Chương 9: cá nướng mắc mật, trường thương cùng đao.

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 9: cá nướng mắc mật, trường thương cùng đao.

Doãn Chí Bình câu này vừa ra, không chỉ sơn tắc đám người trợn tròn mắt, Miên nhi trợn tròn mắt mà cả đang vô thanh vô tức làm người tàng hình Hà Minh Châu đều trợn tròn mắt.

Con mẹ nó, thấy qua bị sơn tặc bắt cóc sợ hãi khóc lóc xin tha, sợ đái cũng thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy có người bị sơn tặc bắt còn nhiệt tình như vậy a.

Ngươi đúng là một cái nhân tài, đúng là thằng ngu mà.

Doãn Chí Bình không nhanh không chậm đi tới túi trên lưng ngựa nhanh nhẹn lấy ra đủ loại muối gừng sả ớt, hắn đưa tới trước mặt Thạch gia nói ra:

" Thạch gia, ngươi nhìn, nàng chính là quá qua loa ngươi.

Cá nướng không có gia vị sao có thể ngon được?

Nàng làm việc không có chút tâm nào a".

Mấy cái tiểu cơ linh sơn tặc lúc này nghe xong đều hai mắt trợn trừng phẫn nộ nhìn về phía Miên nhi.

Bọn hắn ngồi ăn chục đầu cá tuy nướng rất thơm nhưng đều nhạt thếch vô vị a.

Có nhiều gia vị như vậy ngươi còn dám giấu không đưa ra phục vụ gia, ngươi đây là muốn chết?

Một cái tiểu cơ linh tay nhanh hơn não, trực tiếp vung tay cho Miên nhi ‘bép’ một cái tát thanh thúy mắng to:

" tiểu kĩ nữ, ngươi đây là muốn chết?"

Miên nhi ôm lấy đỏ bừng má, nàng tay nhỏ không cách nào che khuất dấu tay của sơn tặc, trong hốc mắt đều là nước mắt.

Nàng cực kì ủy khuất nhìn lấy Thạch gia, lại phẫn nộ trừng Doãn Chí Bình một cái.

Có điều bởi vì nước mắt quá nhiều, trừng một cái đều lộ ra vô lực uy hiếp.

Một cái khác tiểu cơ linh sơn tặc cũng định vung tới một cái tát, đáng tiếc Thạch gia đã sớm cản lại trầm giọng nói:

" được rồi, đừng đánh".

Hắn lại nhìn Doãn Chí Bình nói ra:

" tiểu tử, từ bây giờ nướng cá do ngươi làm, cũng không cần bắt thêm cá, chúng ta ăn gần no rồi.

Xong đợt này liền có thể dập lửa hồi trại".

Doãn Chí Bình nghe vậy cũng không cãi, dùng chày gỗ đập nát Nghệ Sả tỏi ớt, rắc thêm ít muối hòa vào nhau, cuối cùng lấy ra một ít lá cây gì đó.

Hắn làm xong tất cả bôi lên một lớp trong một lớp ngoài, đem cái kia lạ mắt lá cây kèm theo sả nhét vào trong bụng cá.

Thạch gia thấy thế liền hỏi:

" tiểu tử, ngươi bỏ chính là lá gì?"

Doãn Chí Bình cười nói ra:

"Thạch gia, lá này gọi là mắc mật, chuyên dùng với đồ nướng.

Chỉ cần bỏ vào bụng cá một ít, đảm bảo nướng xong cá sẽ càng thêm thơm phức.

Miên nhi nha đầu này tay nghề quá kém, đây chính là ta ở bến tàu bốc vác lúc học được công thức bí mật, nướng cá nướng vịt đảm bảo siêu ngon".

(cá nướng lá mắc mật có thật nhé, không phải tác bịa:D)

Thạch gia nửa tin nửa ngờ nhìn Doãn Chí Bình nướng cá, quả nhiên cá vừa chín mùi thơm đã nức mũi bay bốn phía khiến cả năm tên sơn tặc đều thèm nhỏ dãi.

Doãn Chí Bình đắc ý:

" Thạch gia ngươi xem, ta không lừa ngươi đi? Ta tay nghề nướng cá thật tuyệt a".

Thạch gia gật đầu khen ngợi:

" không sai, rất tuyệt, ở sơn trại cũng chưa gặp qua ai vượt ngươi.

Quả nhiên là có công thức bí mật liền khác biệt a".

Hắn trong lòng âm thầm nói:

" giết ngươi thật có chút tiếc đây, thật tốt một tay nghề, một tên ngu xuẩn lại nghe lời thủ hạ a".

Miên nhi thì trừng mắt nhìn Doãn Chí Bình, ngươi cứ đắc ý đi, giờ chết của ngươi đã đến gần.

Thạch gia tuy khen ngợi nhưng vẫn nói ra:

" Doãn Chí Bình, tiểu tử ngươi trước ăn một chút".

Doãn Chí Bình cười hì hì, trong lòng thì mắng to tên này Thạch tiểu thủ lĩnh quả nhiên không phải đèn cạn dầu.

Có thể làm đến tiểu thủ lĩnh cẩn thận tính có đủ, cũng không giống mấy cái kia tiểu cơ linh sơn tặc, một mặt toàn là ăn ăn ăn.

Hắn từ trên thân cá gỡ muốn một miếng thịt, bỏ vào mồm nhai nuốt.

"Há miệng".

Thạch gia ra lệnh, sau đó quan sát, quả nhiên đã ăn hết.

"đội trưởng, ăn được chưa a".

" đúng vậy, ta thật thèm, thơm quá a".

Mấy cái tiểu cơ linh sơn tặc lúc này cũng lên tiếng, Thạch gia trầm giọng:

" các ngươi chờ một chút".

Tầm mười phút sau nhìn Doãn Chí Bình cũng như cũ hồng quang đầy mặt không có bất kì khó chịu gì hắn lúc này mới cầm lấy con cá ăn hết.

Lúc đầu chỉ một miếng nhỏ, nhưng vừa vào miệng Thạch gia liền không ngừng được, đơn giản quá thơm, quá ngon.

Lúc hắn tỉnh lại thì trên tay cá đã ăn xong, bốn cái tiểu đệ ánh mắt u oán đều đang nhìn lấy hắn.

Thạch gia nói:

" nhìn cái gì, không phải còn có..."

Hắn chưa nói hết câu chợt nhìn lại, làm gì còn con cá nướng nào.

Doãn Chí Bình tên này cũng chỉ nướng một con duy nhất a.

Thạch gia nổi giận:

" tiểu tử, còn không mau nướng tiếp?"

Doãn Chí Bình ủy khuất:

" nhưng ta hái lượng lá cũng chỉ đủ nướng một con a".

Thạch gia nổi giận:

" thằng ngu này, lá ở trong rừng này vốn là vô chủ, muốn hái bao nhiêu thì hái, ngươi có đốt rừng cũng không ai quản, vậy mà chỉ hái một chút như vậy, đủ huynh đệ chúng ta ăn sao?"

Doãn Chí Bình vội vàng xin tha:

" được được, Thạch gia ngài chờ, tiểu tử liền cho ngài đi hái lá".

Doãn Chí Bình rất nhanh liền đi vào rừng, lần nữa trở lại trong tay hắn đã đầy lá.

Bôi gia vị, lại nướng cá, động tác hết sức thuần thục.

Thạch gia cùng đám tiểu đệ ăn được mồm miệng đầy mỡ, khẩu vị mở rộng, dư vị vô cùng.

Miên nhi thì ngồi một bên lẩm bẩm:

" chỉ biết ăn ăn ăn, đám người các ngươi còn không mau giết hắn".

Doãn Chí Bình hồn nhiên như không có việc gì, dần dần lùi ra bọn hắn càng lúc càng xa.

Thạch gia cuối cùng cũng là chú ý hắn dị động, chợt hỏi:

" tiểu tử, ngươi ngồi xa như vậy làm gì?"

Doãn Chí Bình lúc này chợt nở nụ cười quỷ dị, từ dưới mặt đất vỗ mông đứng lên, chỉ chỉ một cái tiểu đệ của Thạch gia nói ra:

" đương nhiên là đề phòng các ngươi bạo tẩu một đao chặt chết ta a".

Thạch gia trong lòng hung hăng co rút một cái, ánh mắt kinh dị nhìn về phía tiểu đệ của mình.

Một cái tiểu đệ không biết từ lúc nào hai mắt trợn trắng lên, trong miệng liên tục phun ra bọt trắng, hiển nhiên đây là trúng độc biểu hiện.

Một cái khác tiểu sơn tặc hô to:

" không tốt, cá có độc".

Hắn câu này vừa hô xong trong miệng bỗng nhiên cũng tràn ra bọt trắng, nhanh như chớp gục xuống đất co giật.

Một nhóm người bốn cái tiểu sơn tặc trong nháy mắt liền co giật trợn trắng mắt trên đất, chỉ có Thạch gia tiểu thủ lĩnh còn có thể chống đỡ một chút.

Hắn run run rẩy rẩy đứng dậy, ánh mắt phẫn nộ chi ý như là thao thiên cự lãng, tay phải run run rẩy rẩy chỉ vào Doãn Chí Bình:

" tiểu tử, ngươi thật to gan, vậy mà dám hạ độc chúng ta?"

Doãn Chí Bình lúc này nhìn thấy Thạch gia còn chưa ngã cũng có chút kinh dị, nhưng nhìn bộ dáng run rẩy của đối phương liền biết cảm giác an toàn không ít.

Hắn thong thả đi vào rừng cây, cầm ra một cành cây thô dài đến ba mét.

Hà Minh Châu ở phía sau nhìn thấy cảnh này, giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt sáng lên, đối với Doãn Chí Bình là cực kì hâm mộ, quả thật lau mắt mà nhìn.

Nàng không rõ ràng Doãn Chí Bình là làm sao hạ độc, hạ cái gì độc, nhưng nàng biết nàng trốn thoát khỏi sơn tặc bắt cóc hi vọng cực kì lớn.

Tiếp theo chỉ cần chờ bọn hắn đều trúng độc ngã, như vậy liền xong.

Doãn Chí Bình lúc này cầm lấy thô to thân cây, hắn cười cười nói ra:

"đại đao của ngươi dài một mét hai, ta trường thương dài ba mét, xem một chút chúng ta ai so với ai càng lợi hại nha".

Doãn Chí Bình trong tay cũng có đao chặt củi, nhưng đao của hắn dài chưa đủ một mét, muốn lấy ra đối đầu đại đao sáng loáng của Thạch gia hiển nhiên có chút yếu thế, hắn cũng không biết cái gì đao pháp.

Cho dù Thạch gia bị trúng độc, lúc này đã rất suy yếu, tốc độ cùng sức mạnh giảm mạnh, Doãn Chí Bình cũng không dám liều mạng.

Đơn giản mà nói, Doãn Chí Bình ‘sợ’.

Miên nhi lúc này ở một bên đã ánh mắt kinh hãi trợn trừng nhìn lấy Thạch gia, không biết nói gì cho phải.

Doãn Chí Bình hét to một tiếng liền xung phong xông tới, vô cùng đơn giản liền quất quất quất, Thạch gia rất uy phong huy vũ đại đao chống đỡ mấy cái liền bị hắn đánh lăn trên đất, đại đao cũng bị đánh văng ra xa.

Doãn Chí Bình cười ha ha nói ra:

" tốt, bây giờ chính là đến giờ thẩm vấn".