Chương 168: Giết Ngươi Diệt Khẩu

Phong Vân Quyển 4

Chương 168: Giết Ngươi Diệt Khẩu

Chương 168: Giết Ngươi Diệt Khẩu


Đang lúc rảnh dỗi ta đã truyền Tửu Tuyệt Khí Công một phần trong Sát Lực chi thân của ta cho ngươi. Sau khi trông thấy ngươi đạt thành tựu, ta chợt nghĩ ra một ý tưởng hết sức thú vị, Trung Nguyên đã không có cao thủ hay ho, biết đâu miền cát vàng Đại Mạc xa sôi kia lại có tuyệt thế cao thủ.

Nghĩ ra ý tưởng này ta đã liên lạc với ngươi và thân chinh đi xa một chuyến. Khi đến nơi ta đã lưu lại đây, nhằm muốn hòa nhập với cộng đồng ta của vùng đất này nên ta đã giúp các ngươi chế tạo binh khí nông cụ. Dần dần chiếm được tình cảm mọi người ở đây.

Qua lời kể của người bản địa ta được biết được ở Đại Mạc trước kia cũng có tuyệt thế cao thủ là Huyền Võ Đại Đế vua của Lâu Lan Quốc. Nhưng không hiểu vì sao quốc gia này lại chìm dưới cát, ta tò mò về võ công Huyền Thiên Võ Quyết của Huyền Võ Đại Đế được trôn bên dưới Lâu Lan Cổ Thành.

Ta muốn tìm cách lấy bí kíp võ công đó lên, nhưng ngay lúc ấy một người bạn của ta ở Trung Nguyên, đưa tin báo ta phải về gấp để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. Không ngờ lần trở về đó thoáng cái cũng đã mấy mươi năm trôi qua rồi. Nay lão phu trở lại cũng là muốn hoàn thành mục đích dang dở năm xưa, ta muốn xem Huyền Thiên Võ Quyết, thần công Đại Mạc kia rốt cuộc có cái gì lợi hại hay không. Ta định mượn sức của các ngươi để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân. Nhưng xem ra ta phải đích thân làm thì mới được rồi.

Thì ra người này là một cao thủ có tu vi võ công cao sâu kinh người, theo những gì ông ta kể thì ông ta cùng thời với Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch. Sau nhiều năm tu luyện không biết võ công của ông ta đã đạt tới cảnh giới nào nữa rồi. Bộ Kinh Vân và ông ta vì sao lại nảy sinh oán thù.

Sự xuất hiện của người này tuyệt đối không đơn giản, Bộ Kinh Vân sẽ phải làm sao để đối đầu với bậc thầy về sử dụng Sát Lực chi thân này.

Giang hồ Trung Nguyên luôn tồn tại rất nhiều võ lâm dị sĩ, thế hệ trước sau nối đuôi nhau sinh sinh bất tuyệt.

Có câu Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, nhưng nếu không có sóng trước mở lối dẫn đường thì sóng sau lấy gì để dồn lên.

Lão nhân kỳ bí kia tự nhận là một trong các giang hồ truyền kỳ của võ lâm. Nếu đúng như lời ông ta đã nói, thì thực lực người này có thể so sánh với Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

Vì cho rằng bản thân đã đạt tu vi siêu phàm, trong thiên hạ này tìm được đối thủ xứng tầm không dễ. Nên lão mới âm mưu tìm hiểu đệ nhất thần công Đại Mạc là Huyền Thiên Võ Quyết, được cất giữ bên dưới Lâu Lan Cổ Thành.

Con người khi đã đạt đến được một vị trí siêu phàm nào đó, vươn lên tất cả những người bình thường khác, người đó sẽ tự nhiên nảy sinh suy nghĩ coi thường vạn vật trong trời đất này.

Như Đế Thích Thiên sau khi phục vào huyết Phụng Hoàng ông ta sống cả ngàn năm, tích lũy trí tuệ một thời gian dài đằng đẵng, ông ta cho rằng mình đã vượt qua giới hạn của người bình thường nên ngông cuồng tự xưng là Thần.

Lão nhân này không biết từ đâu xuất hiện, bản lĩnh ông ta siêu phàm đến đâu. Chỉ biết ông ta tự nhận là người nghiên cứu thuật khí công cả mấy mươi năm, lão tự tin trong lãnh thổ Trung Nguyên không có võ công nào, đối thủ nào có thể khiến lão để mắt.

Chỉ có điều môn thần công bá đạo trong truyền thuyết Đại Mạc là Huyền Thiên Võ Quyết lại khiến lão ta để ý. Lão muốn khảo nghiệm môn thần công này để xem có điểm gì độc đáo so với võ công của Trung Nguyên hay không.

Lão đã lợi dụng hậu nhân của Huyền Võ Đại Đế là Thường Thiên Các Chủ Nguyệt Long, giúp lão khai quật bí kíp được trôn cất bên dưới Lâu Lan Cổ Thành.

Nay kế hoạch đã thất bại lão ta mới xuất hiện để thu thập toàn cuộc. Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long đã khiến ông ta thất vọng, tính mạng của hai người hiện tại giống như chỉ mành treo chuông. Cho dù biết mạng sống đang bị đe dọa, nhưng bọn họ dù sao cũng là đương thế cao thủ, lăn lộn giang hồ nhiều năm, dù ở trong bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cũng không hề khiếp sợ.

- Thưa lão sư! Ông đã có bản lĩnh cao cường như vậy. Sao vừa rồi không thu thập Bộ Kinh Vân luôn, mà cần chúng tôi làm gì.

Nhất Uyển Hồng vẫn chưa hiểu hết dụng tâm của lão ta, nay biết khó tránh cái chết nên muốn lão nói cho hiểu tất cả. Người ta trước khi chết điều mong muốn nhất là mọi khúc mắc trong lòng đều được hóa giải.

Chỉ thấy lão nhân kia kẽ ngẩng đầu thở dài, dường như có một chút ký ức nào đó trong quá khứ hiện về trong tâm khảm của lão.

- Thật ra Bộ Kinh Vân chính là kẻ phát huy rực rỡ nhất thành quả của ta. Nhưng cũng chính hắn đã làm lụi bại cơ nghiệp của lão phu. Nếu để hắn chết trong tay lão phu thì dễ dàng cho hắn quá. Huống chi tính mạng hắn vốn thuộc về người khác, ta cũng không thể tự tay kết liễu hắn được.

Nghe xong câu trả lời này thì Nhất Uyển Hồng cũng hoàn toàn không hiểu được hết. Nhưng điều quan trọng lúc này là lão ta sẽ làm gì Nhất Uyển Hồng. Bản thân họ Nhất thì có chết cũng không sợ, nhưng còn Nguyệt Long, người cả đời ông ta yêu thương. Nhất Uyển Hồng thực sự không muốn Nguyệt Long sẽ phải chết ở nơi này. Nhưng thực sự việc không muốn trong đời người rất nhiều, nhưng bao nhiêu trong số đó là sẽ không xảy ra.

- Vậy bây giờ lão sư định làm gì hai chúng tôi?

Nhất Uyển Hồng không do dự hỏi thẳng vào vấn đề luôn. Trong lúc mở miệng cất tiếng hỏi, toàn thân Nhất Uyển Hồng đã rung rung, hắn đã âm thầm vận hết lực toàn thân.

- Vốn dĩ lão phu định lợi dụng các ngươi để tìm ra cách mở cửa kho tàng dưới cổ thành. Đáng tiếc là các ngươi đã thất bại. Bây giờ lão phu rất tiếc phải giải quyết hai ngươi, để giữ bí mật này vĩnh viễn không có người khác biết nữa.