Chương 3: Tà Hư thể hiện
Tà Hư đặt bàn tay của mình lên mặt đất, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần để cảm nhận nó, sau vài giây Tà Hư phân tích:
‘’Những chấn động này được tạo nên bởi những vật thể nặng đang di chuyển với tốc độ cao.’’
‘’Tần số của nó khá chậm tựa hồ đều mang theo quy luật, chắc hẳn là một sinh vật còn sống đang chạy và nó khá to lớn nên tốc độ đã bị giảm đáng kể.’’
‘’Những quy luật đấy bắt đầu trở nên hỗn loạn khi đến gần thành thị, có vẻ là cả một bầy quái vật khổng lồ đang di chuyển!’’
‘’Với những đều mà ta suy luận thì đây chính là quái vật công thành!’’
Tà Hư nở nụ cười tự tin, tất cả tựa hồ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Thanh âm chấn động càng ngày càng to lớn, những người chơi đều di chuyển đến tường thành, nhìn về phía xa. Đó là một khu rừng xanh tươi, với những loại cây cổ thụ to lớn với đường kính gần 30 mét, độ cao của nó tưởng như vươn thẳng đến trời xanh.
Hàng ngàn đôi mắt màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong bóng râm của khu rừng, không khí tràn đầy mùi tanh của thú vật, những giọt nước miếng chảy dài từ trong miệng của các quái vật xuống mặt đất làm đám là cây đều bị bốc hơi.
Không cần phải nói thì người chơi đã biết những nước dãi của các con quái vật to lớn kia nguy hiểm đến mức nào.
Không khí yên tĩnh một cách đáng sợ, một chấn động nhỏ từ trong khu rừng truyền ra, đó là một thân ảnh cao gần 40 mét, có bốn chân với những móng vuốt sắc nhọn có thể xuyên thủng cả Thần Khí mới vừa được tặng của các người chơi.
Hình dáng của nó là một con chuột màu đen, các lông của nó chỉa ra mang theo những tia chói lóa mà chỉ kim loại mới có, hai con mắt của nó đầy nhân tính nhìn về phía tường thành mà chỉ cao 30 mét, nó nhìn những sinh vật kia không khác gì con người nhìn những con kiến đang dẫy dụa khi bị xịt thuốc diệt muỗi.
‘’Con người! Trả lại ta cây răng cửa!’’
Con chuột đen mở miệng, tiếng của nó ồm ồm, vang to đến cả tường thành đều chấn động. Thật ra thì nó cũng không muốn gây chiến với lũ con người thấp kèm này, nhưng nó ngửi thấy mùi của cây răng cửa của nó trong tòa thành, đó chính là bảo vật của nó dùng để chế tạo thành một món vũ khí, nhưng không hiểu sao lại biến mất.
Thật ra thì tên Thợ Rèn đã chôm cây răng cửa của con chuột đen này lúc nó ngủ say, nhờ vào kĩ năng của Thợ Rèn nên hắn đã che dấu thành công mùi của nguyên liệu đó, Dương Vấn Thiên đã đập hắn thành thịt nát cùng với các nguyên liệu hắn mang theo, mùi của cây răng của truyền đến con chuột đen nên hắn đã lần theo.
Đối với một bá chủ trong bán kính 500km như hắn thì việc bị con người thấp kém trộm đi bảo vật của mình là một sỉ nhục, hắn đã kêu gọi tất cả những con thú thuộc hạ của hắn đến để xóa sạch nỗi nhục này.
Khuôn mặt của các người chơi đều mang vẻ sợ hãi, trong cuộc đời của họ thì những con vật biết nói chỉ tồn tại trong tưởng tượng, nhưng hôm nay họ lại tận mắt chứng kiến một con chuột phát ra thanh âm của con người, va trên hết họ thấy dòng chữ trên đầu nó:
[Boss: Tiểu đầu mục] Chuột đen
[Cấp độ: 100.000]
Tiếng nuốt nước bọt của người chơi vang lên, tất cả đều mang vẻ tuyệt vọng khi nhìn thấy dòng chữ này, tất cả tự tin của họ đều bị đập nát, tựa hồ cái cấp độ 5000 của họ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Một con quái vật sở hữu sức mạnh kinh khủng và có trí tuệ của một con người, việc đứng trước một con quái vật như thế thì áp lực mà nó tỏa ra đủ để dọa sợ bất cứ ai.
‘’Hết rồi, tất cả đều hết!’’
‘’Chúng ta sẽ chết!’’
‘’Chuột thần tha mạng a!’’
Những tiếng lẩm bẩm trong tuyệt vọng của người chơi như một cơn thủy triều truyền ra. Con chuột nhìn thấy câu hỏi của mình không được ai đáp lại, sự tức giận trong nó đã đạt đến cực hạn, nó rống lên:
‘’Dám phớt lờ bổn chuột đen! Hỡi những sinh vật thấp kém kia, các ngươi thật to gan!’’
‘’Con chuột kia, ngươi mới là kẻ to gan ở đây!’’
Một giọng nói âm vang hữu lực truyền ra, kèm theo là những tiếng bước chân, theo mọi người nhìn lại đó là một thanh niên mặc quần đùi, áo ba lỗ, trên đầu nhuộm đủ loại màu sắc, trên gương mặt hắn là sự tự tin vô hạn, tựa hồ tất cả đều là những con cờ mà hắn dùng để điều khiển, hắn chính là chủ bàn game này – Tà Hư.
Con chuột đen híp hai mắt lại nhìn hắn, theo cảm nhận của nó đây chỉ là một sinh vật thấp kém mà thôi, tiện tay có thể đập chết, nhưng trí tuệ của nó không cho phép nó làm như vậy, nó vận dụng tất cả tế bào não còn sót lại của nó mà phân tích:
‘’Một sinh vật thấp kém với sự tự tin khi đứng trước một sinh vật cực mạnh, chắc chắn có điều gì đó sai sai.’’
‘’Đầu tiên, sinh vật đó đã ẩn đi sức mạnh của mình để khiêu khích đối thủ, khi đối thủ bị sự tức giận chi phối thì sẽ tấn công trước, khi tấn công với sự tức giận những sơ hở sẽ bị lộ ra một cách triệt để!’’
‘’Thứ hai, sinh vật đó có một thế lực mạnh mẽ chống lưng, thế lực đó mạnh mẽ đến ta cũng phải kiêng kị!’’
‘’Phân tích hoàn tất, bổn chuột sẽ tìm ra nguyên nhân mà hắn tự tin đến thế!’’
Nghĩ đến đây Chuột Đen nhìn về phía tên, thân thể vận chuyển đến cực hạn, bằng tất cả giác quan và bản năng của loài thú, con chuột đen đã chuẩn bị ứng phó mọi tình huống.
Tà Hư nhìn con Chuột Đen đang nhìn mình một cách cảnh giác, hai mắt hắn còn tự tin hơn nữa, cắn một miếng táo đỏ mà trên tay mang theo, hắn nói ra:
‘’Chuột đen, nếu ngươi rút đi ta sẽ tha mạng cho ngươi!’’
Người chơi đều há hốc mồm nhìn hắn, khi thấy khí phách và sự tự tin hắn tỏa ra, mọi người đều mang vẻ hi vọng một kỳ tích sẽ xuất hiện, sự tự tin đó tựa hồ cũng ảnh hưởng đến họ, họ nhìn bầy quái vật trước mắt hùng hổ nói:
‘’Đúng thế, nếu chuột con ngươi rút đi, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!’’
‘’Cút đi chuột con!’’
Những tiếng mắng chửi truyền ra, càng ngày càng to lớn, không biết tự tin từ đâu, nhưng họ đã tin vào Tà Hư, một người không sợ hãi trong tình huống này thì sẽ có thể cứu họ thoát khỏi bầy quái vật, họ đang tích cực trợ uy cho Tà Hư, nếu được hắn xem trọng thì tương lai của họ không phải lo lắng nữa.
‘’Nếu ta không rút thì sao?’’ Giọng nói ồm ồm của Chuột Đen lại vang lên kèm theo sự tức giận, một đám thấp kém dám mắng chửi hắn giữa mấy trăm thuộc hạ, hắn không tức giận mới là chuyện lạ.
‘’Không rút?’’
‘’Đúng vậy, ta sẽ không rút đi nếu các ngươi không trả lại ta chiếc răng cửa!’’
‘’Nếu ngươi không rút vậy thì đừng đi nữa.’’
‘’Aku, Achym giết con chuột này cho ta!’’ Hai mắt Tà Hư ngưng tụ nhìn về phía con chuột, hắn quát lên.
Hai tiếng bước chân từng dưới bậc thang của tường thành truyền ra, đó là hai thân ảnh mặc giáp, trên đầu họ hiện vài chữ:
[Vệ Binh] Aku
[Cấp độ: 100.000]
[Vệ Binh] Achym
[Cấp độ: 100.000]
Hai tên vệ binh bước đến gần Tà Hư, khom người sau đó nhìn về phía con chuột đen như đang đánh giá nó. Tà Hư cười nhẹ một cái, đây chính là Thiên Phú của hắn, một loại Thiên Phú có thể ép buộc ký kết khế ước vào hai NNL một lúc để NNL làm một việc không công cho hắn, tỉ lệ thành công là 20% nhưng hắn đã thành công, mặc dù thời gian chờ của kỹ năng rất lâu nhưng đây là một kỹ năng cực kì mạnh mẽ.
Tất cả tự tin của hắn đều từ đây phát ra, Thiên Phú độc nhất vô nhị bá đạo của hắn [Kẻ trói buộc linh hồn]. Tất cả người chơi đều trợn con mắt to nhìn vào hai tên mặc đầy giáp kia, sự rung động đập vào mắt họ khi nhìn thấy cấp độ đó, tựa hồ họ đều được tiếp thêm sức mạnh khi nhìn thấy nó.
Chuột Đen híp hai mắt lại cảnh giác đánh giá hai tên kia:
‘’Đây là lá bài tẩy của hắn sao?’’
‘’Tất nhiên là không phải! Chỉ là hai tên phế vật Vệ Binh thành trì mà thôi, bổn chuột đập chết không biết bao nhiêu!’’
‘’Lại một cái bẫy nữa sao, định lừa bổn chuột vào!’’
‘’Hai lần chọc giận bổn chuột! Nếu là một tên nóng tính khác thì có lẽ đã bị cơn tức giận điều khiển trí óc mà xông lên rồi.’’
Nghĩ đến đây, sự phòng bị của Chuột Đen nâng cao một bước, lần đầu tiên Chuột Đen nhìn Tà Hư với đôi mắt của một kẻ địch nguy hiểm. Sự thông minh của kẻ địch khiến Chuột Đen phải cảnh giác, kẻ địch thể hiện ra tự tin rất tự nhiên, tạo ra một ảo giác là tất cả bài tẩy của hắn đều đã móc ra.
‘’Đây là một đối thủ nguy hiểm!’’ Chuột Đen thầm nghĩ.
Không một ai chú ý đến hai tên Vệ Binh kia, đôi chân của hai tên đó run rẩy khi nhìn vào Chuột Đen, một con quái vật sở hữu sức mạnh của một Boss, có thể vượt nhiều cấp độ để chiến đấu, sức mạnh của hai người họ không thể chống lại nó. Nuốt xong một ngụm nước bọt, một tên Vệ Binh run rẩy nói ra:
‘’Ta làm sao đánh lại nó a?’’
‘’Thứ lỗi cho chúng ta không thể hoàn thành công việc ngài đã giao, tạm biệt!’’ Nói xong hai tên Vệ Binh như một cơn gió bay về phía xa, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.
Tà Hư trợn to con mắt nhìn tất cả, không phải là một con chuột cấp 100.000 a, hai tên ngươi cùng lên thì xử đẹp nó a? Không phải hai người bị Thiên Phú của ta khống chế a? Sao có thể chạy nhanh đến như vậy! Tà Hư cảm giác trời đất đều quay cuồng, hai con mắt cầu xin nhìn về phía con Chuột Đen.
Cả chục ngàn người chơi đều ngẩn người, không thể tin nhìn vào tất cả! Nỗi tuyệt vọng lại tăng thêm khi nhìn thấy hai tên Vệ Binh càng ngày càng chạy xa.
Chuột Đen chứng kiến tất cả trong đáy mắt, nó cảm thấy trí thông minh của nó bị khiêu khích nghiêm trọng, với cơn tức giận tột cùng, móng vuốt của hắn giơ lên cao, một luồng áp lực từ móng vuốt hắn tỏa ra, nó đập cái móng vuốt của hắn về phía tường thành và rống lên:
‘’Khuy thiên thần móng!’’ một cái hư ảnh xuất hiện từ móng nó, mang theo tốc độ kinh hồn đập thẳng vào cánh cổng của thành trì, cánh cổng bị đập nát thành mảnh vụn, sức mạnh từ vụ va chạm đó thổi bay tất cả người chơi xuống mặt đất, chỉ một cái vỗ móng Chuột Đen đen đã phá hủy một đoạn tường thành.
Không còn tường thành bảo vệ, tất cả người chơi đều tuyệt vọng nhìn về phía bầy quái vật, chờ đợi cái chết của mình giáng lâm.