Chương 22: Độc Giác

Sinh Mệnh Thể Hệ Thống

Chương 22: Độc Giác

Từ từ tiếp cận đối phương trong đầu Hứa Vinh vang lên hệ thống:"Tích....phát hiện nhân loại biến dị công 9 thủ 12 năng lực điều khiển cây cối "
Hơi hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn không quan tâm khả năng đối phương là gì, vì cơ bản Tên kia là một gã khốn kiếp.
Đứng sát bên, gã quay sang, ngẩn đầu lên nhìn Hứa Vinh:" Mày là ai, tới địa bàn của tao có chuyện gì không?"
---Hứa Vinh:" Ngươi đáng chết!"
Nói xong cũng không đợi Tên kia trả lời, dùng một tay bóp ngay cổ hắn nâng lên.
"Rục rịch " trong quán rất nhiều âm thanh quay đầu lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về Hứa Vinh.

Liếc ngang một vòng, không có bất cứ kẻ nào lên tiếng hay quan tâm, hắn cảm thấy khó hiểu, chẵng lẽ Tên này cũng không là gì trong đám bọn chúng.
Hứa Vinh nào đâu biết trong góc tối có người âm thầm căn dặn đám người kia, không nên vọng động.
---Hứa Vinh:" Ta không biết các người là ai hay suy nghĩ gì, nhưng ai quản lí nơi này đứng ra gặp ta!"
Bầu không khí trầm mặc chừng mười giây, từ góc tối đi ra một người thanh niên:" Xin lỗi Vệ Binh các hạ, ta chăm sóc nơi này!"

Híp mắt nhìn tên thanh niên, " Oạch " vứt xuống tên trung niên, Hứa Vinh cũng không ngạc nhiên khi đối phương nhận ra bản thân mình.
Chỉ là sắc mặt hắn lạnh lẽo:" Các ngươi có mười giây rời khõi đây!"
Ánh mắt Tên kia sững sờ nhưng rất nhanh chỉ trong một giây hắn trấn định lại. Quay sang nhìn đám người kia hất đầu, tất cả đều di chuyển ra khõi quán bar, Tên trung niên dưới mặt đất cũng bò theo ra, nhưng trước mặt hắn từ lúc nào đã xuất hiện chó ba đầu chắn trước người.
"A.aa......." Tiếng hét thê lương kéo dài trên cao, mười chín Tên từ quán bar đi ra cùng chạy một hướng, một Tên quay sang nói với thanh niên nhân lúc nãy:" Đại ca, chúng ta đông người hơn sao không làm nó!"
--Thanh niên nhân:" Tên kia rất nguy hiểm tránh hắn ra là được!"
Ngồi trong quán, tự rót cho mình một li rựu, nhấm nháp một tý, cũng không để ý phía dưới cái xác. Hứa Vinh triệu hồi ra truyền tống môn.
Quay sang nhìn cô bé nọ, vẫn còn đang ngồi trong góc run sợ, hắn cũng không biết phải nói gì hay an ủi làm sao, chỉ xuất tạm ra một bộ quần áo cho cô bé mặc vào....

Một lúc sau, chỉ thấy Hứa Vinh đứng dưới gốc cây, nhìn lên trên lửa hừng hực đang cháy thiêu trọi mọi thứ. Hắn đã dùng hệ thống thông báo cho lão binh nhờ hắn chăm sóc cho cô bé nọ, dùng cửa truyền tống đưa nhỏ đến Thiên Không Thành, xong mọi việc hắn xuất ra Chu Tước cho nó thiêu sạch mọi thứ.
---Hứa Vinh: " Hệ thống dùng phương thức liên lạc của ngươi, liên lạc cho ta Charles!"
Đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng có thể liên lạc được.
---Charles: " Hứa Vinh rất vui vì ngài liên lạc, không biết tôi có thể giúp gì cho tiên sinh.?"
---Hứa Vinh: " Ta cần phi thuyền của ông xác định vài vật thể, vì vận tốc hiện tại của ta quá chậm.!"
---Charles: " Rất vui lòng, tiện nơi này cũng có vài vấn đề muốn hỏi tiên sinh."

Làm xong mọi thứ, Hứa Vinh ngồi tại chỗ chờ thời gian trôi, trên môi ngậm một căn thuốc lá, hắn cũng đã nhắn cho Charles tọa độ của mình.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy âm thanh xộn xoạt từ đằng xa, từ trong đám cây cỏ đi ra một con vật, cao chừng một mét, giống chủng loại khủng long ăn cỏ, trên đầu cũng có một chiếc sừng lớn.
" Tích...độc giác biến dị công??? Thủ??? Skill??? "
Kinh ngạc ánh mắt Hứa Vinh nhìn chằm chằm vào nó, con Độc Giác cũng đang quan sát hắn, nó không tấn công nhưng vẫn nhìn chăm chăm.
---Hứa Vinh:" Hệ thống đây là có chuyện gì?"
---Hệ thống:" Có thể vì sự tồn tại của hệ thống nên nó nhầm tưởng kí chủ là người thân, hệ thống có thể đọc hiểu tâm tình của nó, con vật này đã bị mẫu hệ bỏ rơi, vì nó hoàn toàn khác biệt với các con khác.!"
" U..u...uu" con độc giác chầm chậm tiếp cận Hứa Vinh, ánh mắt nó long lanh, như phát hiện ra vẫn còn một thứ gì đó thân thuộc.
"U..u..uuu" nó đứng trước mặt hắn gọi to, đưa tay trái lên chạm vào chiếc đầu của con vật nhỏ, nó có vẻ chần chừ nhưng vẫn đứng yên, hắn vuốt ve, mỉm cười nhìn nó:" Con vật nhỏ, bị mẹ bỏ rơi sao, ta cũng như ngươi, cũng đều là một con vật bị mẹ bõ rơi!"
Dựa đầu sát vào đầu của con Độc Giác, bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên:" Độc giác quy thuận có hay không thu nhận."

Hứa Vinh ngạc nhiên sau đó chuyển thành kinh hỷ:" Nhận, chắc chắn nhận "
" Tích, thu phục độc giác Công 27 thủ 32 con non skill bất khuất bất diệt có thể tái sinh bảy lần, mỗi lần phục sinh thân thể sẽ có biến hoá, hai mươi tư giờ hồi sinh một lần, bị động skill che giấu khí tức "
Hứa Vinh há hốc mồm, ngưu như vậy, bỗng nhiên một loạt tin tức truyền vào đầu hắn. Hình ảnh của con độc giác con non chạy theo bầy, một lần bị con mẹ giẫm đạp thành một cái xác, hồi sinh trở lại, vẫn tiếp tục chạy theo nó không đánh trả chỉ đi theo đứng đó và nhận lấy, "U..U...U U " tiếng gọi thê lương đau đớn, một lần lại một lần ngã xuống, nó không hiểu vì sao nhưng nó không từ bõ, mãi cho đến khi chết đi đến lần thứ bảy, nó mới đứng lại " U...u..uu " tiếng gọi đau xé lòng người. Nhìn đàn độc giác đi xa...nó quay lưng lại bước đi về một hướng khác...

Chẳng biết từ lúc nào treo trên gương mặt của hắn một giọt nước mắt, hiện lên một vài hình ảnh ngày nào:" Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ con mà mẹ ơi!"
Một thằng nhóc chạy theo một chiếc xe, dù té bao nhiêu lần nó vẫn đứng dậy, cho đến khi không còn chạy được nữa, không còn khóc được nữa nó dừng lại...
---Hứa Vinh cười nhẹ nhàng, vẫn treo trên mi mắt một giọt lệ: " Con vật nhỏ, từ giờ tao gọi mày là Tiểu Giác đi, mày còn đáng thương hơn cả tao!"
Nhẹ vuốt ve Tiểu Giác, từ trên không trung Hứa Vinh nghe có âm thanh, hắn biết Charles đã tới, một chiếc phi thuyền từ từ hạ xuống.