Chương 11: Trận chiến đầu tiên của Guild
‘’Tập trung nào mọi người, chúng ta sẽ bàn về kế hoạch hôm nay.’’
Nghe được lời nói của hắn, mọi người nhanh chóng tập hợp.
‘’Theo ta nghĩ hôm nay chúng ta nên đi tìm những con quái vật mạnh mẽ tiêu diệt để tăng cấp thật nhanh!’’ Tà Hư nói ra suy nghĩ của mình đầu tiên.
Trần Hòa lắc đầu, phản bác:
‘’Không được, làm vậy quá nguy hiểm, Guild của chúng ta còn chưa từng kết hợp trong một trận chiến nào, vì vậy việc đối đầu với các quái vật mạnh mẽ sẽ rất nguy hiểm.’’
Những lí lẽ mà Trần Hòa đưa ra làm mọi người gật đầu. Trần Hòa lấy ra một tờ bản đồ, trên đó ghi lại những khu vực xung quanh thành trì, hắn nói ra:
‘’Đầu tiên chúng ta cần phải có sự kết hợp giữa các cá nhân với nhau, nên chúng ta chỉ cần săn những con quái vật cấp độ vừa là đủ, vì khi tạo Guild sẽ có chức năng tổ đội, điểm kinh nghiệm sẽ được chia đều nên không lo về việc ai sẽ kết liễu quái vật.’’
‘’Vì cho an toàn, chúng ta sẽ không chiến đấu trong rừng, mà nên chiến đấu ngoài thảo nguyên.’’ Nói đến đây, hắn lấy ngón tay chỉ về một khu vực, nói ra:
‘’Đây là Bình Nguyên Thấp, nó trải dài khoảng vài nghìn km, cách thành trì của chúng ta khoảng 100km, vì thế ta nghĩ mục tiêu của chúng ta nên là nó.’’
Dương Vấn Thiên gật đầu nói ra:
‘’Ta không có ý kiến.’’
‘’Chúng ta cũng không có ý kiến’’ Mọi người cũng gật đầu.
‘’Được rồi, chúng ta lên đường thôi.’’ Tà Hư hưng phấn nói ra.
Đoàn người di chuyển rất nhanh, vì là những người chơi cấp độ sinh mệnh hai cấp, nếu toàn lực chạy thì chỉ trong 10 phút là sẽ đến khu vực rìa mục tiêu, nhưng mất thể lực rất nhiều cho nên họ chọn là di chuyển chậm.
30 phút sau, Dương Vấn Thiên và đoàn người đứng trên một dốc núi nhìn về khung cảnh trước mặt mình, đó là những cánh đồng cỏ trải dài vô tận, không thể nhìn thấy điểm cuối của nó, Họ nhanh chóng chạy xuống dốc núi, tiến vào khu vực Thảo Nguyên này.
‘’Ôi! Mệt quá, tại sao chúng ta không mua hay thuần phục một con thú cưỡi để tiện cho việc di chuyển nhi?’’ Ngọc Trân duỗi cái lưng của mình nói ra.
‘’Ý kiến hay đó, nếu có cơ hội chúng ta hãy thuần phục một con!’’ Đó là thanh âm của Nguyễn Hùng.
‘’Ta cũng đồng ý!’’ Trần Hòa gật đầu nói ra.
‘’Không biết quái vật đầu tiên chúng ta sẽ gặp là con gì đây?’’ Tà Hư phấn khích.
‘’Khả năng cao chúng ta sẽ gặp quái vật thuộc dạng Báo hoặc Sử Tử hay những con chim khổng lồ đột kích từ trên cao.’’ Jin trả lời hắn.
‘’Không thể chắc chắn được vì đây là một thế giới thật to lớn, xuất hiện những sinh vật mạnh mẽ hơn cũng không có gì lạ.’’ Ngọc Trang lắc đầu.
‘’Mọi người, ta đã dùng Thiên Phú của ta thăm dò 50km nhưng không phát hiện sinh vật đủ khả năng chống đỡ được chúng ta, cho nên chúng ta cần di chuyển nhanh hơn, trước khi trời tối chúng ta phải về Thành Trì kịp, nếu không sẽ rất nguy hiểm khi ở ngoài trời.’’ Hai mắt Trần Hòa phát ra ánh sáng lam nhìn xung quanh rồi biến mất, hắn quay sang mọi người nói.
‘’Đi nhanh nào!’’ Dương Vấn Thiên là người đầu tiên chạy nhanh về phía trước, trên đường đi hắn cầm thanh thương của mình quay một vòng cắt ngang tất cả các cây làm cản trở tầm nhìn.
Sau vài phút di chuyển, Trần Hòa đột nhiên làm động tác báo hiệu dừng lại, tất cả mọi người dừng lại ngay lập tức, cảnh giác đánh giá xung quanh. Trần Hòa nói nhỏ:
‘’Trước chúng ta khoảng 700m là một con Linh Cẩu có hai chiếc sừng trên đầu, nó cao khoảng 20m dài 37m, cấp độ sinh mệnh hai cấp và cập độ của nó là 45.000.’’
‘’Theo kế hoạch, Dương Vấn Thiên và Nguyễn Hùng sẽ tấn công đối thủ đầu tiên và mọi người còn lại sẽ hỗ trợ, Chuột Đen phụ trách bảo vệ Jin và Ngọc Trang, còn ta cùng Ngọc Trân sẽ lợi dụng các sơ hở mà nó lộ ra để tấn công.’’
‘’Thế còn ta làm gì a?’’ Tà Hư nghi hoặc hỏi.
‘’Ngươi? Ngoài cái Thiên Phú thì ngươi nếu đối diện trực tiếp với nó thì sẽ bị nó đập thành thịt vụn.’’
‘’Cho nên ngươi ở cùng Jin đi.’’ Trần Hòa vô tình trả lời.
Tà Hư há hốc mồm, suy nghĩ kĩ lại thật ra tên Trần Hòa nói cũng đúng a!
Bàn giao công việc đã xong, Dương Vấn Thiên cầm trong tay một thanh thương màu đỏ phóng nhanh đến trước mặt con Linh Cẩu, tay hắn nắm thanh thương đâm mạnh vào nó, trong nháy mắt con Linh Cẩu đã phát hiện hắn, nó nhảy về sau né tránh đòn tấn công bất ngờ, cảnh giác nhìn Dương Vấn Thiên.
Trong lúc nó tập trung vào Dương Vấn Thiên, Nguyễn Hùng cũng đã tiếp cận nó, hắn ta dùng thanh kiếm to lớn của mình chém ra một luồng ánh sáng màu đỏ thẳng về phía con Linh Cẩu, con Linh Cẩu phản ứng cực nhanh, nó dùng một chân va chạm trực tiếp với luồng ánh sáng đó.
‘’Ầm.’’ Một vụ nổ nhỏ đã xảy ra chổ va chạm làm cuốn bay tất cả các cây cỏ gần đó, con Linh Cẩu lùi lại hai bước, hai con mắt nó ngưng tụ đánh giá tình hình xung quanh.
Chờ đợi nó là một bóng đen xuất hiện từ đằng sau, cầm trong tay hai thanh chủy thủ dài, bóng đen phóng đén sau lưng nó, những tia ánh sáng linh cách hiện lên trên bề mặt của chủy thủ đâm thẳng vào con Linh Cẩu. Linh Cẩu không thể ngửi được mùi từ bóng đen nhưng đôi tai nhạy cảm của nó đã phát hiện những chấn động nhỏ từ sau, nó dùng cái đuôi mạnh mẽ của mình đánh thẳng về sau.
Chỉ trong nháy mắt chiếc đuôi đã xuyên thẳng qua vùng ngực của bóng đen, nhưng hai thanh chủy thủ đã rạch một đường máu trên thân của con Linh Cẩu, cảm giác đau đớn truyền đến trong đầu nó làm nó mất cảnh giác trong hai giây.
Thừa dịp sơ hở, một cái roi quất đến nó với tốc độ kinh hồn, không kịp cản trở nó đã bị cây roi đánh ra một vết thương to lớn, lùi lại sau vài bước, hai mắt nó chuyển động tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện ai cả.
Dương Vấn Thiên lại phóng đến con Linh Cẩu, hắn sử dụng đòn tấn công từ tuyệt kĩ của mình.
‘’Backlash Wave.’’ Giống như một lốc xoáy nằm ngang, Dương Vấn Thiên phóng đến nó thật nhanh.
Linh Cẩu nhìn thấy lốc xoáy màu đỏ đâm thẳng về mình, với cơn khát máu nó phóng nhanh về phía lốc xoáy, những tia linh cách màu vàng hiện lên trên cơ thể nó, lớp lông bên ngoài giống như được cường hóa trở nên cứng cáp hơn.
‘’Ầm.’’ Tiếng động kinh thiên vang ra khắp cả Thảo Nguyên, một cái bóng đen từ đó bay ra đập thẳng xuống đất, nó chính là con Linh Cẩu. Sức mạnh của Dương Vấn Thiên đã tăng nhiều sau trận chiến với Chuột Đen, con Linh Cẩu không thể trực diện chiến đấu với hắn.
Mục đích của trận chiến này không phải là tiêu diệt nhanh con quái vật, mà là tăng khả năng kết hợp giữa các đồng đội, cho nên Dương Vấn Thiên không sử dụng toàn lực của mình.
Con Linh Cẩu không kịp định hồn, nó thấy chin cái bóng đen từ khắp phương hướng đang phóng đến nó, lung lay thân thể đứng dậy, nó định né tránh, không ngờ một luồng sức mạnh giống như đột nhiên xuất hiện đánh thẳng vào linh hồn nó làm cho thân thể nó đứng yên một giây.
Trong chớp mắt, chín cái bóng đen tăng nhanh tốc độ, mười tám thanh chủy thủ đâm thẳng vào thân thể nó rồi chín cái bóng đen biến mất. Khi lấy lại được thân thể mình, cảm nhận được cảm giác đau đớn từ những vết thương trên cơ thể làm nó mệt mỏi, không kịp làm gì nó lại nhận ra một thanh kiếm từ bên hông chém thẳng vào nó, nó dùng móng vuốt của mình đón đỡ, tưởng chừng như con người bé nhỏ kia sẽ bị sức mạnh của nó đánh bay, nhưng không ngờ thanh kiếm cùng móng vuốt của nó lại dằn co một chổ.
Trong tai nó truyền đến tiếng xé gió, cảm nhận được nguy hiểm từ xa phóng đến, nó mượn lực từ thanh kiếm kia nhảy về sau, nhưng tựa hồ mũi tên đang chờ nó nhảy, một mũi tên phóng ra trúng thẳng vào thân thể nó khi nó đang trên không trung, sức mạnh từ mũi tên phát ra làm nó bị đẩy bay ra xa.
Nơi xa khoảng 400m, Trần Hòa cười nhạt, tay của hắn cầm thêm một cái mũi tên để vào dây cung, hai con mắt hắn phát ra ánh sáng màu vàng tập trung thẳng vào con Linh Cẩu đang dẫy dụa đứng lên kia.
‘’Ngọc Trang, ảnh phân thân của cô có thể di chuyển bao xa?’’
‘’Khoảng 2 km, em không thể điều khiển được ảnh phân thân đi xa ngoài khỏi khoảng cách đó.’’ Ngọc Trang trả lời.
‘’Tinh thần công kích của cô khoảng cách bao xa, Jin?’’ Trần Hòa lại nói ra.
‘’Tinh thần công kích của em khoảng 500 mét, nếu ngoài khoảng cách đó thì em chỉ có thể liên lạc với mọi người chứ không thể tấn công bằng tinh thần được.’’ Jin nhắm hai mắt của mình tập trung vào đối thủ.
‘’Được rồi Jin, chúng ta hãy di chuyển đến gần đối thủ khoảng 300m, em hãy thông báo vị trí của chúng ta cho họ cùng với những khoảng cách có thể tấn công.’’ Trần Hòa gật đầu nói ra, tay của hắn không quên bắn ra một mũi tên.
Linh Cẩu lung lay đứng dậy, cảm giác nguy hiểm từ đằng xa cứ luôn theo nó khắp trận chiến này, nó đột nhiên phóng qua bên trái thật nhanh, nhưng không ngờ một mũi tên bắn thẳng đến chân của nó rồi xuyên qua lúc nó trên không, mũi tên tựa hồ biết nó sẽ làm gì tiếp theo.