Chương 169: Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương.

Phong Vân Quyển 4

Chương 169: Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương.

Chương 169: Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương.


Lão nhân kỳ lạ kia tiếp tục tiến lại, ánh sáng hoàng kim trên người ông ta càng lúc càng sáng chói mạnh mẽ hơn.

Ngay lúc đó Nguyệt Long bèn hét lớn một tiếng, âm thanh phát ra làm cả sơn động phải rung chuyển. Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu của một thức cuối trong Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp.

Đất đá trên vách động chút xuống như mưa rào, nhân lúc đó Nguyệt Long bèn cắp Nhất theo Uyển Hồng, cả hai nhảy xuống lòng giếng trời ở giữa thạch động.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến lão nhân kia cũng không kịp phản ứng. Ngay khi lão phát hiện ra, thì hai người bọn họ đã đắm mình vào trong lòng hố.

Trong tình yêu quan trọng nhất là đúng người nhưng cũng phải đúng thời điểm, còn đúng người sai thời điểm thì chỉ khiến cho bản thân hối hận một đời mà thôi.

Hai người đó một đời oan nghiệt cuối cùng cũng đã được ở bên nhau. Chết đôi khi không phải là chia ly mà có thể là một sự hòa hợp viên mãn.

Đối với Nhất Uyển Hồng mà nói, cả đời đã hy sinh cho một mối tình đơn phương, đến chết mới được cảm nhận thế nào là hạnh phúc, như thế với ông ta cũng đã là đạt được tâm nguyện của mình rồi.

Nguyệt Long luôn tự ti về sự xấu xa dị hợm của mình, nhưng bà phát hiện ra vẫn còn có một người chân thành yêu thương mình. Như thế cho dù chết đi cũng sẽ không còn gì phải nuối tiếc nữa.

Yêu một người không phải vì nhan sắc của người đó kiêu sa lộng lẫy, thời gian sẽ ăn mòn đi mọi thứ bao gồm cả thanh xuân tuổi trẻ. Một người yêu vì mỹ mão thì một lúc nào đó cũng sẽ vì mỹ mạo mà bỏ đi. Ngay cả khi người mình yêu đã già thậm chí là trở nên xấu xí dị dạng vẫn đem lòng yêu thương, năm năm hay mười năm qua đi thậm chí là nhiều hơn thế nữa vẫn không đổi, đó mới chính là tình yêu đích thực. So với vô vàng người phụ nữ trên cõi đời này thì Nguyệt Long chính là may mắn hơn họ, vì bà ta có những hai người đàn ông thực lòng yêu thương mình, nhất đâu là khi bản thân trở nên xấu xí ghê tởm người đàn ông ấy vẫn một lòng thương yêu, thậm chí là vì bà ta mà từ bỏ cả tính mạng quý giá của mình. Sống trên đời còn mong đợi điều gì hơn thế nữa, chỉ tiếc là đến lúc nhận ra được hết thảy mọi chuyện, thì đã không còn cơ hội để bù đắp nữa rồi.

Nguyệt Long chọn chết cùng với Nhất Uyển Hồng cũng chính là một sự bù đắp của bà ấy đối với tấm chân tình của ông ta. Âu cũng là một cái kết không quá bi thương đối với cặp tình nhân oan trái này.

Lão nhân kỳ lạ kia đứng bên hố đen, nhìn xuống bên dưới thấy đáy sâu hun hút cùng một màu đen thăm thẳm. Lão chắc chắn Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long đã yên nghỉ dưới đó rồi mới bỏ đi.

Lão là ai?

Lão vì sao lại nhắm vào Bộ Kinh Vân thì không ai biết.

Chỉ biết lão không phải là một nhân vật bình, nhất định là một kẻ vô cùng khó đối phó.

Còn Bộ Kinh Vân hiện giờ đang ở đâu.

Sau khi đả thương Nguyệt Long và thành công đoạt lại con của Bộ Thiên là Thiên Khôi. Bộ Kinh Vân nhanh chóng tìm đường thoát khỏi Lam Nguyệt Mê Thành.

Do không thuộc đường đi lối lại, nên Bộ Kinh Vân phải mất một thời gian không ít để tìm đường thoát khỏi.

Vừa ra được bên ngoài, Bộ Kinh Vân liền tìm xuống khu dân cư đông đúc, tìm mua một số nhu yếu phẩm cần thiết như thức ăn và đặc biệt là nước. Ông ta cần sửa soạn cẩn thận để chuẩn bị một chuyến hành trình vượt qua Xa Mạc.

Bởi lần trước đến đây được người của Cự Kình Bang phò tá, đi đường biển rút ngắn được khoảng cách rất lớn. Nay không còn thuyền nên Bộ Kinh Vân phải trở về Trung Nguyên bằng đường bộ.

Phải mang theo đứa bé Thiên Khôi bên mình nên Bộ Kinh Vân luôn cẩn thận. Ông ta nghỉ lại ở một thị trấn, sửa soạn vật phẩm cần thiết. Đến sáng hôm sau, Bộ Kinh Vân mua một con Lạc Đà, định chờ một đoàn thương lái nào đó đi ngang qua rồi theo về cùng.

Đến ngày hôm sau nữa sau khi mất một ngày chờ đợi, ông ta được người dân bản sứ chỉ đường, phải đi đến ngọn Bạo Phong thì mới gặp các đoàn thương nhân đi từ Ba Tư về Trung Thổ.

Bộ Kinh Vân y lời sửa soạn mọi thứ đầy đủ, rồi cùng Thiên Khôi cưỡi Lạc Đà tiến về phía dãy núi Bạo Phong.

Trên con đường xa mạc nắng cháy, Bộ Kinh Vân và cháu nội phải dòng dã nửa ngày dưới cái thời tiết nóng bức kinh hoàng mới tới được dãy Bạo Phong.

Nhưng tưởng mọi rắc rối tại Đại Mạc đến đây là kết thúc nhưng thực ra thì không phải. Trên con đường độc đạo đến dãy Bạo Phong phải đi qua một nơi.

Nơi này là đại bản doanh của một trong các thế lực hùng mạnh nhất Đại Mạc là Liên Vân Trại. Đại Đương Gia của họ là một trong Tứ Long Đại Mạc thực lực tuyệt đối không yếu.

Quả nhiên khi Bộ Kinh Vân vừa đi tới nơi, đã có người đợi sẵn, dường như hành tung của ông ta đã bị để ý từ trước.

Bộ Kinh Vân vừa đi đến khe núi đã có một đám binh mã hiện ra. Không hề biết chúng là ai, cũng không biết chúng ngồi đây đợi từ bao giờ. Chỉ thấy những kẻ này đều đằng đằng sát khí, nhưng đáng chú ý hơn là người dẫn đầu trong bọn chúng.

Người này tướng mạo bất phàm dáng đứng hiên ngang, nhìn từ xa đã thấy khí thế như một con thần long đứng chặn ngang đường,phong phạm tỏa ra từ thân thể người này không tầm thường.

Ngay cả con Lạc Đà của Bộ Kinh Vân đang cưỡi, cũng sợ hãi không dám bước lên. Bộ Kinh Vân cũng nhận thấy sự bất thường, bèn tụt xuống khỏi lưng Lạc Đà. Ông ta cầm cương, một tay ôm cháu, một tay dắt theo Lạc Đà bước đến.

Khi hai người cách nhau khoảng hơn mười bước chân, người đứng chặn đường kia liền lên tiếng.

- Người phía trước có phải thần thoại võ lâm trung nguyên Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân?

Nghe thấy hắn hỏi tên mình thì tử thần khẽ cất lời.

- Phải!

Người kia nghe xong chỉ cười lớn nói;

- Nghe danh đã lâu. Tại hạ là Thích Thiếu Thương giang hồ vẫn gọi là Cửu Hiện Thần Long.