Chương 184: Đế Thích Thiên Có Được Huyết Phụng Hoàng

Phong Vân Quyển 4

Chương 184: Đế Thích Thiên Có Được Huyết Phụng Hoàng

Chương 184: Đế Thích Thiên Có Được Huyết Phụng Hoàng


"Sử ký Tần Thủy Hoàng bản kỷ" đã nói rõ Từ Phúc vốn là một kẻ đọc sách, ngoài sách về Nho, ông còn đọc rất nhiều sách về âm dương ngũ hành, phép thuật luyện đan.

Không phải tự nhiên mà Từ Phúc lại được Tần Thủy Hoàng sai đi tìm thuốc trường sinh bất lão. Bởi vì ông là một thần y nổi danh bậc nhất Tần Quốc thời điểm đó.

Điều này đối với cá nhân Từ Phúc mà nói thì không phải là một vinh quang gì cả, mà là một trọng trách hay chính xác là một hiểm họa thì đúng hơn.

Tần Vương Doanh Chính vốn là một bạo chúa độc ác, thiên hạ người người đều khiếp sợ ông ta. Nếu không tìm được thuốc tiên mang về thì Từ Phúc cùng người nhà của mình chỉ có con đường chết mà thôi.

Lệnh vua ban không thể không nghe, thế là Từ Phúc đã phụng mệnh vượt biển để tìm tiên dược.

Trên đời có những việc tưởng như chỉ có trong truyền thuyết mà lại có thực tồn tại trên thế gian.

Từ Phúc sau bao gian nan vất vả khổ cực, vượt qua sông dài biển rộng, gặp phải biết bao khó khăn gian khổ. Những người đi cùng ông ta đầu tiên rất đông, nhưng trải qua thử thách sinh tử cam go trên biển, vòi rồng thủy quái đã cướp đi sinh mạng của quá nửa đoàn người.

Cuối cùng Từ Phúc đã tới được đảo Bồng Lai như trong truyền thuyết đã nói tới. Đoàn người ban đầu xuất phát phần lớn đã bỏ xác ngoài biển, những người còn sống đều là những người khỏe mạnh tráng dũng nhất.

Họ đã theo Từ Phúc tìm được địa danh như trong truyền thuyết miêu tả, nhưng khốn thay nơi này hoàn toàn không có tiên dược như sách cổ đã nói gì cả.

Trong lúc hoang mang lo sợ không tìm được tiên dược cho Tần Thủy Hoàng, bạo quân này sẽ không tha cho gia đình người thân của tất cả đoàn người Từ Phúc.

Thì cơ duyên bất ngờ đã đến với bọn họ, công sức vượt qua vạn dặm đường xa vớitrùng trùng nguy cơ của họ không phải là đã hoài công vô ích.

Từ Phúc tuy không tìm được tiên dược nhưng đã gặp được một con cự điểu lớn có lông màu đỏ rực rỡ, theo như trong truyền thuyết miêu tả thì con chim này chính là Chu Tước trong tứ đại linh thú quý hiếm.

Khổng Tước vốn là linh thú rất thiêng và quý được nhiều văn tự cổ ghi lại là có thần hiệu kỳ lạ khó tìm. Từ Phúc liền nảy ra một ý có thể cứu được sinh mạng của tất cả mọi người.

Nếu bắt được Khổng Tước có thể chế được tiên dược, nói không chừng có thể luyện ra được Dưỡng Thần Chi cho Tần Thủy Hoàng, cứu sống được người thân ở Tần Quốc. Tin này không biết thực hư ra sao nhưng cũng là hy vọng nhỏ nhoi duy nhất của họ, không thử thì không còn cách nào khác. Đoàn người biết được còn sinh cơ thì ý chí dâng cao, mừng rỡ dùng hết sức còn lại để bắt chim thần.

Vì họ đều là tinh anh bậc nhất nên mới còn sống đến được đây, tuy Khổng Tước là loài chim nhưng cũng là chim thần. Nó rất hung dữ hơn các loại phi điểu bình thường rất nhiều, trước nguy hiểm tính mạng nó đã ngoan cường tấn công đám người Từ Phúc.

Tổn thất nghiêm trọng về số nhân lực còn lại nhưng cuối cùng đám Từ Phúc đã thành công bắt giết được chim Tước.

Nghĩ đến lúc có thể trở về đoàn viên với gia đình mà trong lòng mừng rỡ vô cùng, Từ Phúc đã bắt tay vào công việc luyện chế tiên đan từ máu của Chu Tước.

Họ cắt thủ cấp của Chim Tước ra, lấy máu của cự điểu đưa cho Từ Phúc làm cuộc thử nghiệm đầu tiên. Sau khi nghiên cứu thì mẻ thuốc đầu tiên đã xong, nhưng không biết cách nào để xem thuốc có công dụng hay không.

Từ Phúc chỉ còn cách lấy thân mình thử thuốc, sau khi phục viên đan dược đầu tiên được chế từ huyết thanh chim Tước. Từ Phúc cảm thấy đau đớn vô cùng như muốn chết đi sống lại.

Dung nhan của ông bỗng nhiên già đi thêm mấy mươi năm, thấy vậy ai cũng cho rằng thuốc không có tác dụng. Thế là với tấm thân già nua của mình Từ Phúc lại tiếp tục lấy xương và thịt còn lại của Chim Tước để nghiên cứu lấy tiên dược.

Họ tìm thấy một băng động trên Bồng Lai Đảo, trong động có nhiệt độ lạnh đủ để ướp xác chim Tước cho Từ Phúc từ từ nghiên cứu.

Băng động này cũng là nơi yên tĩnh lý tưởng để tập trung tư tưởng cho việc luyện thuốc lâu dài.

Từ Phúc đã chuyển đến ở hẳn trong đó để tiện nghiên cứu đan dược. Toàn bộ thuộc hạ ở bên ngoài sẽ thay nhau tìm đồ ăn gửi đến cho ông.

Công cuộc nghiên cứu diễn ra rất lâu rất lâu, đến khi Từ Phúc vì quá chú tâm hết sức tìm phương pháp chế thuốc mà quên đi những gì đang diễn ra xung quanh.

Đến một ngày ông thấy mọi thứ đều yên tĩnh bất ngờ, không thấy những người đi cùng đưa cơm cho ông nữa.

Từ Phúc lấy làm lạ, lẽ nào chờ đợi ông luyện đan quá lâu, nên mọi người đã sốt ruột bỏ về trước để ông ở lại đây một mình.

Do ông mải mê nghiên cứu tiên đan quá, nên đến khi cảm thấy không hiểu vì sao thuộc hạ lại không tiếp lương thực cho mình nữa, lúc đó thì Từ Phúc mới xuất động ra tìm những người đi cùng mình đang ở bên ngoài.

Nhưng khi ông ra khỏi động, thì phát hiện ra những người đi cùng mình đã không còn ai nữa. Họ đều đã chết cả rồi, họ chết không phải là bị dịch bệnh hay bị dã thú sát hại.

Mà những người đi cùng ông đều già và chết đi, thì ra Từ Phúc quá chuyên chú nghiên cứu thuốc, mà quên mất thời gian đã trôi đi qua hẳn một đời người.

Nhưng ông thấy kỳ lạ là sao mọi người đều già mà chết đi cả, còn bản thân ông lại vẫn còn sống.

Ông đến bên một tảng băng để soi xét dung nhan của mình, thì ông kinh ngạc thấy dung mạo mình trở nên trẻ ra, chứ không hề già đi như trước đây.

Từ Phúc nhận ra máu Khổng Tước mà mình phục vào khi đó, chính là thần hiệu đã khiến bản thân trường sinh bất tử. Cái xác chim Tước trong băng động chỉ là đồ bỏ đi, vì thần hiệu của nó là huyết thanh đã bị ông hấp thụ hết từ lâu rồi.

Từ Phúc nhận ra mình đã trường thọ cùng trời đất, ông cũng muốn trở về cố hương xem người thân của mình năm xưa như thế nào.