Chương 4: Sân đấu của Chuột Đen, Thiên Phú của Jin
‘’Giết giết loài người cho ta!’’
Sau tiếng nói của Chuột Đen, bầy thú vật sau lưng nó hưng phấn rống lên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn về phía thành trì, bốn chân chạy nhanh để tìm kiếm con mồi.
Đủ loài thú trong đội quân của Chuột Đen, một con báo đốm với đôi sừng trên đầu, cao khoảng 10 mét, dài 25 mét, chạy nhanh về phía con mồi gần nó, một móng vuốt đập xuống như trời giáng về phía tên loài người thấp kém kia.
Con Báo đốm tưởng chừng đã đập vụn tên loài người nhỏ bé đang mang trên mình vẻ mặt của sự tuyệt vọng, chổ va chạm hiện lên những làn khói, sóng khí từ vụ va chạm truyền ra xa, kèm theo âm thanh rạn nứt của mặt đất.
Đột nhiên con Báo đốm bị hất văng ra xa, bay đụng vào một cây cổ thụ, móng vuốt của nó dính đầy máu tươi của chính mình, trên lưng thì máu thịt be bét từ vụ va chạm với cây cổ thụ. Trong làn khói trắng đang từ từ tản đi, có tiếng bước chân vang ra một cách nhẹ nhàng, một hình bóng con người từ trong đó đi ra, đó là một thanh niên trẻ tuổi.
Tên thanh niên đứng trước mặt bầy thú, hứng thú đánh giá xung quanh, tất cả hành động của bầy thú đã dừng lại, nghi ngờ nhìn xem tên thanh niên kia, chúng cảm nhận được sự tử vong từ tên ấy tỏa ra.
‘’Dương Vấn Thiên.’’ Các người chơi đã từ trong sự tuyệt vọng tỉnh hồn lại, hi vọng nhìn về phía tên thanh niên kia.
‘’Vấn Thiên đại ca, cứu chúng ta!’’ Trong sự tuyệt vọng này, dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi cũng phải cố bắt cho bằng được, huống chi tên hack game kia?
Tất cả người chơi đều nhìn về phía Dương Vấn Thiên, con Chuột Đen đang tính xem buổi biểu diễn chết chóc của đàn em nó, nhưng lại bị tên loài người thấp kém cắt ngang, nó rất là mất hứng, tức giận nhìn về phía Dương Vấn Thiên.
Bản năng của nó hiện lên sự nguy hiểm, nhờ vào bản năng của mình nó đã sống sót qua vài lần trong tuyệt cảnh, nó rất tin tưởng vào bản năng này. Hai đôi chân nó từ từ bước về phía Dương Vấn Thiên, mang theo sự phòng bị toàn diện, nó chậm rãi dừng trước mặt Dương Vấn Thiên, nói ra:
‘’Ngươi rất là mạnh, hãy xưng tên ngươi ra.’’
‘’Ta là Dương Vấn Thiên, người sẽ ngăn ngươi."
‘’Ngăn ta? Ta thừa nhận ngươi rất mạnh nhưng ngươi không đủ sức mạnh để ngăn ta đâu!’’
‘’Ngươi cũng không có lý do gì để chặn ta lại.’’
‘’Không có lý do?’’ Dương Vấn Thiên chột dạ nói ra.
‘’Ta là người đã tạo nên cuộc tấn công của ngươi, cho nên ta sẽ chặn nó lại!’’ Giọng nói của hắn mang theo kiên quyết, tất cả mọi việc là do tính nông nổi của hắn gây ra, cho nên hắn phải dùng sức mạnh của mình để ngăn tất cả sự việc đang diễn ra.
‘’Vậy sao? Nếu thế thì ta sẽ dẫm ngươi cùng với đồng bọn của ngươi ngay tại đây!’’ Bằng sự tức giận tột cùng, hai chân của nó dẫm mạnh xuống đất, vụ va chạm làm một vùng đất đứt gãy, nó tức giận nhìn về phía thành trì, rống to:
‘’Quyền chủ trì sân đấu!’’
Tựa hồ nghe được lời của hắn, bầu trời đột nhiên tối sầm, hoàn cảnh âm u tựa như đang trong rừng cây, những miếng giấy màu đen đầy nghẹt từ trên trời rơi xuống. Dương Vấn Thiên tiện tay chụp lấy một tờ, trên đó viết:
『Sân đấu: Black Mouse in law dream
Điều kiện tham gia:
Đối tượng là tất cả người chơi đang trong thành trì
Điều kiện chiến thắng:
Thứ nhất: Tìm ra ước muốn của chuột đen
Thứ hai: Đánh bại chuột đen
Thứ ba: Ngăn cản cuộc tấn công của đội quân Chuột Đen
Điều kiện thua cuộc:
Thứ nhất: Trong vòng một ngày không tìm ra ước muốn của Chuột Đen
Thứ hai: Phe người tham gia toàn bộ bị giết hại hoặc không còn khả năng chiến đấu
*Quy định cấm:
Thứ nhất: Khi chưa tìm ra ước muốn của Chuột Đen, Chuột Đen không thể bị đánh bại
Thứ hai: Cả hai phe không thể chạy khỏi sân đấu trong phạm vị 50km, nếu thoát khỏi vùng đó bị xử tử với tư cách là kẻ thua cuộc
Phần thưởng:
Thứ nhất: Người chơi đánh bại chuột đen có quyền yêu cầu một phần thưởng từ Chuột Đen
Thứ hai: Phe host được quyền xử tử người tham gia sân đấu dưới danh nghĩa kẻ thua cuộc
Tuyên thệ: Chỉ tiến hành Thử Thách với đối tượng thỏa mãn điều kiện tham gia, bảo đảm tính chất của thử thách
Đại diện cho Guild Chuột Đen, dấu ấn『Chuột Đen』』
Dương Vấn Thiên đọc xong tấm giấy màu đen, hai hàng chân mày không khỏi cau lại, sân đấu là cái khỉ gì? Quy định của nó không khỏi quá bất công đi, ước muốn của Chuột Đen, ta có phải Chuột Đen đâu mà biết a? Còn cái quy định Chuột Đen không thể bị đánh bại trước khi khi tìm ra ước muốn của nó quá vô lý đi. Tất cả người chơi đều xanh mặt sao khi đọc xong tờ giấy màu đen, nhất là phần thưởng phe host, tất cả người chơi sẽ bị xử tử nếu thua cuộc.
Dương Vấn Thiên cấp tốc suy nghĩ, mặc kệ thứ sân đấu kia là loại tồn tại gì, chỉ cần thắng là được, thời hạn trong vòng một ngày, nghĩ đến đây Dương Vân Thiên dùng sức mạnh hai chân phóng thẳng đến trước Chuột Đen, vung ra nắm đấm với tất cả sức mạnh.
Hành động của Dương Vấn Thiên đã bị Chuột Đen theo dõi từ đầu đến cuối, nó cũng đoán ra ý định của Dương Vấn Thien, nó hét lên trong lúc dùng móng vuốt chặn lại nấm đấm đang đánh tới.
‘’Quá ngây thơ!’’
Sức mạnh từ chổ va chạm tạo ra những cơn lốc xoáy bay về phía tám hướng, bầy thú và các người chơi bị đẩy ra xa, một bóng đen từ chổ va chạm bay ra với tốc độ âm thanh đâm thẳng vào các tòa nhà trong thành trì làm đổ cả một dãy, chổ va chạm chỉ còn Chuột Đen đang đứng thẳng với khuôn mặt đắc ý.
‘’Ta chưa nói với ngươi, khi kích hoạt sân đấu, sức mạnh của ta sẽ tăng lên một cấp độ.’’
‘’Giết sạch lũ con người cho ta!’’ Nói xong nó chỉ móng vuốt về phía người chơi, ra lệnh cho bầy thú.
Bầy thú hưng phấn phóng về phía lũ con người yếu đuối với tốc độ nhanh, những tiếng la hét hoảng sợ vang lên, tất cả người chơi chỉ biết chạy trốn.
Trong lúc đó, một tảng đá khổng lồ từ chổ dãy nhà bị sập bay về phía một con gấu, đập nó thành thịt vụn, từ trong đó Dương Vấn Thiên chứng kiến tất cả, hắn phóng đến bầy quái vật, sử dụng nấm đấm của mình tiêu diệt tất cả quái vật cản đường hắn.
Chuột Đen thấy như vậy, nổi giận chạy đến ngăn Dương Vấn Thiên nói ra:
‘’Vô sỉ!’’
Nó vung móng vuốt của mình với tốc độ mắt thường không thể theo kịp thẳng vào đầu Dương Vấn Thiên, Dương Vân Thiên ngăn lại bằng nấm đấm, sức mạnh của Chuột Đen quá mạnh mẽ, từ trên dồn xuống đã làm Dương Vấn Thiên hộc máu, khụy một chân xuống đất, tạo nên một cơn địa chấn nhỏ.
Thừa thắng xông lên, Chuột Đen tiện tiện tay dùng vuốt còn lại của mình vun vào Dương Vấn Thiên, sức mạnh từ móng vuốt tỏa ra làm Dương Vấn Thiên bị cào ra ba đường máu, bay ngược đậm thẳng vào mấy tòa nhà mới dừng lại.
Không cho đối thủ thở, nó lại dùng hai vuốt về phía Dương Vấn Thiên, tạo ra sáu luồng không khí sắc bén chém thẳng ra. Dương Vân Thiên đầu quay cuồng không kịp định hồn, đã bị sáu tia Phong Nhận chém trúng, nhưng thật may hắn ta không bị gì cả, nhờ vào Thiên Phú của mình đó là có 50% bỏ qua sát thương nhận vào, hắn đã thành công thoát chết một lần.
Nghe những tiếng la hét của loài người, tiếng hống hưng phấn của bầy thú, hai mắt của Dương Vấn Thiên đỏ lên, dùng hết sức mạnh tiêu diệt tất cả bầy thú trên đường đi, hắn phóng đến Chuột Đen với cơn giận dữ của mình, một loạt các kỹ năng được hắn sử dụng, Chuột Đen ung dung đỡ và phản công lại hắn, những lần va chạm tạo ra một chiến trường của hai kẻ mạnh nhất trong sân đấu này.
Theo thời gian các vết thương của Dương Vấn Thiên tăng lên, cảm giác đau đớn khi bị xé rách da thịt, khi bị móng vuốt đâm vào, cảm giác thật khủng khiếp đó Dương Vấn Thiên chưa bao giờ cảm nhận được, hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng nếu hắn không chặn lại Chuột Đen thì các người chơi sẽ bị Chuột Đen tàn sát nhanh lẹ như đạp một bầy kiến. Sự ngu ngốc của hắn đã làm hại tất cả người chơi nơi đây, những sinh mạng vô tội, với cơn giận chính mình hắn dùng hết sức ngăn cản con Chuột Đen này lại cho dù có chết!
Những tiếng la hét trong chiến trường, những tiếng nhai của lũ quái vật khi ăn thịt con người, những vết máu còn tươi mới như kích thích chúng, các người chơi chỉ biết chạy trốn. Trong một góc của một tòa nhà, một thiếu nữ nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy cả chiến trường này, hai chân cô run rẩy, nước mắt chảy ra như mưa, cô không biết làm gì trong lúc này, cô chỉ là một học sinh bình thường, bỗng nhiên lại xảy ra những sự kiện hoang đường này, nhìn thấy những cảnh máu me trước mắt như vậy, thì không ngất xỉu là may rồi.
Đôi mắt cô sợ hãi nhìn khắp chiến trường, khi cô nhìn thấy trận chiến của Dương Vân Thiên và Chuột Đen, nhìn thấy những vết thương dữ tợn trên người Dương Vấn Thiên, và nhìn thấy hắn giống như không muốn sống lao vào tên Chuột Đen mặc dù bị Chuột Đen đánh văng cả trăm lần.
Sư quyết tâm của hắn như lay động cô, hai mắt cô nhìn về phía tờ giấy màu đen đang cầm, trên đó có một dòng chữ phe người chơi tham gia bị giết hại hoặc không còn khả năng chiến đấu là sẽ bị thua cuộc, đôi mắt cô lại nhìn về phía các ngươi chơi đang bị tàn sát, thân ai nấy lo, với tốc độ này thì thua cuộc là điều hiển nhiên, tất cả mọi người sẽ chết. Cô lại nhìn về phía Dương Vấn Thiên, đó chính là niềm hi vọng cuối cùng để đánh bại Chuột Đen, nhưng nếu các người chơi đều chết hết thì áp lực của Dương Vấn Thiên sẽ tăng lên cao.
Không biết sức mạnh từ đầu, Jin đứng dậy, nghĩ đến Thiên Phú của mình, hai mắt cô càng kiên định, chạy đến sân thượng của tòa nhà, đây là tòa nhà lớn nhất trong thành trì này. Hít một hơi thật sâu, cô nói ra với một giọng nói thật to về phía các người chơi, trong lúc đó cô cũng âm thâm sử dụng Thiên Phú của mình:
‘’Mọi người.’’ Tiếng nói của cô vang xa cả trận chiến, nó tựa hồ mang theo một sức mạnh thần bí làm mọi người đang hoảng sợ khi nghe được đều bình tĩnh trở lại.
‘’Mọi người hãy cùng nhau hợp sức mạnh để ngăn cản lũ quái vật này.’’
‘’Chúng ta đông hơn chúng nó, nếu chúng ta hợp sức mạnh lại thì chúng ta có thể giữ vững được trước cuộc tấn công này.’’
‘’Hãy nhìn Dương Vấn Thiên đang chiến đấu, đó là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu chạy chúng ta cũng chết, nhưng nếu chúng ta cố gắng chặn lại lũ quái vật chúng ta sẽ có hi vọng sống.’’
Giọng nói của cô càng ngày càng to, giọng nói mang theo Thiên Phú của mình, đó là làm cho tất cả người chơi cùng phe không bị ảnh hưởng bởi các trạng thái xấu của chính mình hay do kẻ địch gây ra. Sau khi nói xong, cô tựa hồ mất đi tất cả sức lực, ngồi dưới đất, một con Báo Đốm đang phóng về cô, giơ lên móng vuốt dữ tợn vun thẳng vào cô, cô chỉ biết nhắm mắt lại mặc cho số phận, cô đã làm hết sức của mình.
Tưởng chừng như cuộc đời cô đã chấm dứt, trước mắt cô hiện lên một hình ảnh người thanh niên, với phong cách ăn mặc quen thuộc, cô nhận ra đó là Tà Hư, hắn đang cầm thanh kiếm đỡ đi móng vuốt của con Báo Đốm, con Báo Đốm mất đi chổ mượn chân bay về phía dưới tòa nhà. Tà Hư giơ ngón tay cái về phía cô, sau đó hắn ta hét to:
‘’Này lũ cặn bả đang chạy trốn và sợ hãi kia, các ngươi còn thua một cô gái yếu đuối nữa đấy, các ngươi hãy ôm sự vô dụng của các ngươi mà xuống địa ngục đi!’’ Nói xong Tà Hư dùng thanh kiếm chém bay một con quái vật đang phóng về phía hắn ta và Jin. Với Thiên Phú của hắn, hắn đã tăng lên một cấp độ khá lớn, mặc dù không thể giết được một con quái vật, nhưng hắn có thể cản được.
‘’Ngươi nói cái gì hả Tà Hư, dám nói ta yếu đuối, sau chuyện này ta sẽ cho ngươi một trận.’’ Giọng nói đó phát ra từ một tên đại hán, hắn cầm thanh kiếm dài to bản của mình đánh bay một con Mèo to lớn.
‘’Anh em, hãy cho cô gái ấy thấy sức mạnh của chúng ta nào!’’ Nói xong hắn ta chạy đến cứu một người chơi khác, càng ngày người chơi gần hắn càng nhiều, nhóm của hắn đã có thể tự vệ cho mình.
‘’Các chị em, hãy cho lũ đàn ông đó thấy sự can đảm của chúng ta!’’ Đó là một cô gái, mặc một bộ giáp đỏ, trong tay là một cây coi dữ tợn, đánh bay một con Sư Tử to lớn.
Dưới sự ảnh hưởng Thiên Phú của Jin tất cả người chơi đều đã không còn sợ hãi, từ từ các nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau, cho đến các nhóm lớn dẫn đầu bởi các người chơi có Thiên Phú mạnh mẽ, sự tàn sát một bên của lũ quái vật đã không còn, chỉ còn sự dằn co giữa hai bên.