Chương 29: Điêu Thuyền

Sinh Mệnh Thể Hệ Thống

Chương 29: Điêu Thuyền

Một đường bay vội, chẳng mấy chốc Hứa Vinh đã xuất hiện tại hoàng cung, thân ảnh phiêu dật, không hề có bất kì người nào nhìn thấy được thân ảnh của hắn.
Đứng tại trên cao nhìn xuống, hắn đã hỏi hệ thống, có thể tìm thấy nhân vật kia ở nơi này. Lặng lẽ nhìn, đó là một người con gái, đôi mi dài diễm lệ thanh tú, ánh mắt thật lung linh, một vẻ đạm bạc, rất buồn. Cô gái đang ngồi thêu khăn.
Hứa Vinh không muốn tiếp xúc cũng không muốn phát sinh bất cứ thứ gì, chỉ là hắn muốn ngắm giai nhân, một hồng nhan bạc phận.

Xoay người hắn muốn rời đi, bỗng nhiên hắn nghe một âm thanh " Ưm..." Cô gái bị kim đâm nơi tay, một giọt máu nhiểu xuống chiếc khăn, ngẩn ngẩn cô gái nhìn thấy hắn.
Bất giác cũng không thấy cô hốt hoảng, hay không thấy nàng kinh hô, nàng là một nữ nhân, nhưng không ngốc, vào nơi này, không kinh động cũng không bị phát hiện, có thể nói thân pháp của người lạ trước mặt xuất thần. Môi nhỏ nhẹ nhàng nói:
--- Người là ai? Tại sao lại ở nơi này nhìn tiểu nữ?
Hứa Vinh cười khỗ thực ông trời, cái này là giai nhân mở miệng cũng không thể lãnh đạm:" Tại hạ Hứa Vinh, ngưỡng mộ tuyệt sắc giai nhân chỉ là đi ngang thưởng thức!"

Cô gái nhỏ im lặng cuối đầu môi nhỏ nhẹ nhàng: " Nữ tử ngốc si cũng không dám nhận, tuyệt sắc giai nhân trong lời công tử!"
Hứa Vinh cũng không biết làm sao, một trạch nam như hắn nào biết đâu đối đáp tiếp theo, " Xoẹt " biến mất, hắn xuất hiện trước mặt nữ tử.
Ánh mắt khiếp sợ gương mặt cô gái chấn động nhìn chàng trai đứng trước mặt, cùng với một thân ăn mặc, cả đầu tóc trắng cô chưa từng thấy. Chỉ nghe chàng trai mở miệng:" Điêu Thuyền tiểu thư, thật có lỗi, đi dạo cùng ta!"

Vòng tay sang eo nhỏ Điêu Thuyền " Oanh " mặt đất lỏm, cả hai cùng bay lên thiên không.
Thực ra Hứa Vinh là có nỗi khỗ tâm, hắn biết phong kiến tập tục ở thế giới này rất phức tạp, hắn cũng không biết đối đáp cùng giai nhân làm sao, đành thô lỗ dùng hành động cùng nàng ngắm cảnh đi vậy.
Nói đến Điêu Thuyền nằm trong ngực Hứa Vinh càng là mặt đỏ tới mang tai, nữ tử thời tam quốc nào có gặp nam nhân bá đạo như vậy, càng là tiếp xúc thân mật như vậy. Nhìn phía dưới trập trùng núi cùng cây, quanh co con đường, cảnh sắc rất đẹp, nàng rất khiếp sợ, người đàn ông này là ai, có phải hay không thần tiên.

Nhìn thấy một mỏm đá nhô ra, xung quanh cảnh xắc không tệ, Hứa Vinh đáp xuống, hắn muốn cùng giai nhân ngắm mặt trời lặn.
Nhẹ nhàng buông nàng ra, nữ tử nhẹ nhàng run run, trong ánh mắt không khỏi cố trấn tĩnh, có ngàn vạn câu hỏi muốn đặt ra, nhưng sao nàng thật khó lên tiếng. Hứa Vinh vuốt vuốt mũi, ngồi xuống, lại quay sang nhìn Điêu Thuyền, hắn vỗ vỗ nhẹ nơi bên cạnh.
Điêu Thuyền im lặng bước đến ngồi cạnh hắn, nhìn trong tầm mắt một con thác, cây cỏ bắt đầu có vẻ đượm buồn, mặt trời phía xa màu cam nhu hoà nhẹ nhàng đang khuất núi, Hứa Vinh quay sang nhìn giai nhân, Điêu Thuyền mở ánh mắt to trong veo nhìn hắn, cười nhẹ nhàng hắn nói:" Đẹp không?"
---Điêu Thuyền: " Ân!" Nhẹ vi vi gật đầu, trong ánh mắt của nàng loé ra tiểu ánh sao, rất có thần thái, không còn u buồn như lúc trong cung, quay sang nhìn Hứa Vinh nhẹ nhàng mở miệng:" Người là thần tiên sao? "

Hứa Vinh cười, không phản bác nàng. Không nhận được câu trả lời nhưng Điêu Thuyền tự nhận đinh suy nghĩ của mình là đúng, nàng chỉ là một nữ tử ở một thời loạn lạc, nàng nào có khả năng quyết định bản thân của mình, nàng rất khỗ tâm vì nghĩa phụ Vương Doãn. Ngoài kia vẫn còn rất nhiều nữ tử mang số phận khỗ sở, tại sao họ không được hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, nàng gặp được Hứa Vinh, một thần tiên, nàng có ước vọng của mình, nàng không muốn phải nhận một cuộc sống như bao nữ tử khác.
Thời gian trôi qua, mặt trời dần khuất núi, hắn nhẹ nhàng quay sang nhìn Điêu Thuyền:" Đi ta đưa ngươi về!"
Đưa tay tới tính vòng qua eo của nàng. Điêu Thuyền ánh mắt kiên định làm như trong lòng nàng đã quyết định chuyện gì quan trọng, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng quỳ xuống.
----Điêu Thuyền: " Người, kính mong người nhận tiểu nữ làm nô tỳ, tiểu nữ thực không muốn trở về nơi kia!"
Hứa Vinh ngẩn người, cái này là sao a, chậm rãi suy sét hắn cũng có thể hiểu, cô gái nhỏ này có sự khỗ tâm, mệnh không thuộc về mình hầu như nữ tử thời tam quốc đều như vậy, có chăng hôn nhân chỉ là một cuộc mua bán.

Nhìn Hứa Vinh im lặng, Điêu Thuyền ánh mắt lung linh gương mặt đau lòng, trong ánh mắt lấp loé nước mắt:" Có phải tiểu nữ thân phận thấp hèn không xứng làm nô tỳ ngài!"
Hứa Vinh vội đỡ lấy cô gái nhỏ, trong bụng hắn nở hoa rồi, chỉ có điều vẻ mặt vẫn đạm bạc:" Được rồi, ngươi có thể theo ta!"
---Điêu Thuyền trong phút chốc ngây dại, nước mắt trào ra:" Đa tạ, đa tạ công tử thu lưu!"
Hứa Vinh không nói gì, chỉ nhẹ vòng tay vào eo nàng, " Oanh.." Cả hai bay lên thiên không. Điêu Thuyền như con chim nhỏ nép vào bên người hắn nhìn cảnh vật phía dưới. Một đường bay hắn cũng đã đáp ứng Điêu Thuyền giúp Vương Doãn bảo mệnh.
Dặn dò Điêu Thuyền ở một nhà tiểu điếm, xuất ra một con Ailien bảo vệ nàng, con Ailien xuất hiện làm nàng sợ muốn chết, nhưng biết Hứa Vinh mang ra bảo vệ nàng, nàng rất yên tâm.
Còn hắn, bay vội đến phủ Vương Doãn.
" Cạnh " bước chân vào một căn phòng, nơi đó có một người đàn ông đang ngồi phẩm trà.
Người đàn ông thấy hắn xuất hiện ánh mắt cực kì khiếp sợ, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại: " Ngươi là ai, tại sao đến nơi này của lão phu?"
---Hứa Vinh:" Ngươi không cần quản ta là ai, ta đến nơi này đưa ngươi một vật để bảo mệnh.!"
Trong tay hắn xuất hiện một lá bài có in hình một sinh vật:
---Trong này là sinh vật giúp ngươi bảo mệnh, mỗi lần muốn nó xuất hiện giúp ngươi, ngươi nhỏ một giọt huyết vào bên trong, tối đa chỉ sử dụng được ba lần!
Đặt thẻ bài lên bàn, Hứa Vinh không đợi Vương Doãn trả lời hắn biến mất, thực sự phải gọi là tốc độ hắn quá nhanh.
Hắn rất chán ghét người đàn ông này, dùng nghĩa nữ mình làm con cờ.
Nhìn trên bàn, một chi thẻ bài, Vương Doãn tâm thần bất định cũng chả biết hắn suy nghĩ gì.

Hứa Vinh đã hỏi hệ thống thẻ bài ép sinh vật một lần xuất hiện tồn tại nữa giờ, và chỉ có ba lần triệu hồi, giá cả cũng thực là rẻ, hắn cũng không dại mà tặng Vương Doãn một sinh vật, khế ước.
Xong việc hắn không vội đi luôn mà dùng tốc độ của mình vơ vét một ít, của cải trong phủ Vương Doãn để dùng trong vài ngày tới.
Một lúc sau hắn rời đi...