Chương 8: Miên nhi, Doãn công tử cầu ngươi mau thu thần thông á

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 8: Miên nhi, Doãn công tử cầu ngươi mau thu thần thông á

Doãn Chí Bình kinh ngạc quay đầu lại:

"Miên nhi, ngươi nói cái gì a?

Ngươi không nghe thấy đám sơn tặc đó nói chuyện sao, ta không bắt cá bọn hắn liền giết Nhị tiểu thư.

Ta sao có thể không để ý Nhị tiểu thư sinh mệnh đây".

Miên nhi lập tức nói ra:

" nhưng ta làm thịt cá đều nhanh muốn què a".

Doãn Chí Bình sờ sờ đầu, ra vẻ suy nghĩ sâu xa:

" a, nhưng cũng không thể để tiểu thư bị sơn tặc tiền dâm hậu sát được đúng không?

Miên nhi, ủy khuất ngươi".

Miên nhi lúc này trong long lòng giống như có mười vạn đầu thảo nê mã điên cuồng lao nhanh mà qua.

Thần mẹ nó ủy khuất, ngươi cái này ngu xuẩn còn biết an ủi người? ngươi an ủi thật đúng làm ta cảm động a, cảm động đều nhanh muốn què tay.

Nàng cũng không thể nói với hắn, nàng chắc chắn đám sơn tặc không giết Nhị tiểu thư mà chỉ đòi tiền chuộc a.

Nếu tên ngốc này để lộ ra tiếng gió gì cho Nhị tiểu thư, hắn chết xong không nói, nàng cũng đừng nghĩ ở lại Hà gia, ngược lại là sẽ bị Hà gia trực tiếp báo quan sau đó đánh chết tại chỗ.

Miên nhi hít sâu một hơi, cố gắng đem bản thân hận ý đè xuống nói:

" Doãn Chí Bình, ngươi không nướng cá cho bọn hắn ăn không biết, bọn hắn đều nhanh ăn no, không cần lại tiếp tục bắt".

Doãn Chí Bình lắc đầu:

" ta không nướng cá không sai, nhưng ta cũng không dám đảm bảo ngừng bắt cá bọn hắn liền sẽ không đối với ta bất mãn a.

Bọn hắn nếu bất mãn, người chịu khổ không phải là Nhị tiểu thư sao?"

Miên nhi trong lòng mắng to:

" ngươi con mẹ nó thật biết nghĩ cho tiểu thư a, mở mồm là tiểu thư đóng mồm cũng là tiểu thư".

Nàng nói:

" yên tâm đi, lần này bọn hắn xem như đã no, sẽ không làm khó ngươi cùng Nhị tiểu thư".

Nàng nói xong thấy Doãn Chí Bình còn muốn cùng nàng đôi co, Miên nhi vội vàng cắt ngang:

" đừng nói nữa, xem như ta cầu ngươi được không?"

Miên nhi cực kì cố gắng nặn ra một trương điềm đạm đáng yêu tràn đầy ủy khuất khuôn mặt.

Doãn Chí Bình nhìn thấy cảnh này cũng kém chút tin trước mặt mình Miên nhi vô cùng yếu đuối đáng thương cùng một cái tiểu tức phụ đồng dạng.

Hắn trong lòng âm thầm thở dài:

"Miên nhi, diễn đến mức này cũng thật làm khó cho ngươi.

Có điều chỉ như thế sao có thể sánh bằng ngươi khắp nơi nhằm vào ta, còn muốn mưu hại ta.

Chưa kể Nhị tiểu thư là chủ tử ngươi, ngươi ăn Hà gia mặc Hà gia ở Hà gia.

Vậy mà lại dám dùng Nhị tiểu thư làm công cụ để thỏa mãn dục vọng bản thân, đặt sinh mạng nàng vào tình thế nguy hiểm.

Ngươi loại này bạch nhãn lang, cần phải trị".

Doãn Chí Bình chợt nói:

" a, Miên nhi ngươi vậy mà cầu ta.

Thật là hiếm thấy a".

Nhìn Doãn Chí Bình ngạc nhiên gương mặt, Miên nhi thật sự muốn đem mặt hắn đánh nát, đáng tiếc nàng vẫn phải làm một bộ điềm đạm đáng yêu lấy lòng hắn.

Doãn Chí Bình lại nói:

" đã ngươi cầu ta, như vậy không bằng biểu hiện một chút đi".

Biểu hiện? biểu hiện cái gì?

Miên nhi khuôn mặt mờ mịt, trong đầu không hiểu.

Nàng chợt nhìn về phía Doãn Chí Bình tay, hắn lúc này còn đang duy trì hai tay cởi quần muốn đi tiểu tư thế.

Miên nhi trong lòng chấn động một cái, sắc mặt tái nhợt.

Chẳng lẽ hắn, hắn... muốn ta cho hắn thổi một bài kèn sao?

Tên Doãn Chí Bình này thoạt nhìn ngu ngốc nhưng thực chất lại háo sắc như vậy?

Doãn Chí Bình, ta con mẹ nó thật nhìn lầm ngươi!!!

Ta Miên nhi trước giờ còn chưa bị nam nhân đụng qua đây, ngươi vậy mà cũng dám khinh bạc ta?

Có điều... emmm... hắn dù sao cũng là một cái người sắp chết.

Nếu ở đây cho hắn thổi một bài, cũng không ai biết ta từng chịu nhục như vậy a?

Chịu nhục không ai biết có thể xem là chịu nhục sao?

Đây đúng là một cái tràn đầy triết học vấn đề.

Lại nói, nữ nhân sau khi lấy chồng cũng phải cho trượng phu phục vụ mấy thứ này, cho Doãn Chí Bình làm trước một lần cũng xem như tập duyệt trước a?

Miên nhi mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu:

" Miên nhi, ngươi sao có thể suy nghĩ bẩn thỉu như vậy đây.

Doãn Chí Bình chính là tử địch của ngươi, tử địch của ngươi a.

Ngươi thấy hắn cường tráng liền muốn... thổi?"

Doãn Chí Bình cười hì hì nói ra:

" đương nhiên là ôm lấy chân ta hét to:

" Doãn công tử, mời ngươi mau mau thu lại thần thông a, thiếp thân không chịu nổi không chịu nổi".

Miên nhi nghe xong sắc mặt cương lại, nàng có chết cũng không dám nghĩ, Doãn Chí Bình cái này ngu ngốc vậy mà lại tao như vậy.

Còn muốn nàng ôm lấy chân hắn hô to loại kia xấu hổ lời kịch, thật con mẹ nó để nàng mở mang hiểu biết.

Rừng lớn, điểu gì cũng có, tên Doãn Chí Bình này điểu còn cực kì cường tráng lạ mắt.

"ngươi..."

Miên nhi lúc này cảm giác đầu mình thiếu oxi, hít thở không thông, lời nghèo...

Doãn Chí Bình mỉm cười:

" không cần cảm thấy lạ lùng, trước đây ta ở bến tàu bốc vác từng gặp một người như thế cầu xin qua.

Hắn vừa làm như thế người ta liền thoải mái cực kì bỏ qua cho hắn.

Miên nhi ngươi nếu cầu xin liền học người ta một chút a, nhiều hiệu quả".

Miên nhi nghe xong trong lòng ngũ vị tạp trần, không hiểu có cảm giác thở dài quả nhiên, lại rất muốn nhả rãnh.

Quả nhiên tên Doãn Chí Bình này cũng không phải rất thông minh, rất biết đùa ác thú vị, hắn chỉ là nhìn người ta làm rồi học theo mà thôi.

Nhả rãnh chính là tên ngu xuẩn nào lại nghĩ ra được loại này thao tác cùng xấu hổ đến đỏ mặt lời kịch.

Từ bến tàu đi ra người, con mẹ nó thần nhân vậy.

Nàng lúc này cũng không dám kéo, sợ một kéo Doãn Chí Bình lại có thể làm ra được cái gì yêu thiêu thân.

Dù sao cũng đã sớm tính kế thảo luận qua, mấy chút nữa Doãn Chí Bình liền biến thành một người chết, nàng không cần cùng người chết so đo.

Miên nhi không nói hai lời, đầu gối khụy xuống, trực tiếp ôm lấy Doãn Chí Bình đùi to:

" Doãn công tử, mời ngươi mau mau thu lại thần thông a, thiếp thân không chịu nổi không chịu nổi".

Doãn Chí Bình nghe xong câu này trực tiếp thoải mái, cả người đều thư sướng, chín vạn tám ngàn lỗ chân lồng đều muốn nở ra.

Ai, Miên nhi, ngươi việc gì phải khổ vậy a.

Khắp nơi cùng ta đối nghịch mới khiến ta phải cùng ngươi đấu trí đấu dũng.

Ngươi nếu như ngoan ngoãn quy hàng, lúc này đã có thể trải qua không biết thẹn không biết xấu hổ sinh hoạt.

Có điều ngươi hô một câu này thật mềm thật nhu, rất được trẫm tâm.

Doãn Chí Bình sờ sờ đầu Miên nhi nói ra:

" được rồi, Miên nhi ta tha thứ cho ngươi, đứng lên đi".

Miên nhi cố nén hận đứng lên, mặt cười bồi lấy.

Doãn Chí Bình nói ra:

"ngươi còn chờ gì a? không trở lại trước, ta còn muốn đi tiểu. Ngươi chẳng lẽ muốn nhìn ta đi tiểu?"

Miên nhi vội vàng nói:

" thế còn việc kia?"

" yên tâm, không lại bắt cá".

Miên nhi nghe xong quay người liền đi, động tác vô cùng dứt khoát, trong lòng thì đem Doãn Chí Bình tổ tông mười tám đời hỏi thăm một lần.

Doãn Chí Bình trong lòng thư khoái cực kì, cũng không hề đi tiểu, ngược lại ở trong rừng bắt đầu tìm tòi lục lọi lên, một lát sau hắn liền mang theo một nắm lá hướng về phía đám người đi tới.

Miên nhi cảnh giác nhìn về phía Doãn Chí Bình, quả nhiên con hàng này cũng không hề tiếp tục đi bắt cá.

Doãn Chí Bình hai mắt lom lom nhìn về phía năm cái sơn tặc đang ăn cá, Thạch gia lúc này cũng chú ý tới hành động của hắn, nghi hoặc hỏi:

" tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?"

Doãn Chí Bình lúc này rất muốn trả lời:

"nhìn ngươi thì làm sao à?"


Sau đó đối phương sẽ trả lời:


" À làm sao mà à".

Đáng tiếc hắn cũng không dám như vậy sóng.

Doãn Chí Bình chợt mang theo giọng phê bình nói ra:

" Miên nhi, ngươi thật không tốt nha.

Nướng cá nướng được mùi vị kém như vậy, để mấy vị đại gia ở đây đều ăn được nhạt nhẽo.

Tiểu thư mang theo gia vị trên ngựa, ngươi chẳng lẽ muốn giấu riêng sao? Sao không đưa ra dùng a?"