Chương 136: cụt hứng

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 136: cụt hứng

Doãn Chí Bình bước chân tăng tốc nhanh chóng đi tới gần người của Hắc Lang Bang.

Người đàn ông của Hắc Lang Bang khí thế vốn đang hùng hùng hổ hổ muốn đánh người nhìn thấy Doãn Chí Bình đi tới cả người liền cứng đờ lại, sau đó vội vàng lùi lại cùng hắn giữ một khoảng cách.

Hiển nhiên hắn cũng chỉ là dám ức hiếp một ít người yếu đuối hơn hắn, gặp Doãn Chí Bình thân cao mã đại liền sợ hãi lùi về phía sau.

Doãn Chí Bình đi tới đỡ người thanh niên lên sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của Hắc Lang Bang, trên người cơ bắp bắt đầu phồng lên, khí thế hiếp người.

Người của Hắc Lang Bang nhìn thấy cảnh này ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi, bước chân không nhịn được bắt đầu lùi lại.

Đúng lúc này một giọng nói tràn ngập trêu tức âm thanh vang lên:

" thế nào, Doãn công tử muốn động thủ đánh người sao?"

Doãn Chí Bình đưa ánh mắt nhìn lại, ba người đang hướng về phía bên này đi tới, tốc độ rất nhanh, trên mặt còn toát lên vẻ đắc ý.

Bọn hắn có thể xuất hiện đúng lúc như vậy hiển nhiên là đã chờ sẵn từ trước, cũng không phải đột nhiên vừa vặn gặp gỡ Doãn Chí Bình ở đây.

Đám người này chắc chắn đã đoán được Doãn Chí Bình sẽ đến đây bởi vậy chờ sẵn để chạy ra đánh mặt Doãn Chí Bình.

Dư Liệt, Giang Minh đội trưởng cùng Khang Long rất nhanh liền đứng ở bên cạnh người đàn ông của Hắc Lang Bang, sắc mặt mỉm cười đắc ý nhìn lấy Doãn Chí Bình.

Dư Liệt là một người thanh niên, hắn là con trai của Dư Khánh Chi, là người quản lí bến tàu cho Dư Khánh Chi.

Giang Minh đội trưởng thì là một người mới được lên chức ở Phủ thành chủ thay thế cho vị trí của Lương Hán Vũ.

Đối phương cảnh giới võ công không bằng Lương Hán Vũ nhưng tuổi so Lương Hán Vũ trẻ hơn rất nhiều.

Còn trẻ liền leo lên được vị trí cao lại bám được vào đùi của Khang Long tự nhiên tuổi trẻ đắc ý, lập tức đứng đội của Khang Long, xem Doãn Chí Bình như kẻ thù.

Mà Khang Long thì không cần phải nói, hắn đã chờ nửa ngày chỉ vì thời khắc này.

" ha ha ha, tuy Phủ thành chủ của chúng ta không quản việc dân thường ẩu đả việc nhỏ, nhưng Doãn công tử là võ giả chúng ta nếu như gặp ngươi tấn công thường dân như vậy chúng ta hoàn toàn có thể bắt ngươi, để cho ngươi nếm thử mùi vị của ngục giam của Phủ thành chủ, ha ha ha".

Khang Long đắc ý cười to, nỗi nhục ngày hôm trước bị Mộc Lam cùng Doãn Chí Bình bức lui lúc này cũng xả ra được mấy phần.

Hắn vốn định để cho Doãn Chí Bình động thủ mới đi ra bắt người, nhưng suy nghĩ cẩn thận khả năng thành công không cao, Chương tri phủ rất có thể sẽ viện lí do Doãn Chí Bình là người của nha môn cứu người ra, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể ở trước mặt Doãn Chí Bình khiêu khích Doãn Chí Bình cho đối phương khó chịu một hồi.

Nhìn Doãn Chí Bình khó chịu hắn liền sẽ cảm thấy được vui sướng.

Cảm giác vui sướng của hắn được xây dựng trên sự khó chịu của Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình nhìn Dư Liệt hừ lạnh một tiếng nói:

" Hắc Lang Bang cùng Hà gia chúng ta vốn đang yên ổn, các ngươi muốn tự hủy sao?"

Dư Liệt là một thanh niên có dáng người thon gầy, gương mặt hơi tái, bước chân không thẳng hàng.

Doãn Chí Bình chỉ cần hơi nhìn qua liền biết được con hàng này chắc chắn trầm mê ở trong tửu sắc, võ công luyện được bao nhiêu đều đã sớm vứt bỏ, trong lòng không hề xong trọng đối phương.

Dư Liệt ha ha cười to:

" tự hủy? Doãn Chí Bình, ngươi đang mê sảng sao?

Tự hủy là Hà gia các ngươi mới đúng.

Khang công tử là nhân vật cỡ nào, các ngươi Hà gia cũng dám đắc tội hắn?
đây mới gọi là tự hủy a, Doãn Chí Bình.

Không đến mấy ngày nữa ta chắc chắn ngươi sẽ quỳ trên mặt đất xin sự tha thứ của Khang công tử, đến lúc đó ngươi sẽ biết ai mới là người tự hủy".

Doãn Chí Bình nghe vậy híp mắt nhìn Dư Liệt một chút sau đó lại nhìn về phía vị Giang đội trưởng mới lên chức này.

Đối phương ở phía sau lưng vậy mà dẫn theo không ít thành vệ binh, hiển nhiên đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Doãn Chí Bình nếu dám động thủ đánh một trong ba người bọn hắn lúc này chắc chắn sẽ bị bắt lại, Chương tri phủ cũng không cứu nổi.

Giang Minh thấy Doãn Chí Bình ánh mắt đảo qua cao ngạo vênh mặt lên, hừ lạnh một tiếng đáp lại, không thèm nói lấy một câu.

Hiển nhiên đã xem Doãn Chí Bình là một người sắp bại trận, mấy ngày sau liền phải biến thành một con chó quỳ trên mặt đất xin tha.

Doãn Chí Bình nhìn Khang Long, quả nhiên Khang Long ánh mắt lập tức lóe lên, một bộ chờ mong bộ dáng.

Hắn đang chờ Doãn Chí Bình mở miệng, sau đó sẽ thuận tiện ứng đối, chuẩn bị dùng các phương thức khác nhau xỉ nhục Doãn Chí Bình, từ đó đạt được khoái cảm.

Đáng tiếc, Doãn Chí Bình đã sớm nhìn ra ý nghĩ của hắn, bởi vậy không hề để cho hắn được như ý muốn.

Doãn Chí Bình đột nhiên quay người lại muốn rời đi.

Người có thể động thủ thường không nói nhiều, chó sủa thường không cắn, chỉ vậy mà thôi.

Khang Long đang chờ đợi Doãn Chí Bình mở miệng đột nhiên thấy đối phương quay người rời đi, lúc này sắc mặt đột nhiên sững sờ.

Sau đó hắn mặt giận đến đỏ bừng lên quát to:

" Doãn Chí Bình, nếu như ngươi bây giờ quỳ xuống xin tha sau đó giao ra tất cả sản nghiệp các ngươi đoạt được từ tay Cự Kình bang như vậy ta sẽ tha cho Hà gia các ngươi một mạng, để các ngươi có thể tiếp tục làm một cái nhà giàu nhỏ, không lo sinh hoạt".

Doãn Chí Bình nghe vậy hơi dừng lại, hắn lạnh nhạt nói ra:

" ha ha, ngươi cho ta là đồ ngốc sao?
bây giờ Hà gia chúng ta gia đại nghiệp đại mới khiến các ngươi cảm thấy e ngại khó chơi.

Nếu chúng ta giao ra sản nghiệp, như vậy đến lúc đó sẽ biến thành lão hổ rụng răng, sau đó tùy ý các ngươi bố trí xâm lược?

Chúng ta bây giờ mới là đối thủ để cho các ngươi e ngại, mới có sức cùng các ngươi đánh một trận".

Khang Long lập tức cười lạnh:

" cùng chúng ta đánh một trận? Doãn Chí Bình, không cần tự cho bản thân là một thứ gì đó rất lợi hại.

Ngươi còn chưa xứng".

Doãn Chí Bình nhún vai:

" được rồi, vậy cứ chờ xem.

Dư Liệt, ngươi làm ta nhớ tới Thập Tam thái bảo, ha ha".

Doãn Chí Bình nói xong liền mang mấy người rời đi, để lại Dư Liệt cùng Khang Long sắc mặt hơi khó coi.

Khang Long vốn ở đây bày binh bố trận chờ sẵn Doãn Chí Bình đến để xỉ nhục hắn một phen trả lại mối nhục ngày hôm trước, không ngờ Doãn Chí Bình không hề có hứng thú cùng hắn đôi co, rất nhanh liền rời đi.

Mà Dư Liệt thì trong lòng có chút sợ, bởi vì hắn biết Thập Tam thái bảo trước đây cùng Doãn Chí Bình đối đầu lúc đầu có bao nhiêu vênh vang đắc ý đến cuối liền thảm bấy nhiêu.

Nếu không phải Doãn Chí Bình tha cho hắn một mạng lúc này Thập Tam thái bảo chỉ sợ đã mọt xương ở trong tù.

Một tràng kịch được chuẩn bị sẵn từ trước cứ như vậy bị phá rối kết thúc.

Doãn Chí Bình cùng đám người vừa trở lại căn cứ, Hồng Nhất Ngôn liền hỏi:

" công tử, đám người kia thật phách lối.

Có điều chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Tác: đăng trước 3c, còn đang gõ, ae chờ tí:v