Chương 130: Hà Tuyết Vân nổi giận

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 130: Hà Tuyết Vân nổi giận

Doãn Chí Bình ba người quay người lại, lúc này người thanh niên trong hai người chợt đứng ra nói:

" ông chủ, căn phòng kia chúng ta ra giá gấp đôi, để lại cho chúng ta.

Hôm nay chúng ta vừa đi từ xa tới, cũng muốn ăn uống nghỉ ngơi một hồi cho tốt".

Hà Minh Châu nghe vậy liền nói:

" mọi chuyện đều có cái trước sau, chúng ta là người đến trước, các ngươi chẳng lẽ còn muốn tranh của chúng ta sao?

Hừ, vừa rồi nhìn vị cô nương kia đối nhân xử thế quả thật vô cùng ‘có học’ a, không trách ngươi cũng giống như nàng, vừa ra liền muốn đoạt phòng của người khác".

Người thanh niên kia nghe vậy ánh mắt chợt híp lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý.

Doãn Chí Bình rất nhanh nhạy bắt được một tia sát ý lóe lên này, Hà Tuyết Vân cũng thế.

Hà Tuyết Vân thân thể chợt hơi nghiêng về phía trước, muốn bảo vệ Hà Minh Châu.

Doãn Chí Bình giữ vai nàng lại, ra hiệu cho nàng tin tưởng hắn, để hắn làm việc.

Hà Tuyết Vân gật đầu, hơi lùi lại thân hình.

Người thanh niên kia chợt cười nói:

" vừa rồi chúng ta cùng đến, cũng không hề phân rõ trước sau, chỉ là chúng ta đứng lại xem trò hay của các ngươi nên mới vào chậm một tí mà thôi, cũng không thể nói rõ ai mới thật sự là người đến trước.

Ta không phải là đoạt, cho dù là đoạt thì thế nào? Ngươi chính là Doãn Chí Bình sao? Không sai, nếu là đoạt ta chính là muốn đoạt của ngươi".

Đối phương nói xong khuôn mặt liền nâng lên một góc 30 độ, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xéo Doãn Chí Bình, trong lời nói tràn ngập địch ý, ánh mắt thì khinh thường cùng khiêu khích.

Doãn Chí Bình nhíu mày:

" ta chưa hề gặp qua vị công tử này, không biết chúng ta có thù hận gì sao?"

Doãn Chí Bình gần nhất gây chuyện khá nhiều, kẻ thù cũng nhiều, ra ngoài đột nhiên gặp địch nhân cũng không có gì lạ.

Nam thanh niên tràn ngập tự tin cùng kiêu ngạo nói ra:

" Ta là Khang Long, đây là muội muội của ta, Khang Ngọc.

Chúng ta chính là nhị công tử cùng tam tiểu thư của Khang tri phủ Lục Hòa thành.

Hôm nay chúng ta từ Lục Hòa thành chạy tới đây chính là chuẩn bị thương lượng việc thành hôn, mà người ta sắp thành hôn chính là Liên Mộc Y của phủ thành chủ.

Ngươi đã hiểu?"

Doãn Chí Bình nghe vậy có thể còn không hiểu được sao?
hiển nhiên hắn có thù với phủ thành chủ, đối phương muốn thành thân với Liên Mộc Y chắc chắn cũng muốn gánh mối thù này, giết hắn lập uy để gây ấn tượng với Liên Mộc Y, giống như việc Lương Hán Vũ trước đây muốn làm.

Dù sao Doãn Chí Bình cùng Hà gia căn cơ nông cạn, đối với Khương tri phủ của Lục Hòa huyện mà nói muốn chơi chết vô cùng đơn giản, không giống như Lương Hán Vũ còn gặp rất nhiều cản trở cùng khó khăn như vậy.

Trong mắt bọn hắn, Doãn Chí Bình cùng Hà gia chính là quả hồng mềm, tùy tiện bọn hắn muốn nắn bóp như thế nào đều được.

Lại nói, Liên Mộc Y là đại tiểu thư của phủ thành chủ, Liên Mộc Lâm lại chỉ có một người con gái này, lấy nàng không khác gì có được cả phủ thành chủ.

Lấy thân phận của Liên Mộc Y mà nói, nàng nếu gả chắc chắn phải gả cho con trai trưởng của gia tộc tương xứng, hoặc có tiền hoặc có quyền, không thể nào hạ mình gả cho người thân phận thấp hơn được.

Nhưng từ việc Hắc Sơn Trại Liên Mộc Y giá trị con người đã giảm mạnh nên mới đồng ý sự truy cầu của Lương Hán Vũ, Liên Mộc Lâm cũng không muốn con gái gả đi quá xa nên không cân nhắc những mối khác.

Bây giờ Lương Hán Vũ đã bị bắt về kinh chặt đầu, Liên Mộc Y cần phải gả ra nhưng cũng không cách nào tìm mối ngon, chỉ có thể lấy Nhị công tử của tri phủ Lục Hòa thành.

Doãn Chí Bình chợt nhớ tới một người bạn hắn vừa kết giao mấy ngày hôm trước, Mộc Lam.

Con hàng này cũng là người đến từ Lục Hòa thành, Lục Hòa thành bất kể là kinh tế hay võ lực đều vượt xa Liễu Thủy Thành rất nhiều, Liên Mộc Y có thể gả tới đây cũng rất không tệ.

Doãn Chí Bình nghe vậy không sợ hãi ngược lại bật cười nói:

" ta trước giờ chỉ nghe người ta nói công tử ca của nhà quyền quý khi nam bá nữ, bắt nạt người hèn yếu.

Không ngờ hôm nay sự việc này liền xảy ra ở trên đầu của ta, đối tượng bị xem thường lại là ta, thật đúng là khiến ta không biết nên khóc hay cười".

Doãn Chí Bình có chút trêu tức nhìn về phía hai người nói ra, Khang Long nhìn thấy thái độ của Doãn Chí Bình liền nổi giận.

Doãn Chí Bình rõ ràng chỉ là một cái bộ khoái quèn, là ngân bài bộ khoái. Đối phương vậy mà dám xem thường lời nói của hắn?

Ngoài cửa lúc này đám người vây xem náo nhiệt còn chưa kịp tản đi, thấy Doãn Chí Bình cùng Khang Long đột nhiên nổi lên xung đột đều tập trung ở trước cổng Tiên Hạc lâu vây xem.

Đã vậy tình hình đang có xu thế càng xem càng đông, Khang Long cũng nhận ra điều này, bởi vậy bây giờ hai bên bất kì bên nào nhận sợ đều sẽ cực kì tổn thất mặt mũi.

Đôi lúc người ta đánh nhau sống chết, kết thù kết oán cũng chỉ vì một chút mặt mũi mà thôi.

Lúc đầu thù oán nhỏ, sau đó càng đánh càng hung, cuối cùng thành một món thù hận lớn, sâu như biển, không cách nào hóa giải.

Lúc này Khang Ngọc từ phía sau đột nhiên bước lên một bước hừ lạnh nói ra:

" đúng là thứ không biết tốt xấu.

Anh ta ra giá gấp đôi mua lại phòng mà không trực tiếp đuổi đi các ngươi là đã cho các ngươi mặt mũi lắm rồi.

Đổi lại là người khác đã sớm cười hì hì dâng phòng lên cho chúng ta, có ai ngu như các ngươi còn dám tranh phòng của chúng ta sao?

Chúng ta hôm nay tới Liễu Thủy Thành chính là muốn cùng Phủ thành chủ kết thân, sau này hai bên cường cường kết hợp tự nhiên đại thế sẽ càng lúc càng lớn, thân phận của chúng ta ở Liễu Thủy Thành cũng sẽ vô cùng siêu nhiên.

Một cái Hà gia nho nhỏ chỉ có một tên Nhị lưu cao thủ quèn quèn cũng dám ở trước mặt chúng ta nhảy nhót?

Các ngươi chẳng lẽ không biết đại ca chúng ta chính là thiên tài võ học ở Lục Hòa thành hay sao?

Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, mau cút ra một bên".

Hà Minh Châu nghe vậy mặt giận đến đỏ bừng, cha nàng là Nhị lưu cao thủ chính là vinh hạnh của gia tộc.

Bây giờ đối phương không chỉ bá đạo đoạt phòng còn mắng cha nàng, nàng sao có thể chịu nổi?

Hà Minh Châu lập tức bước lên một bước chỉ vào Khang Ngọc quát:

" chúng ta không nhường thì thế nào?

Đoạt phòng còn ăn nói hùng hồn như vậy, các ngươi có lí sao? Thân phận cao một chút liền muốn vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm?

Người khác gặp các ngươi đều phải ngoắt ngoắt cái đuôi lấy lòng các ngươi rồi?

Ngươi nữ nhân này quả nhiên là thiếu giáo dục a?"

Khang Ngọc nghe vậy lập tức nổi giận.

Nàng vừa rồi bị Hà Minh Châu đá xéo một câu ‘tâm địa ác độc như dạ xoa’ đã hận Hà Minh Châu muốn chết, lúc này Hà Minh Châu còn dám nhảy ra trước mặt nàng chỉ chỉ trỏ trỏ mắng nàng tự nhiên không thể kiềm chế.

Bép~

Đột nhiên một bàn tay đánh ra, động tác vô cùng nhanh cũng vô cùng đột xuất trực tiếp đánh lên mặt của Hà Minh Châu.

Hà Minh Châu đầu nghiêng về một bên, ánh mắt đờ đẫn, có chút không tin nổi đối phương vậy mà trực tiếp ra tay đánh một tiểu cô nương như nàng.

Hà Tuyết Vân cùng Doãn Chí Bình đứng ở phía sau cách Hà Minh Châu ba bước, vừa rồi hai người đứng quá gần cũng quá đột nhiên, còn chưa kịp ra tay ngăn cản.

Hà Tuyết Vân cùng Doãn Chí Bình ánh mắt giống như muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào Khang Ngọc.

Khang Ngọc cười lạnh nói ra:

" đúng là thứ không biết sống chết, ai cho phép ngươi chỉ tay vào bản tiểu thư?"

Doãn Chí Bình đi ra, hắn bình thường không thích đánh phụ nữ, nhưng có một số loại phụ nữ chính là tự mình muốn ăn đòn.

" lùi lại".

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng từ phía sau lưng vang lên.

Doãn Chí Bình hơi sững sờ một chút nhìn về phía Hà Tuyết Vân.

Hà Tuyết Vân lặp lại:

" lùi lại, đấy là muội muội của ta, để ta lên".

Doãn Chí Bình nhìn thấy Hà Tuyết Vân hai mắt như muốn phun lửa, hận không thể băm nhỏ Khang Ngọc trong lòng run rẩy một chút, ngoan ngoãn lùi lại nhường cho vợ yêu của hắn đi lên.

Hà Tuyết Vân kéo Hà Minh Châu về ôn nhu hỏi:

" có đau lắm không?"

Hà Minh Châu thút thít một tiếng, vùi đầu vào trong lòng nàng, che giấu nước mắt đang trào ra.

Hà Tuyết Vân đưa Hà Minh Châu cho Doãn Chí Bình, hít sâu một hơi nói ra:

" Khang Ngọc tiểu thư đúng không?

Ta thấy ngươi hẳn là vừa đột phá Tam lưu cao thủ chứ? Nàng chỉ là một cái tiểu cô nương mà thôi, ngươi vậy mà lại hướng một cái tiểu cô nương ra tay, thật đúng là không cần mặt mũi một chút nào a?

Đã vậy hôm nay để Hà Tuyết Vân ta lĩnh giáo bản lãnh của ngươi.

Thế nào, không biết Khang tiểu thư có dám ứng chiến hay không?"