Chương 180: Huyền Võ Đại Đế Băng Ngục Chi Tâm 1

Phong Vân Quyển 4

Chương 180: Huyền Võ Đại Đế Băng Ngục Chi Tâm 1

Chương 180: Huyền Võ Đại Đế Băng Ngục Chi Tâm 1


Con người một khi có lòng tin vươn lên, thì dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không ngừng cầu tiến.

Kẻ nghèo khổ thì phải không ngừng cố gắng để trở nên giàu có, kẻ có tiền bạc chưa phải như thế là đã thỏa mãn, mà cần phải phấn đấu để có được địa vị và danh vọng. Còn một kẻ trong tay không có bất cứ một thứ gì, ngay mạng sống còn đang bị đe dọa, thì điều hắn cần phải cố gắng nhất đó là lòng cầu sinh.

Người thường trong những hoàn cảnh rơi vào tuyệt vọng, thường là sẽ buông xuôi mặc cho ý trời quyết định. Còn hắn thì không, đơn giản hắn không phải là người bình thường như bao người khác.

Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào có thể khó khăn nhất, đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất hắn đều không bỏ cuộc, không ngừng tìm kiếm đường sống cho mình. Cũng như hôm nay, một ngày tối tăm nhất trong cuộc đời hắn, nỗi đau thể xác, ám ảnh tinh thần trầm trọng cũng không thể nào khiến hắn gục ngã.

Có câu sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Ý của hai câu này là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.

Ông trời sẽ không phụ lòng người, trời cao luôn công bằng với sự nỗ lực của vạn vật, không phân biệt chính tà, không phân biệt thiện ác. Chỉ cần kẻ đó có lòng tin không bỏ cuộc trước những khó khăn tuyệt vọng, hắn cũng sẽ được đền đáp với những nỗ lực của mình.

Tuyệt Tâm đã phải chịu báo ứng cho những việc làm tàn nhẫn trước đây của mình, đau khổ khó khăn hắn đã phải chịu qua. Nhưng con người hắn có một loại nghị lực phi thường, càng vào hiểm cảnh, cho dù tuyệt vọng nhất hắn vẫn không ngừng vươn lên.

Giống như hôm nay, sau bao ngày bị hành hạ thân xác một cách tàn bạo, lại vùng vẫy dùng lợi cắn chết Mãng Xà để cầu sinh. Mọi sự dãy giụa tìm đường sống của hắn, rốt cuộc cũng không phí công vô ích. Hắn đã gặp được một cơ duyên, đã gặp được một người danh chấn cổ kim, nhân thần cộng bái.

Trong Cửu Trùng Địa Động có một khối băng đá đã tồn tại cả ngàn năm, cái đáng quan tâm hơn chính là một người ẩn trong tảng băng lạnh lẽo đó. Kẻ đó không biết là người hay là thần, hoặc cũng có thể là ma quỷ.

Kẻ đó là cái thứ gì thực sự không ai trong lúc này có thể định nghĩa chính xác được. Bởi ở cái nơi tận cùng của sự u tối, ẩm thấp này chỉ có sự hiện diện của trùng độc, rắn, rết. Còn có cả hắn tên cường giả mạt vận Tuyệt Tâm.

Trong đời tên gian manh Tuyệt Tâm này chưa có việc gì mà chưa từng gặp, chưa từng trải qua. Nhưng việc trước mắt, người hắn đang gặp thật sự liêu trai chí dị ngoài cả sức tưởng tượng của một lão giang hồ như hắn.

Trước mắt Tuyệt Tâm là một khối băng đá tỏa khí lạnh nghi ngút, ánh sánh bàng bạc phát ra từ phiến đá đã xua đi cái bóng tối ảm đạm ở nơi tận cùng của địa động này.

Ban đầu Tuyệt Tâm còn có chút hoảng loạn, nhưng dựa vào sự từng trải giang hồ nhiều năm, hắn đã dần lấy lại được sự bình tĩnh cần thiết.

Tuyệt Tâm từ từ bò lại phía có ánh sáng le lói kia, lại gần, lại gần hơn nữa, hắn phát hiện trong bóng tối sâm nghiêm nơi đây, có một khối băng đá tỏa ánh sáng huyền ảo.

Tuyệt Tâm nheo mắt nhìn thật kỹ khối băng, nhờ có thần lực chân nguyên rồng trong người, nhãn quang của Tuyệt Tâm cũng mạnh hơn người thường gấp bội. Hắn căng mắt nhìn sâu vào bên trong khối băng, hắn giật mình kinh hoàng khi phát hiện ra bên trong lớp băng đá có một người đang giá ngự.

Người này thân thể cao lớn, người mang chiến giáp nạm vàng, khí thế vương giả thiên hạ, cái khí độ đế vương cái thế này ngay cả người tự xưng là thầy của các bậc đế vương là Đông Phương Thánh Vương cũng không bằng.

Xung quanh tảng băng to lớn có dây leo quấn quanh chằng chịt, Tuyệt Tâm đã lấy lại được sự bình tĩnh, hắn đưa tay nắm vào một sợi dây leo miễn cưỡng đứng dậy, hắn làm thế để nhìn được rõ mặt của người ngồi bên trong khối băng.

Hắn nhìn chăm chú hơn về diện mạo của người đó, ngoài khí chất bá vương kiêu hùng, người này còn có cái uy phong thần võ hơn cả cha hắn Tuyệt Vô Thần năm xưa.

Còn nhớ năm ấy Tuyệt Tâm tự tay sát hại Tuyệt Vô Thần cha mình, dù cho sống đến tận bây giờ thì người khiến cho hắn kinh sợ và kính trọng nhất vẫn là ông ta.

Còn người trong băng này cái khí phách nhân thần cộng bái hoàn toàn còn áp đảo hơn cả cha của hắn Tuyệt Vô Thần.

(Anh em đọc truyện thấy ưng hy vọng sẽ vào Group Thiên Thu Đại Kiếp trên facebook theo dõi tất cả các chương, tuyệt đối không theo dõi trên trang của bọn ăn cắp nhé).

Kẻ đó mặc dù bị trôn thân trong băng, nhưng tư thế lẫn dáng ngồi vững trãi, khải giáp mặc trên người vẫn sáng bóng một cách vô cùng sống động. Tuyệt Tâm có nhãn quang cực mạnh, hắn phát hiện ra trên thân người này có một điểm vô cùng đặc biệt.

Đó là có bảy cây kim nhọn đâm vào bảy tử huyệt trên thân của người ấy. Nếu là người bình thường bị bảy cây kim châm vừa dài vừa nhọn này đâm phải thì chỉ có con đường chết. Ngay cả Tuyệt Tâm lúc đỉnh phong có chân nguyên rồng hộ thân, thực sự nếu bị những cây kim châm này đâm vào những tử huyệt kia chắc chắn cũng khó sống.

Chưa kể khải giáp người này mặc trên người, nhìn ánh thép sáng bóng chắc chắn là vật liệu cấu thành bộ chiến giáp này cũng không phải tầm thường.

Nhìn bộ dạng như đại thần uy mãnh này của ông ta, lúc còn sống nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ. Vậy mà không biết kẻ nào có thể dùng bảy cây kim trâm kia đâm xuyên khải giáp, ghim lên bảy đại tử huyệt trên người của ông ta. Đối thủ đó chắc chắn là võ công kinh người, nội lực thâm hậu vô bì.

Tuyệt Tâm căng mắt quan sát một hồi toàn thân người trong băng, hắn nhìn sâu vào đôi mắt người đó, hai mắt ông ta vẫn mở chừng chừng. Tuyệt Tâm có thể cảm nhận được tia oán hận và phẫn nộ hừng hực trong đó. Nhất định lúc còn sống người nay đã gặp phải một chuyện gì đó rất đáng căm hận, nên ánh mắt mới giận dữ cùng cục như thế.

Mải nhìn sâu vào ánh mắt của người đó, bỗng nhiên cơn phẫn nộ trong mắt người này ùa tới, oán hận kinh luân xộc thẳng vào mắt của Tuyệt Tâm. Hắn bỗng dưng một cảm giác thấy sợ hãi tột độ lan khắp châu thân, bất giác kinh hãi quỳ xuống trước mặt khối băng đá, miệng còn lẩm bẩm thưa rằng.

- Xin tiền bối lượng thứ! Vãn bối chỉ vô ý tới đây chứ không cố tình mạo phạm, xin người bỏ qua cho.