Chương 173: Đối Mặt Người Đến Từ Phong Đô

Phong Vân Quyển 4

Chương 173: Đối Mặt Người Đến Từ Phong Đô

Chương 173: Đối Mặt Người Đến Từ Phong Đô


Tóc của Thích Thiếu Thương bay lất phất trong gió, gương mặt tuấn mỹ không dấu được sự mệt mỏi, bởi công lực của y vốn không bằng so với đối phương. Tuy rằng y đang thở hổn hển nhưng tay cầm kiếm vẫn không một chút run rẩy, đủ thấy kiếm của y tuy cao nhưng thiếu hụt về chân khí. Thích Thiếu Thương biết nhược điểm này nên mới tốc chiến tốc quyết.

Còn Bộ Kinh Vân khí lực trầm ổn vẫn đứng sừng sững như núi và yên lặng như đáy ngục, tuy Nghịch Thuỷ Hàn Kiếm kề sát ngay cổ, nhưng ông ta một chút lo lắng cũng không có. Không chỉ một mình ông ta như vậy còn có Thiên Khôi, giữa trận quyết đấu thư hùng trời long đất lở này mà đứa trẻ không hề sợ hãi, nó thậm chí là cũng không khóc và cũng không rên la một tiếng nào.

Bất ngờ hơn là Thiên Khôi nằm gọn trong lòng Bộ Kinh Vân, nó còn giương đôi mắt to tròn nhìn Thích Thiếu Thương, tay đứa bé còn đưa lên sờ vào mũi của Nghịch Thuỷ Hàn Kiếm rồi cười khanh khách, giống như được cầm một thứ đồ chơi thú vị vậy.

Thích Thiếu Thương cũng là một trang nam tử, đương nhiên sau trận chiến này y cũng đã nhận ra được kết cục cuối cùng. Trại chủ của Liên Vân Trại chỉ thở dài một tiếng rồi nói.

- Bộ Kinh Vân! Ông đi đi. Thích mỗ đã nói chỉ cần ông vượt qua kiếm của ta thì có thể thoả mái đi khỏi đây.

Vừa nói Thích Thiếu Thương cũng từ từ hạ Nghịch Thuỷ Hàn Kiếm xuống khỏi cổ của Bộ Kinh Vân.

- Ngươi cũng không yếu.

Lời này chính từ miệng của Bộ Kinh Vân nói ra, xưa nay ông ta hiếm khi mở miệng tán thưởng một ai, nhưng Thích Thiếu Thương này là một hảo hán, hắn chính là một ngoại lệ đặc biệt. Con người có thể nói dối chứ kiếm của hắn thì không thể nào nói dối được.

Kiếm chiêu của một người xuất ra cũng nói lên nội tâm của người đó, kẻ ác thì kiếm xuất ra cũng ác, kẻ gian kiếm xuất ra cũng gian xảo dối trá. Còn Thích Thiếu Thương này mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều quang minh chính đại, có nét tương đồng với kiếm của sư phụ ông ta là Vô Danh, nên khó tránh cảm giác anh hùng trọng anh hùng.

- Ha ha ha! Bộ Kinh Vân quả nhiên sảng khoái, sảng khoái.

Thích Thiếu Thương ngửa mặt cười lớn rồi phất áo quay lưng bước đi. Thực ra kết cục này là hòa nhưng họ Thích biết mình tài nghệ còn thua kém Bộ Kinh Vân rất nhiều. Tiếng cười vừa rồi cũng như hắn đang than thở cho chính mình, Thích Thiếu Thương đã biết rõ Bộ Kinh Vân rất mạnh nên đã sắp xếp từ trước nhờ vào lực lượng bạo phong để nâng cao sức mạnh trong kiếm đạo của mình.

Nhưng cuối cùng Bộ Kinh Vân chỉ dùng một tay cũng đánh hòa với mình khiến cho nội tâm hắn khó tránh cảm giác hổ thẹn.

Thích Thiếu Thương dứt áo bước đi khí thế hiên ngang như thần long ẩn hiện, con người này chính tà phân minh là một trang hảo hán, với tinh thần mê kiếm như hắn nhất định tương lai sẽ có thành tựu nổi danh thiên hạ.

Bộ Kinh Vân nhìn theo bóng dáng Thích Thiếu Thương xa dần rồi khuất hẳn trong gió cát Sa Mạc. Ông ta cũng không suy nghĩ thêm, đưa cháu của mình lên lưng Lạc Đà, tiến qua dãy Bạo Phong.

Sau đó Bộ Kinh Vân gặp một đoàn người áp tải hàng từ Ba Tư trở về, nhìn cờ hiệu của họ có thêu ba chữ Đại Tiêu Cục. Tiêu cục chủ của họ là một người anh kiệt tuấn tú họ Tư Mã, phó tiêu cục là một người thận trọng khó đoán họ Trác.

Bộ Kinh Vân cần về Trung Nguyên gấp nên xin gia nhập đoàn của bọn họ, đại Tiêu cục chủ họ Tư Mã nhận ra ông ta cũng là người Trung Nguyên nên đã chấp nhận.

Bộ Kinh Vân theo Đại Tiêu Cục đi thêm mấy trăm dặm qua Côn Lôn Sơn, trên đường đi Bộ Kinh Vân luôn cảm thấy có người lén lút theo dõi mình. Nhưng thuật ẩn thân của người này cực kỳ cao minh, hắn thoắt ẩn thoắt hiện khiến khó mà phát hiện ra được hắn.

Qua núi Côn Lôn một đoạn dài đã tới một thành thị đông đúc hơn một chút là Long Môn Trấn. Lúc này đại Tiêu Cục Chủ họ Tư Mã cùng đoàn người của ông ta cũng từ dã Bộ Kinh Vân ở đây. Họ hướng về phía Thành Đô, còn Bộ Kinh Vân thì hướng theo Kinh Vân Đạo ở Thiên Sơn nên ngược đường nhau, chẳng thể nào tiếp tục đồng hành được nữa.

Nghỉ ngơi một ngày tại Long Môn Trấn sau đó Bộ Kinh Vân tiếp tục cùng cháu của mình di chuyển thêm một đoạn đường dài. Mất mấy ngày cuối cùng Bộ Kinh Vân cũng đã đặt chân lên lãnh thổ Trung Nguyên, kết thúc quãng thời gian bôn ba ở Đại Mạc, quan trọng hơn ông ta đã thành công cứu được cháu mình trở về.

Cách Phụng Tường Phủ không xa trên con đường mòn nhỏ giữa rừng xanh, Bộ Kinh Vân đang thong dong bước đi thì bất chợt nhận ra khúc quanh phía trước có một nguồn áp lực cực lớn đang đi tới.

Với bản năng chiến đấu mẫn tiệp của mình, ông ta cũng ngưng thần giới bị rồi thận trọng bước về phía trước, càng đến gần nơi ngã ba đó thì áp lực kia lại hiện hữu ngày một rõ ràng hơn. Rốt cuộc là kẻ nào mà lại có khí lực hùng hậu cao siêu đến như vậy, chỉ cần qua khúc quanh kia là sẽ rõ. Bộ Kinh Vân thận trọng tiến đến gần, gần hơn nữa thì bất chợt thấy một bóng hình nhỏ bé từ lùm cây khuất đi ra.

- Đại ca ca! Lối này nhanh lên nào.

Bộ Kinh Vân nhìn thấy trước mắt là một bé gái ăn mặc rách rưới nhưng gương mặt sáng, cô bé đang vẫy tay gọi một người phía đằng sau.

Một lúc sau người đó đã hiện ra, kẻ này thân hình gầy guộc, bộ dạng quái dị, hắn mặc trên người một bộ quần áo tân lang nửa đen nửa đỏ, đáng sợ hơn là mặt của hắn một nửa bên trái màu trắng, một nửa bên phải màu đen. Kẻ này còn kỳ dị hơn là hắn còn kéo lê lết theo một chiếc hòm bằng đá, nhìn qua thì không khác gì so với chiếc quan tài là mấy.

Mặc trên thân người một bộ trang phục Tân Lang nhưng kéo theo một chiếc quan tài bằng đá vừa to vừa nặng, hai sợi dây thừng nối liền từ thân hắn đến chiếc quan tài cực kỳ to.

Dây thừng xiết chặt vào thân hắn đến lõm cả thịt đủ thấy chiếc quan tài mà hắn kéo theo nặng đến nhường nào.

- Đại ca ca! Lối này, lối này, nhanh lên, nhanh lên!

"Bịch"

Cô bé mải hối thúc gã kia đi nhanh hơn, nhưng hắn còn kéo theo một chiếc quan tài bằng đá vừa to và nặng, người thường vốn không thể nào đi nổi.

Vì mải quay lưng vừa đi vừa vẫy gọi gã kia nên cô bé vô tình đã va vào người của Bộ Kinh Vân. Cô bé vừa quay đầu nhìn lại thấy một bóng đen cao lớn hai mắt sáng như hai vì sao, sợ hãi cô bé vội chạy lại núp sau lưng dị nhân kia.

- Đại ca ca! Muội sợ quá, ông ta thực sự rất đáng sợ.

Gã kia cũng đã dừng lại, tóc của hắn phủ xuống mặt, toàn thân phát ra một luồng nhuệ khí không tầm thường. Giọng nói của hắn thì càng âm u đáng sợ hơn.

- Đừng sợ! Đã có ta ở đây rồi.

Hắn ngửa mặt lên nhìn xem kẻ trước mặt là ai, Bộ Kinh Vân và hắn bốn mắt nhìn nhau. Một luồng hàn quang lạnh lẽo ùa đến trước mặt Bộ Kinh Vân.

Tên này mang một luồng nhuệ khí khá trầm trọng, thân hình thì gầy gò như ma đói mà lại đủ sức kéo theo chiếc hòm đá nặng ngàn cân, nhìn tới nhìn lui rõ ràng đã không bình thường rồi.

Giọng nói của hắn còn đáng sợ hơn, mỗi con chữ phát ra từ miệng của hắn lại càng lạnh giá tàn khốc.

- Lại có kẻ đến tìm chết nữa sao?