Chương 129: vụ án đầu tiên

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 129: vụ án đầu tiên

Doãn Chí Bình gật đầu đồng ý, rất nhanh ba người liền tìm đến một quán ăn khá nổi tiếng ở Liễu Thủy Thành. Tiên Hạc lâu.

Vừa đi đến cửa Doãn Chí Bình cùng Hà Tuyết Vân liền nhìn thấy một người mặc quần áo vải thô, trên quần áo còn có vết bùn giống như là người làm nghề nông ngồi ở trước quán ăn đang ăn bánh bao.

Ăn bánh bao không có gì đáng nói, đáng nói chính là hắn vừa ăn vừa đang hít hà mùi thơm từ trong Tiên Hạc lâu bay ra, khiến cho không ít người đi đường đều cảm giác quái lạ mà nhìn hắn.

Doãn Chí Bình biết, trong thế giới này giàu nghèo phân hóa rất mạnh mẽ.

Tiên Hạc lâu đối với một số ít bình dân là nơi cả đời bọn hắn cũng sẽ không tiến vào ăn uống nổi, chỉ có thể ở bên ngoài ao ước mà thôi.

Đối phương ngồi ở đây hít hà một chút mùi thơm tự thỏa mãn cũng xem như một cách lừa dối chính mình đi?

Người nghèo cũng có sự đáng thương của bọn hắn a.

Lúc này cũng có một đôi nam nữ đi tới, hai người này nam thanh nữ tú, ăn mặc quần áo tơ lụa còn đeo không ít trang sức, hiển nhiên là con nhà phú quý.

Thiếu nữ nhìn thấy người đàn ông nghèo khổ hành động chợt cười nói:

" Nhị ca, ngươi nhìn tên nông dân này, hắn ngồi đây hít hà mùi thơm của Tiên Hạc lâu ăn chực mùi của Tiên Hạc lâu, còn rất cản đường a.

Quần áo bẩn như vậy lát nữa ta đi vào mà quẹt qua một cái chẳng phải là làm bẩn hết áo váy của ta sao?"

Thiếu nữ vừa nói vừa lộ ra khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ cùng khinh bỉ, hiển nhiên đối với người đàn ông nghèo nàn này rất xem thường.

Doãn Chí Bình nghe vậy lông mày lập tức nhíu lại.

Loại nữ nhân có chút tiền liền kênh kiệu xem thường người khác này khiến hắn rất phản cảm.

Nhà nàng có tiền nuôi nàng ăn ngon mặc đẹp lớn lên, lại không có tiền mua kiến thức lễ nghĩa cho nàng sao?

Cửa lớn như vậy người ta cũng ngồi một góc ở bên mép mà thôi, ngươi đi vào làm sao quẹt váy trúng được mà tỏ vẻ khó chịu? Tiên Hạc lâu người ta cũng chưa nói gì, ngươi liền chán ghét khinh thường thay Tiên Hạc lâu rồi?

Quả nhiên ông chủ ngồi ở phía trong lập tức nghe được lời này, hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài đối với người nông dân kia quát:

" hừ, ngươi tên nông dân này có biết ngươi ngồi đây ăn bánh bao cản trở buôn bán của Tiên Hạc lâu chúng ta như thế nào hay không?

Ngươi cản đường các vị khách nhân vào quán của chúng ta khiến chúng ta tổn thất không nói còn ngồi hít mùi thơm của quán chúng ta, ta muốn ngươi bồi thường cho ta, sau đó cút ngay".

Người nông dân nghe vậy lập tức kinh hãi:

" đại nhân, ta bởi vì không có tiền mới phải ngồi đây ăn bánh bao hưởng ké một chút mùi thơm của Tiên Hạc lâu các ngươi a, ta lấy đâu ra tiền đền cho ngươi?"

" không có tiền còn dám bén mảng tới gần Tiên Hạc Lâu của chúng ta? Ngươi hôm nay không muốn đền cũng phải đền, nếu không chúng ta cùng nhau lên nha môn nói chuyện.

Ta tin tưởng đến lúc đó tri phủ đại nhân cũng sẽ không bênh vực người hít ké mùi thơm còn cản trở buôn bán như ngươi".

" đại nhân, là ta sai, ta xin ngươi đừng bắt ta lên quan phủ a.

Ta một nhà bốn miệng ăn còn chờ ta đi kiếm gạo về đây, lần sau ta tuyệt đối không dám ở trước cửa tiệm của ngài ngồi ăn bánh bao nữa.

Xin ngài a".

Nói đến đây hắn đã trực tiếp quỳ xuống ôm lấy chân chủ quán, khóe mắt tuôn ra hai dòng nước mắt, hiển nhiên rất sợ hãi cũng rất tủi nhục nhưng lại không thể làm gì.

Bởi vì hắn chỉ là một cái nông dân thấp hèn nhất mà thôi, không thể cùng ông chủ của Tiên Hạc lâu so sánh được.

Hà Tuyết Vân nhìn thấy cảnh này lông mày nhíu lại, trong lòng chợt nổi lên nộ khí, đúng là khinh người quá đáng.

Doãn Chí Bình hỏi:

" ngươi muốn ra mặt giúp hắn sao?"

Hà Tuyết Vân nhẹ gật đầu:

" đúng vậy, một cái nông dân nghèo mà thôi, đuổi hắn đi được rồi cần gì phải làm khó hắn thế chứ?"

" được, để ta".

Chủ quán lúc này quát:

" tiểu nhị, bắt lấy tên này, mang hắn lên quan phủ cho ta".

Doãn Chí Bình đi tới chợt giữ chặt hắn lại nói:

" muốn lên quan phủ kiện cáo? Không cần, ta là bộ khoái, có thể trực tiếp giúp ngươi xử lí việc này".

Chủ quán đang nổi giận đùng đùng bị người cản lại rất khó chịu, quay đầu lại thấy một người mặc áo quần của bộ khoái đang định tố cáo người nông dân này nhưng vừa thấy là Doãn Chí Bình chợt ngây người.

Hắn vội vàng nói:

" thì ra là Doãn công tử, Doãn công tử trở thành bộ khoái từ lúc nào vậy? Sao chúng ta không nghe được tin tức gì?"

" không có gì, ta vừa mới trở thành bộ khoái mà thôi.

Bên hông ta đeo đồng bài chính là bằng chứng.

Được rồi, ngươi không phải muốn bồi thường sao?
mấy vụ án lông gà vỏ tỏi này chính là việc bộ khoái chúng ta quản lí, nói đi, muốn đền bao nhiêu?"

Chủ quán nghe vậy ánh mắt lóe lên kinh hỉ, mà người nông dân sắc mặt trở nên trắng bệch.

Xong, Doãn Chí Bình con rể Hà gia không biết lúc nào trở thành bộ khoái, còn cùng vị chủ quán này có vẻ quen biết.

Hắn hôm nay chỉ sợ không cách nào tránh thoát việc đền tiền rồi.

Chỉ đáng thương mấy đứa nhỏ ở nhà không có tiền mua gạo ăn a.

Người nông dân trong lòng đau xót.

Xung quanh một đám dân chúng đứng xem cảnh này cũng bắt đầu xì xào to nhỏ:

" Doãn Chí Bình tên này xử án có phải là quá qua loa thiên vị hay không?"

" hừ, quan cùng thương cấu kết bao che cho nhau, đúng là một đám cẩu vật, chỉ khổ dân thường như chúng ta".

Doãn Chí Bình nghe thấy bọn hắn nói nhỏ nhưng cũng không giận giữ, chủ quán lúc này nói:

" ta muốn bồi thường 50 đồng tiền, mong đại nhân giúp ta làm chủ".

Chủ quán nhìn tên nông dân cũng không có mấy đồng tiền, bởi vậy trực tiếp đòi 50 đồng tiền, không nhiều không ít, nhưng đối với người nông dân này mà nói cũng là một khoản không nhỏ.

Người nông dân nghe xong sắc mặt càng thêm trắng bệch:

" đại nhân, ta không có nhiều tiền như vậy a".

Doãn Chí Bình hỏi:

" vậy ngươi có bao nhiêu?"

Người nông dân ở trên người mò mò một hồi, cuối cùng lấy ra được 5 đồng tiền.

Hắn xấu hổ nói:

" chỉ có như vậy".

Chủ quán thấy cảnh này lập tức hừ lạnh khinh thường một tiếng, đúng là quỷ nghèo.

Doãn Chí Bình không hề chê ít, cầm lấy 5 đồng tiền sau đó đi vào bên trong quán.

Người nông dân thấy cảnh này vô cùng đau lòng, ánh mắt dõi theo không thôi.

Một lát sau Doãn Chí Bình đi ra cầm theo một cái bát, hắn nói:

" chủ quán, đưa tai tới đây".

Chủ quán tuy không biết Doãn Chí Bình định làm gì, nhưng cũng không dám từ chối.

Doãn Chí Bình bỏ tiền vào trong bát, sau đó xóc lên, trọn vẹn mười lần.

Âm thanh tiền cùng bát va chạm cũng vang lên đúng 10 lần.

Hắn đưa tiền cho nông dân nói:

" trả xong rồi, ngươi đi thôi".

Nông dân nghe vậy kinh ngạc ngây người, mà chủ quán thì chợt nổi nóng:

" Doãn công tử, ngươi đây là ý gì?"

" đầu tiên, gọi ta là Doãn bộ khoái.

Thứ hai, người ta ngửi một chút mùi thơm của ngươi mà thôi, ngươi còn mặt mũi đòi tiền?

Vừa rồi ngươi cũng nghe đủ 10 lần Âm thanh lắc tiền rồi đúng không, 5 đồng tiền lắc 10 lần vừa vặn 50 đồng của ngươi đấy.

Người ta hít mùi thơm ngươi nghe âm thanh lắc tiền, như thế không phải là rất đối xứng sao?"

Doãn Chí Bình lời này vừa ra người nông dân lập tức kinh hỉ:

" đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân".

Nói xong hắn liền vội vàng bái chào sau đó nhanh chân rời đi, không dám ở lại lâu sợ bị người gây khó dễ.

Mà đám dân chúng đứng ở phía dưới đột nhiên vỗ tay khen hay:

" ha ha, tốt một cái ngửi mùi nghe âm, Doãn công tử quả nhiên rất tuyệt a".

" ta chưa bao giờ thấy xử án hay như vậy, Doãn công tử quả nhiên để chúng ta mở rộng tầm mắt".

" Liễu Thủy Thành cần càng nhiều người công bằng công chính như Doãn công tử".

Một loạt âm thanh khen ngợi vang lên, Doãn Chí Bình chỉ mỉm cười đáp lại đám người.

Hà Minh Châu đột nhiên nhảy lên cầm lấy tay hắn nói:

" anh rể, ngươi xử án thật tuyệt, ta rất tự hào về ngươi.

Không giống nữ nhân nào đó, mặt đẹp mà tâm địa lại như là một cái dạ xoa, hừ".

Nàng vô cùng vui mừng nhìn Doãn Chí Bình, quả nhiên anh rể của nàng vẫn luôn có nhiều ý hay như vậy, đến xử án cũng là kì lạ hiếm gặp a.

Mà Hà Tuyết Vân ánh mắt nhìn về phía Doãn Chí Bình cũng liên tục lóe lên dị sắc, hiển nhiên nàng càng lúc càng đối với Doãn Chí Bình hài lòng.

Đây chính là chồng nàng sao?

Đối lập với mọi người đang không ngừng khen hay, sắc mặt của ông chủ Tiên Hạc lâu thì trở nên đen lại, sắc mặt rất khó xem.

Doãn Chí Bình cũng không đứng lại lâu, hắn trực tiếp dẫn 2 người đi vào.

Hai huynh muội nhà giàu cũng theo bước chân của bọn hắn đi vào.

Doãn Chí Bình đối với ông chủ hỏi:

" trên lầu còn phòng sao? Chuẩn bị cho ta một phòng?"

Ông chủ lập tức cười nói:

" Doãn công tử đến vừa vặn, giờ này đang là giờ ăn cơm cao điểm, vừa vặn chỉ còn một phòng, đảm bảo yên tĩnh thoáng mát không bị làm phiền.

Công tử mời".

Doãn Chí Bình gật đầu, xem ra ông chủ cũng chưa ngu ngốc đến mức cùng hắn trở mặt.

Hiển nhiên đối phương là một cái thương nhân chân chính, Doãn Chí Bình tới đưa tiền hắn tự nhiên sẽ không gây khó dễ cho tiền sắp chui vào túi hắn.

Ba người đang định lên, lúc này phía sau hai huynh muội ăn mặc hoa quý chợt lên tiếng:

" đợi chút, căn phòng kia ta muốn".

Tác: hí, các đạo hữu thấy chuyện này quen quen không?:))

Nhớ thả like, tặng hoa, comment là cách để bạo chương nhanh và miễn phí nha