" Doãn Chí Bình, ngươi tìm gì đây? Lại muốn làm công cụ như hôm trước sao?"

Doãn Chí Bình quăng tới khen ngợi ánh mắt:

" không sai, nhị tiểu thư thật thông minh".

Hà Minh Châu quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, nghe hắn khen ngợi trong ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ, trong lòng thầm nói "ta đoán đúng, không biết hắn lại sẽ làm ra cái gì dụng cụ a".

Nàng tuy biết Doãn Chí Bình làm ra dụng cụ cực kì thô sơ không có bao nhiêu giá trị tiền bạc, nhưng ở dã ngoại chính là cần những loại dụng cụ này giảm bớt săn bắt độ khó, đối với nàng mà nói xem được kì nhạc vô tận, không hề có chút nào nhàm chán.

Doãn Chí Bình rất nhanh liền chặt đứt một thân cây tre, trên tay còn cầm một đoạn dây leo.

Tre rất nhanh liền bị hắn chẻ nhỏ mài cạnh, phối hợp dây leo tạo thành một cái cực kì đơn sơ cung.

Loại này cung tầm bắn hữu hiệu cũng chỉ khoảng năm mét mười mét, lực đạo không mạnh, mũi tên cũng không cần lông vũ.

Dùng đi chiến đấu săn thú có chút khó, nhưng dùng để bắn cá bên bờ suối vậy thì đầy đủ.

Hà Minh Châu thấy cảnh này liền không nhịn được khen ngợi:

"Oa, là cung tên sao? Ngươi định bắn cá? Ta còn tưởng muốn bắt cá phải dùng tay đi chụp đây.

Doãn Chí Bình, chọn ngươi cùng ta ra ngoài chơi đùa quả nhiên chính xác nha".

Nàng trong mắt lóe lên tiểu tinh tinh, tràn đầy hâm mộ cùng muốn thử thần sắc.

Đáng tiếc nhìn thấy chiều dài đến một mét năm cùng liền nhụt chí, nàng so với cung còn thấp đây, đáng tiếc a.

Doãn Chí Bình cầm cung cùng mũi tên đi đến bên bờ suối, trong miệng phát ra một cái tự tin mỉm cười:

" It’s showtime".