Chương 164: Thảm Bại Của Nguyệt Long

Phong Vân Quyển 4

Chương 164: Thảm Bại Của Nguyệt Long

Chương 164: Thảm Bại Của Nguyệt Long


Hiểu Vũ trong lúc nói chuyện, từng làn tơ máu lăn dài nơi gò má của nàng làm cho lời nhắn nhủ càng trở nên bi thương vô ngần.

Sau khi trăn chối lời cuối cùng, nàng thả lỏng toàn thân, cả người vô lực ngã ra phía sau. Hố đen giữa sơn động như hút lấy thân thể xinh đẹp của nàng. Ánh mắt bi thương của Hiểu Vũ giây phút cuối cùng này hướng về phía Nguyệt Long mà không hề có một chút căm hận hay nuối tiếc, mà đó là lòng bao dung.

Nàng hiểu rằng mẫu thân đã chịu nhiều khổ đau, dằn vặt tinh thần đã nhiều năm, bà ấy sống vì ý chí phục quốc chứ cuộc sống không có ngày nào vui vẻ.

Chính vì thế nàng không hận bà, mà trong giây phút cuối cùng của cuộc đời nàng lại cảm thấy tiếc thương cho mẫu thân hơn bao giờ hết. Hiểu Vũ mắt phượng hoen mi, lệ ngấn đong đầy nơi khoé mắt từ từ chìm đắm dưới lòng hố đen sâu thẳm.

Vậy là nàng đã về với đất mẹ bao la, linh hồn tử sĩ dưới lăng mộ sẽ thay cha mẹ chăm sóc cho nàng, kết thúc cuộc đời của cô gái một nữ nhân hồng nhan bạc mệnh.

- Không! không thể như thế được.

Nhất Uyển Hồng bị trọng thương bò lê lết trên mặt đất, tận mắt nhìn con gái chết thảm ông ta cảm thấy xót xa vô cùng. Bản thân vô năng chẳng thể làm được gì, Nhất Uyển Hồng hai mắt nhắm chặt mà dòng lệ chua chát không ngừng trào ra.

Còn Nguyệt Long trong lúc điên dại đã ra tay giết chết con gái ruột của mình, ánh mắt Hiểu Vũ trước khi rơi xuống giếng trời đã ăn sâu vào tâm tưởng của bà ta.

- Ta đã giết... con gái của mình. Không... không phải ta. Hiểu Vũ... con không thể chết... không phải ta... không phải ta... aaaaaaaa!

Nguyệt Long sau khi tự tay giết con thì tâm thần càng thêm bấn loạn, hai tay của bà ta ôm lấy đầu và không ngừng gào thét điên cuồng. Công lực tự thân của bà ta không tự chủ hoá thành các tia hàn kình bắn tứ tung ra xung quanh.

Bên kia Bộ Kinh Vân cũng có sự biến đổi kỳ lạ, Kỳ Lân Tý sau khi bị nước mắt của đứa nhỏ Thiên Khôi vấy lên đã nảy sinh dị biến.

Cánh tay tự nhiên đỏ bừng lên, một luồng nhiệt khí cực mạnh công thẳng lên não của Bộ Kinh Vân. Cảm giác giống như nhiều năm về trước khi y mới tiếp nhận cánh tay này từ Vu Nhạc cha của Sở Sở vậy.

Luồng nhiệt khí hùng hậu thiêu đốt, cảm giác con Kỳ Lân Tý trên cánh tay của Bộ Kinh Vân đang gầm gừ vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Cánh tay trái của Bộ Kinh Vân sau khi tiếp xúc lệ khí kia đã bốc cháy, một luồng hỏa khí phun lên khiến những người có mặt cũng phải thập phần kinh ngạc.

- A a a!

Bộ Kinh Vân hét lớn gồng mạnh cánh tay Kỳ Lân Tý, hỏa kình bạo phát hất văng hết các mảnh ghép của Tướng Tà bay tứ tán găm lên vách động. Khối từ thiết bên dưới cũng bị hỏa kình làm cho tan chảy.

- Không xong rồi! Bộ Kinh Vân sắp thoát khỏi cái bẫy của ta.

Lam Thắng Hùng là người ở gần nhất kinh hãi hét lên. Tiếng kêu của y đã đánh thức Nguyệt Long đang hoá điên, bà ta mắt loé hung quang nhìn Bộ Kinh Vân như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Ngươi là mấu chốt quan trọng nhất trong kế hoạch của ta, không thể để ngươi chạy thoát được.

Nguyệt Long đã quên mọi đau đớn khi nãy, bà ta gào lớn khiến cả tóc và trang phục mặc trên người cũng dựng ngược cả lên. Có lẽ chiêu này bà ta sẽ dốc toàn lực để đối phó Bộ Kinh Vân.

Huyết kiếp chảo ngưng tụ hàn băng ra xung quanh, các quái thạch trong động liền bị khí kình làm đông cứng. Đoạn Nguyệt Long thổ kình các mảnh đá bị băng hoá vỡ ra, được chân khí dẫn động bao quanh thân thể Nguyệt Long. Nhưng bà ta còn chưa kịp xuất chiêu thì một cơn bão màu đen đã ập tới nuốt chửng toàn thân Nguyệt Long.

Bộ Kinh Vân đã thuận lợi phá nát cạm bẫy mà Lam Thắng Hùng đã sắp đặt, không những thế còn hoá thành giải lưu vân xông thẳng tới chỗ của Nguyệt Long.

Bộ Kinh Vân hiểu rõ rằng trong hoàn cảnh này không thể tiếp tục nhượng bộ được nữa, từ lúc tới Thương Thiên Các thì ông ta chưa từng dốc toàn lực để đối phó Nguyệt Long. Nhưng bây giờ Bộ Kinh Vân hạ quyết tâm sẽ sử ra thực lực chân chính của mình.

Thân pháp của Bộ Kinh Vân sử ra chính là một chiêu Lưu Thuỷ Hành Vân trong Bài Vân Chưởng. Nguyệt Long còn chưa kịp phản ứng thì lồng ngực đã phát hiện một cơn đau nhói công tâm, đồng thời một luồng lôi điện loé sáng lên. Đây là sát chiêu Lôi Đình Vô Tận trong Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân.

Đối với hạng nữ nhân yêu quái như Nguyệt Long thì Bộ Kinh Vân ra tay bất lưu tình. Nguyệt Long chỉ kịp rú lên một tiếng, lôi đình từ tâm chưởng của Bộ Kinh Vân chấn mạnh khiến bà ta văng ra sau như diều đứt dây.

Bộ Kinh Vân xuất hiện trước mắt tất cả đám người tay bồng Thiên Khôi, Kỳ Lân Tý phát hồng quang hừng hực khí thế như thiên tướng hạ phàm.

Ông ta từ từ tiến về phía Nguyệt Long đang thoi thóp, tử thần đã cất tiếng chiêu hồn với nạn nhân. Ngay lúc đó một người liền cất tiếng.

- Bộ đại hiệp! Xin hãy nương tay, bà ấy đã bị tổn thương hết kinh mạch, võ công đã bị ông phế. Xin hãy cho bà ấy một con đường sống.

Thì ra người mở miệng van xin đó là Nhất Uyển Hồng. Quả nhiên một khi tử thần đã quyết tâm tiêu diệt một ai đó thì người ấy chỉ có con đường chết.

- Không cần... Bộ Kinh Vân hãy mau giết ta đi... nhanh lên nào. Bổn tọa sẽ không van xin tha mạng đâu. Ha ha!

Một chiêu Lôi Đình Vô Tận vừa rồi của Bộ Kinh Vân không chỉ trọng thương Nguyệt Long, mà kình lực sấm sét còn đánh lên não bà ta. Làm cho thần chí bà ta dần được phục hồi.

Nhưng ý thức vừa trở về thì bà ta nhớ ra chính mình đã ra tay hạ sát con gái ruột, tuy Nguyệt Long luôn miệng nói rằng không yêu thương Hiểu Vũ. Chính là bà ta đã tự dối lòng mình, tình cảm mà Nguyệt Long dành cho Hiểu Vũ là rất lớn, đến mức chính bà ta cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi. Giờ đây ý thức trở lại, phát hiện ra chính mình vừa giết chết con gái, lúc này bà ta chỉ cầu được chết đi cho rồi.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn Nguyệt Long rồi quay sang nhìn Nhất Uyển Hồng một cái, ông ta không nói gì rồi quay lưng bỏ đi trên tay mang theo đứa bé.

Chỉ phút chốc Bộ Kinh Vân đã biến mất trong hành lang âm u của Lam Nguyệt Mê Thành. Lúc này Nhất Uyển Hồng mới lê lết đến bên cạnh Nguyệt Long. Ông ta đặt bàn tay của mình lên bàn tay khô héo gân guốc của bà ta.

- Như Nguyệt! Mọi chuyện qua rồi.

Nguyệt Long sau tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đã sụp đổ về cả tinh thần lẫn thể xác. Có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi không. Điều đó chưa chắc đã đúng, vì ngay lúc ấy một thanh đao sáng loáng đã kề ngay vào cổ của Nhất Uyển Hồng. Đồng thời một tiếng cười giảo hoạt truyền đến bên tai hai người.

- He he! Chưa kết thúc dễ như thế đâu lão già ạ.

Nhất Uyển Hồng giật mình ngước mắt nhìn lên đã thấy mặt của kẻ cầm đao. Ông ta kinh ngạc thốt lên:

- Tên tiểu tử Lam Thắng Hùng ngươi muốn làm gì?