Chương 10: thuần thục ôm đùi, Doãn Lang

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 10: thuần thục ôm đùi, Doãn Lang

Doãn Chí Bình lúc này ngồi trước mặt Thạch gia, ánh mắt tràn đầy ngoạn ý nhìn lấy đối phương.

Phía sau lưng hắn Hà Minh Châu lúc này đang hô to:

" Doãn Chí Bình, ngươi thật là uy vũ, thật là lợi hại.

Ha ha ha, mau cởi trói cho ta, ta muốn đánh chết cái này đáng ghét sơn tặc.

Phi, ta là Hà gia Nhị tiểu thư, Hà Minh Châu ta các ngươi cũng dám trói?"

Doãn Chí Bình cũng không điểu nàng, hắn đối với Thạch gia nói ra:

" Thạch tiểu đội trưởng, ngươi tốt nhất nghe cho kĩ.

Ngươi trúng độc chính là một loại phát tác cực nhanh thảo dược độc.

Ta có thuốc giải nhưng cần phải nhanh chóng uống vào, nếu không ngươi một mạng này chỉ sợ muốn chơi xong.

Trước đó ta liền hỏi ngươi trả lời, nếu như dám lừa dối cùng kéo dài thời gian, chậm trễ uống thuốc giải độc, như vậy ngươi chính là đang tự hại chết chính mình.

Đương nhiên, ngươi nếu rất trinh liệt cũng có thể không cần trả lời".

Thạch gia nghe xong câu này cố nén suy yếu, cũng không dám nói nhiều vội vàng hô:

" ngươi thật có thể giải độc cho chúng ta?"

" đương nhiên, ta có thể giải độc không giết các ngươi, nhưng chắc chắn sẽ đem các ngươi nạp cho quan phủ".

Thạch gia nghe vậy thở phào, nạp cho quan phủ cùng lắm ngồi tù một thời gian liền có thể lại ra ngoài sóng, hắn không sợ nhất chính là ngồi tù.

" được, vậy mau hỏi, đừng chậm trễ thời gian giải độc a".

Doãn Chí Bình cười hì hì bắt đầu hỏi:

" các ngươi ăn cá cùng thời điểm, tại sao bọn hắn đều ngã, ngươi thì chưa?"

" ta là sơ nhập tam lưu võ giả, sức đề kháng độc tố so với bọn hắn mạnh một ít".

Doãn Chí Bình nghe vậy trong lòng nói quả nhiên.

" ngươi có phải hay không sớm biết chắc chắn hôm nay Hà Minh Châu sẽ tới đây chơi đùa?"

Thạch gia nghe vậy hơi im lặng một chút, Doãn Chí Bình lại nói:

" muốn suy nghĩ lừa dối sao? Xem ra ngươi chán sống thật sự rồi a.

Kéo, tiếp tục kéo, xem ngươi độc phát thân vong trước hay là ta không chờ nổi".

Thạch gia lúc này mồ hôi hột đầy mặt:

" thật, ta thật sự biết".

Hà Minh Châu nghe đối phương nói xong câu này chợt im ắng lại, nàng cúi đầu suy nghĩ, giống như hiểu ra gì đó.

Nàng thực sự không ngu, nhưng chỉ là tuổi tác cùng tính cách hạn chế nàng suy nghĩ mà thôi.

" ta biết ngươi cùng người khác hợp tác, đem chuyện này bàn giao ra, càng nhanh càng tốt, như vậy mới không trễ nải thời gian giải độc cho ngươi".

Thạch gia liếc nhìn Miên nhi một cái, Miên nhi lúc này đầu đầy mồ hôi ngồi tại chỗ, động một cái cũng không dám động.

Nàng ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn lấy Thạch gia, đáng tiếc sinh tử trước mặt, Thạch gia quả quyết vứt bỏ nàng:

" Ta nói, ta nói. Ta là Hồng Thạch, đến từ Xích Thủy thôn. Xích thủy thôn chúng ta sở dĩ gọi Xích thủy là vì mùa mưa có mấy ngày nước đều sẽ đỏ bừng như máu, bởi vậy mới có tên này.

Miên nhi chính là người cùng thôn với ta, ta lớn hơn nàng năm tuổi, lớn lên liền vào núi làm sơn tặc, Miên nhi thì làm thành làm tì nữ cho Hà gia, theo hầu bên người Hà Minh Châu.

Hôm qua Miên nhi tới tìm ta, nàng muốn cùng ta hợp tác bắt cóc Hà Minh Châu để đòi một khoản tiền chuộc, bởi vậy nàng liền báo trước cho ta lịch trình hành động của Hà Minh Châu, chúng ta chuyên môn ở đây chờ lấy nàng.

Nàng nói chúng ta tống tiền Hà gia được bao nhiêu nàng một đồng cũng không cần, nàng chỉ cần chúng ta giúp nàng giết ngươi, ngươi là một cái ngu ngốc mà thôi.

Ta lúc đó thật sự là bị ma quỷ ám ảnh mới tin tưởng nàng a.

Cuối cùng một màn kia ngươi đều biết".

Miên nhi nghe đến đây cả người giống như bị tháo hơi búp bê, trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.

Nàng xong, thật sự xong.

Doãn Chí Bình gật gù:

" a, vậy sao đám tiểu đệ của ngươi lại đánh nàng? không phải các ngươi phối hợp diễn sao?"

" đây là vì nàng hợp tác với ta, ta cũng không nói cho mấy tên tiểu đệ này.

Bọn hắn chỉ là bị ta gọi đi theo làm việc mà thôi, chuyện này càng ít người biết đối với Miên nhi mới càng có lợi.

Dù sao mục đích của nàng là giết ngươi mà thôi".

Doãn Chí Bình gật đầu, quả nhiên hắn đoán cũng không sai.

" a, phối hợp diễn mà ngươi đối với Miên nhi cũng không chút nào nể tình a".

Thạch gia cười khổ:

" nữ nhân mà thôi, ta cùng nàng chỉ là cùng thôn nên có chút quen, sai nàng làm chút việc có gì.

Nếu không phải nể mặt cùng thôn, ta đã tiện tay mang nàng biến thành đồ chơi của ta".

Doãn Chí Bình cười lạnh, sơn tặc quả nhiên không một cái là đồ tốt.

" ưm, hỏi xong".

Thạch gia nghe Doãn Chí Bình nói câu này vui vẻ:

" Doãn gia, Doãn công tử, Doãn đại hiệp, mau giải độc cho chúng ta a".

Doãn Chí Bình nghi hoặc:

" giải cái gì độc?"

Thạch gia khuôn mặt cứng lại, trong lòng lộp bộp một tiếng:

" chẳng lẽ ngươi định nuốt lời?"

Doãn Chí Bình ha ha cười nói:

" huynh đệ ngươi biết ta là hạ cái gì độc sao?

Lúc đầu ta chính là muốn buông lỏng cảnh giác của các ngươi, lá nướng cá đúng là lá mắc mật, không chút độc nào.

Nhưng lần sau đó ta đi hái lá tiện tay liền tìm được lá ngón.

A đúng, ngươi đối với lá ngón cũng không quen, nhưng một cái tên khác ngươi hẳn là quen thuộc.

Đoạn trường thảo, biết a?"

Thạch gia nghe xong câu này cùng chết cha chết mẹ đồng dạng, xụi lơ tại mặt đất.

Doãn Chí Bình cười:

" ở giữa rừng hoang núi vắng, ta cũng không phải đặc biệt hiểu y thuật, đi đâu tìm cao siêu độc dược.

May mắn ta vừa vặn ở bến tàu học được cách nhận dạng loại này đại danh đỉnh đỉnh lá độc, cho các ngươi nướng cá bỏ bên trong đều là lá này.

Các ngươi ăn cá ướp đoạn trường thảo nếu như không bị gì ta trực tiếp đưa đầu cho ngươi chém".

Doãn Chí Bình cũng không phải là ở bến tàu học được cái gì nhận diện đoạn trường thảo.

Hắn trước đây học văn học gặp qua lá ngón, bởi vậy mới đặc biệt chú ý tìm hiểu loại lá này một phen.

May mắn xuyên qua tới còn nhận ra nó, tiện tay liền nghĩ kế phản sát.

Nếu không phải vậy hôm nay hắn hẳn cũng là có năm thành gãy ở trong tay Miên nhi cùng Thạch gia.

Thạch gia nghe đến chỗ này không biết là tâm trí triệt để buông xuôi vẫn là độc phát, khóe miệng phun ra bọt trắng lẫn theo cả máu, trực tiếp ợ ra rắm.

Doãn Chí Bình lúc này đưa ánh mắt nhìn về phía Miên nhi, ánh mắt bên trong tràn đầy ngoạn ý. (ngoạn=chơi, chơi đùa)

Miên nhi lúc này ánh mắt đảo một vòng, nàng lúc này đã sớm sợ đến run chân, suýt chút nữa đại tiện không kiềm chế.

Nhưng nàng vẫn là muốn tự cứu một chút, bốn chân bò trên đất, rất thuần thục ôm lấy đùi Doãn Chí Bình nói ra:

" Doãn lang, đừng vội động thủ, nghe ta nói một lời".

Doãn Chí Bình có thể cảm giác được cơ thể nàng run rẩy, nhưng nàng hiển nhiên đang rất kiềm chế bản thân sợ hãi, một tiếng Doãn lang này gọi được vừa mềm vừa nhu, quả thật rất được Doãn đại biến th... khụ khụ... hắn tâm.

" tốt, nói nghe một chút".