Chương 174: Người Kéo Quan Tài

Phong Vân Quyển 4

Chương 174: Người Kéo Quan Tài

Chương 174: Người Kéo Quan Tài


Bộ Kinh Vân đã trải qua rất nhiều khó khăn khi đến Đại Mạc tìm cháu của mình, sau tất cả gian khổ ông ta cuối đã tìm được Thiên Khôi, con của Bộ Thiên cũng chính là giọt máu cuối cùng của Bộ Gia.

Đánh bại Nguyệt Long các chủ của Thương Thiên Các, sơ hội Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương ở dãy Bạo Phong. Bộ Kinh Vân sau khi vượt qua bọn họ, trên đường trở về Kinh Vân Đạo ông ta đã chạm mặt một lãng nhân kỳ lạ.

Kẻ mà Bộ Kinh Vân gặp là một kẻ kỳ quái, không chỉ trang phục của hắn mặc trên người là một Tân Lang Y. Đó chẳng phải là quần áo dành cho người nam nhân mặc trong ngày hỷ sự đó sao, nhưng nó lại có hai màu đen đỏ đối lập lạ kỳ. Chỉ bấy nhiêu thôi thì chưa đủ để nói lên sự đáng sợ của con người hắn. Cái khó hiểu hơn là hắn còn kéo lê theo một chiếc hòm, nom qua giống như một chiếc quan tài bằng đá rất to và nặng.

Đồng hành cùng lãng nhân này là một bé gái chừng mười ba, mười bốn tuổi, nó ăn mặc rách rưới nhưng khuôn mặt rạng rỡ với ánh mắt trong veo ưa nhìn.

Cô bé vừa đi vừa quay lại nói chuyện với gã quái nhân nên đã vô tình va phải Bộ Kinh Vân. Trước phong thái lãnh khốc của tử thần, cô bé khiếp sợ liền chạy lại núp sau lưng kẻ quái dị kia.

Cao thủ đến từ tuyệt địa chết tróc đối mặt với tử thần ở nhân gian, khi tức tử vong của Bộ Kinh Vân hòa toàn không hề có tác động gì được đến hắn. Dị nhân chỉ nhìn ông ta rồi buông ra mấy lời tuyệt tình.

- Ngươi có phải cũng muốn đến tìm cái chết?

(Anh em đang theo dõi tác phẩm Phong Vân Quyển 4, vui lòng vào Gr Thiên Thu Đại Kiếp trên facebook để theo dõi tất cả các chương, tuyệt đối không xem ủng hộ những trang ăn cắp nhé).

Gã đó cất tiếng nói đồng thời một luồng hàn kình mạnh khủng khiếp tỏa ra xung quanh, Bộ Kinh Vân từng giao thủ với nhiều cao thủ dùng sát lực âm hàn. Nhưng hàn kình lăng lệ sắc bén tỏa ra từ kẻ này không hề đơn giản, tu vi băng quyết của hắn không hề kém hơn Nhiếp Phong sư đệ của ông ta.

Bộ Kinh Vân không phải khiếp sợ kẻ kia, nhưng ông ta không ra tay ngay, đơn giản là vì Thiên Khôi. Kẻ phía trước tỏa sát khí âm hàn kỳ đặc, khác hẳn với chính khí lẫm liệt của Thích Thiếu Thương.

Từ khuôn mặt nửa đen nửa trắng của hắn, tỏa ra những tia hàn khí cực mạnh, chỉ những kẻ chuyên giết người thậm chí là đã từng giết rất nhiều người mới có thứ âm khí lạnh lẽo u ám như vậy.

Còn kẻ quái dị kia, hắn cũng đứng yên mà quan sát Bộ Kinh Vân. Đương nhiên hắn cũng nhận ra người trước mặt cũng là một dạng người giống như mình. Hắn phát ra sát khí âm hàn còn người đối diện là tử khí u ám, nếu hắn lỗ mãng ra tay thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cô bé đang núp sau lưng hắn.

Hai tuyệt đại cao thủ đứng hình nhìn nhau, sát khí từ họ tỏa ra khiến chim thú trong rừng nháo nhào chạy trốn. Bốn mắt nhìn nhau sự đề phòng cẩn trọng đều được đẩy lên đỉnh điểm, bởi bọn họ đều lo lắng cho những người thân của mình nên không dám tự tiện hành động.

Cảm giác như một trận quyết chiến nảy lửa sắp diễn ra giữa hai lữ khách kỳ lạ cùng đi chung trên một con đường, chỉ có điều là ngược hướng nhau mà thôi. Bộ Kinh Vân tuy đứng yên bất động nhưng đã ngầm đề thăng công lực. Còn kẻ kia cũng không dám thở mạnh mà ngưng thần giới bị đến mức cao nhất. Không khí căng thẳng như kiếm rút cung giương, họ biết chỉ cần một sơ xuất thì người thân bên cạnh họ sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất.

Cảm giác gió ngừng thổi, mây ngừng bay, cành lá cây cỏ đứng im không một tiếng động dù là nhỏ nhất. Trong lúc hai cao thủ đưa trạng thái cảnh giác lên mức cao nhất thì một âm thanh cất lên.

"Oe oe"

Thiên Khôi sau khi yên tĩnh ngủ trong lòng Bộ Kinh Vân đã thức dậy, nó vươn vai đưa tay giụi giụi mắt của mình, cùng lúc đó cất tiếng khóc lớn. Âm thanh từ đứa trẻ ngây thơ lại vô tình phá vỡ sự căng thẳng diễn ra xung quanh.

- Trời ơi! Em bé đáng yêu quá.

Trông thấy Thiên Khôi thì cô bé đi cùng lãng nhân kia liền cất tiếng. Nó không còn cảm giác sợ hãi nữa mà bước lên đưa tay vẫy vẫy làm bộ đáng yêu với cháu của Bộ Kinh Vân. Thấy vậy Thiên Khôi trong lòng Bộ Kinh Vân lập tức không khóc nữa mà cũng cười lên khanh khách.

Không ngờ hai đứa nhỏ này lại hoá giải sát khí từ hai cao thủ đang trong thế kiếm rút cung giương. Quái nhân cũng lập tức thu hồi lại sát khí trầm trọng của mình, hắn lặng lẽ nói.

- Tiểu muội à! Mau dẫn ta đến nơi đó đi.

Nghe lời này thì cô bé kia cũng dừng cảm xúc vui vẻ lại, tiu nghỉu bước về phía gã dị nhân kia.

- Vâng! Đại ca ca chúng ta đi hướng này.

Thế là hai người bọn họ tiếp tục lên đường đi ngang qua Bộ Kinh Vân. Ông ta cũng không có hành động hay thái độ gì, bởi vì ai cũng có con đường đi của mình, tự ý chặn đường của người khác cũng là chặn luôn đường đi của mình.

Tiếng kẹt kẹt của chiếc hòm bằng đá kéo lê trên mặt đất của gã kia, tạo nên một rãnh dài trên đường. Không biết bên trong chiếc hòm chứa vật gì nhưng rõ ràng là nó rất nặng. Tiếng loẹt xoẹt cứ thế xa dần, bóng dáng hai người họ cũng lẩn khuất sau tán cây âm u của khu rừng. Thứ sát khí âm hàn của kẻ đó không tầm thường, cao thủ như vậy mà trước giờ Bộ Kinh Vân chưa từng gặp qua thì thật là kỳ lạ.

Nhưng hiện tại Bộ Kinh Vân cần gấp rút trở về Kinh Vân Đạo, nên tạm thời không muốn có sự cố xảy ra bất ngờ. Từ lúc quyết đấu với Liên Thành Chí ở Lạc Sơn, cũng đã qua một thời gian Bộ Kinh Vân chưa trở về Kinh Vân Đạo, ông ta cũng có một chút lo lắng, không biết trong thời gian mình vắng mặt Kinh Vân Đạo có xảy ra chuyện gì hay không.

Bộ Kinh Vân một tay bế cháu thẳng phía trước mà đi, được thêm một quãng nữa cách chỗ gặp dị nhân ban nãy không xa. Tử Thần liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, mùi chết tróc này từ phía trước thổi tới. Thấy vậy Bộ Kinh Vân bước chân mau hơn, cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc phát ra mùi máu tanh nồng kia.

Tại một khoảng đất trống rộng rãi, nơi đó có vô số xác chết nằm ngổn ngang, nhìn máu me vung vãi đầy mặt đất, tử thi có kẻ nằm kẻ ngồi, tất cả bọn họ đều đã chết. Cả thấy hơn hai mươi người, nhiều xác chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, rõ ràng là không biết tại sao mình lại chết.

Bộ Kinh Vân dùng tay sờ lên miệng vết thương của một thi thể, chỗ vết thương lạnh cóng, hơi lạnh vẫn còn lưu lại ở đó. Tức là những nạn nhân này mới chết không lâu, mỗi vết thương đều là chí mạng, kẻ ra tay không một chút khoan dung nào. Bộ Kinh Vân cũng từng là một sát thủ khi còn làm việc cho Hùng Bá. Căn cứ vào thủ pháp giết người nhanh gọn này không phải là kiếm khách võ lâm bình thường. Hàn kình từ miệng vết thương khiến Bộ Kinh Vân nhớ đến kẻ đó, kẻ kéo theo chiếc quan tài kỳ lạ ông ta bắt gặp ban nãy.

Tại sao hắn lại ra tay giết những người này, hắn làm vậy với mục đích gì. Còn cái hòm đá của hắn, Bộ Kinh Vân cũng cảm thấy tò mò đối với thứ đó của hắn. Gã đó có thể kéo theo chiếc hòm đá đó cả ngày, rốt cuộc bên trong đó có chứa thứ gì. Nếu không phải vướng Thiên Khôi thì Bộ Kinh Vân cũng muốn xem trong cái hòm đá của hắn đấy chứa cái thứ gì.

Thật kỳ lạ là khi đối diện với kẻ đó chính Bộ Kinh Vân cũng cảm thấy có chút áp lực. Ông ta cả đời chinh chiến đã gặp qua vô số cao thủ, nhưng chưa khi nào cảm thấy lưỡng lự như khi nãy. Không phải Bộ Kinh Vân thấy sợ hãi trước bộ dạng và khí độ quái dị của hắn. Mà tử thần dự cảm nếu hắn ra tay thì Thiên Khôi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, đối với những kẻ có ác khí như gã đó không hề giống với Thích Thiếu Thương mà ông ta đã gặp qua ở Đại Mạc.