Chương 163: Thiên Khôi

Phong Vân Quyển 4

Chương 163: Thiên Khôi

Chương 163: Thiên Khôi


Quyết chí chuộc lại lỗi lầm của mình năm xưa, Nhất Uyển Hồng đã khăn gói lên đường đến Trung Nguyên, y ngàn dặm xa xôi từ Đại Mạc đến Trung Nguyên để tìm gặp vị trang chủ kia, nhằm bái sư học Tửu Tuyệt Khí Công.

Sau hai năm rời khỏi Nhất thị gia tộc, cuối cùng thì Nhất Uyển Hồng đã trở về. Lúc này gã đã trở thành một chàng trai cao lớn khôi vĩ, chàng đã dùng tâm pháp Tửu Tuyệt Khí Công học được từ vị kỳ nhân ở Trung Nguyên để chữa trị cho đại ca.

Môn khí công này mỗi khi vận dụng phải uống thật nhiều rượu, rượu uống càng nhiều thì sức mạnh càng tăng. Nhờ thần hiệu của tuyệt kỹ mà bệnh Băng Huyết của Nhất Đại Đồng đã khởi sắc hơn rất nhiều. Từ lúc phải nằm liệt giường giờ Nhất Đại Đồng đã có thể đi ra ngoài, thần sắc của chàng cũng đã tiến triển hơn khiến cho cả gia tộc vui mừng khốn xiết.

Nhân lúc ấy tộc chủ láng giềng là Lộ Thị gia tộc nghe nói chưởng tử của Nhất thị tộc chủ đã khỏi bệnh, nên cất công đến hỏi thăm và chúc mừng. Ông ấy tới cùng với cô con gái lớn của mình là Lộ Như Nguyệt. Vừa trông thấy nhan sắc thiên kiều bá mị của nàng, hai chàng trai Nhất thị đã đem lòng say đắm.

Họ đều tìm cách trinh phục trái tim của mỹ nhân, Nhất Uyển Hồng đến Trung Thổ học khí công đồng thời cũng học được cách chơi nhạc của người Trung Nguyên.

Chàng tự tay làm nên một loại nhạc cụ độc đáo, phát ra âm thanh êm tai làm người ta cảm thấy vui vẻ. Và đương nhiên mỗi đêm trăng sáng chàng lại ngồi trên vách núi, say xưa thổi các nhạc khúc êm đềm.

Tiếng nhạc theo gió bay đi xa khắp mọi nơi và lọt vào tai của mỹ nhân Lộ Như Nguyệt. Nàng theo tiếng nhạc say xưa ấy tìm đến triền núi. Nhưng mỗi khi nàng tìm đến nơi, thì người thổi khúc nhạc lại không còn ở đó nữa.

Thật ra lần nào cũng thế, cứ phát hiện ra nàng đến là Nhất Uyển Hồng lại lánh mặt đi, không phải là y sợ đối diện với nàng. Mà bởi vì y biết đại ca mình cũng yêu thương Như Nguyệt, nếu y dành mất nàng chắc hẳn đại ca sẽ rất buồn.

Đại ca đã liều lĩnh cả tính mạng của mình để cứu hắn, khiến bệnh tình bạo phát làm phải ở trên giường nhiều năm. Cái mạng này của hắn nếu không phải do đại ca cố hết sức cứu thì sớm đã chẳng còn. Lẽ nào hắn giờ đây lại nhẫn tâm cướp đi người con gái, mà đại ca yêu mến hay sao. Hắn không thể làm như vậy.

Thế là Nhất Uyển Hồng đã hạ quyết định nhường nàng lại cho đại ca của mình. Hắn hẹn Nhất Đại Đồng trên sườn núi, rồi nói rằng khi như Nguyệt xuất hiện, đại ca chỉ cần giao ra vật này là sẽ có được tình cảm của nàng ấy. Nói xong hắn đưa cho Nhất Đại Đồng nhạc cụ kia rồi lánh mặt đi.

Quả nhiên một lúc sau đó thì Như Nguyệt xuất hiện, thấy Nhất Đại Đồng cầm trên tay nhạc cụ kia, nàng lầm tưởng người thổi khúc nhạc du dương hàng đêm cho nàng nghe kia chính là người này.

Thế là hai người bén duyên với nhau và yêu thương nhau say đắm, có ai ngờ có một người nấp đâu đó trong bóng tối mà trong lòng ngậm ngùi.

Vậy là chuyện cũng đã qua cả mấy mươi năm, đó là một bí mật mà Nhất Uyển Hồng định sẽ trôn kín trong tim không bao giờ nói ra.

Ông ta bước đến chỗ Hiểu Vũ, cô con gái ruột mà bao năm qua gần gũi, ông ta không dám nói cho nàng biết, ông ta mới chính là cha ruột của nàng.

Nhất Uyển Hồng nhìn Hiểu Vũ đã ngất đi từ lúc nào, y đưa bàn tay to lớn thô kệch vuốt từng lọn tóc lõa xoã trước mặt con gái, cử chỉ cực kỳ âu yếm nhẹ nhàng.

Hiểu Vũ sau khi bị va đập mạnh mà ngất đi một chút, lúc này nàng đã dần dần tỉnh lại. Đứa bé trong tay nàng cũng đã thiu thiu ngủ. Nàng phát hiện trước mắt mình chính là Nhất Uyển Hồng liền buột miệng nói.

- Uyển thúc!

Đúng, trong suy nghĩ của nó ông ta vẫn mãi là Uyển thúc chứ không phải cha ruột của nó. Sẽ tốt hơn với Hiểu Vũ nếu như Nhất Uyển Hồng mãi mãi là Uyển Thúc của nó.

May thay những lời y và Nguyệt Long nói với nhau khi nãy, nó đã không nghe thấy. Làm Uyển thúc cũng được, miễn cả đời này ông được gần nó, chăm sóc nó, dõi theo con đường phía trước của Hiểu Vũ. Với ông ta chỉ cần như thế là cũng đã mãn nguyện rồi.

- Được rồi! Để Uyển thúc đỡ con ngồi dậy.

Nhất Uyển Hồng khẽ nở nụ cười hiền hòa, đưa tay đỡ Hiểu Vũ ngồi thẳng dậy. Nàng cử động mạnh một chút đã làm cho đứa nhỏ thiu thiu ngủ chợt giật mình thức giấc, nó liền cất tiếng khóc bất ngờ.

"Oe oe"

Tiếng khóc làm vang dậy cả sơn động, vô tình kích động Nguyệt Long thần chí đang điên loạn.

- Khốn kiếp! Nghiệt chủng ta phải giết ngươi... phải giết ngươi.

Nguyệt Long lại phát điên hoá thành cơn gió lao tới chỗ Nhất Uyển Hồng và Hiểu Vũ.

Thấy sự lạ bất thường Nhất Uyển Hồng chỉ kịp hét lên.

- Như Nguyệt bà điên rồi! Bà làm cái gì vậy.

Mặc cho tiếng quát đầy phẫn nộ của ông ta Nguyệt Long đã áp sát, quỷ chảo đã vung lên.

- Cút ra cho ta!

Một chảo cực mạnh đã vả thẳng vào Nhất Uyển Hồng, hất mạnh ông ta qua một bên. Trước đó Nhất Uyển Hồng đã toàn lực đấu với Bộ Kinh Vân, vừa rồi lại lấy thân tiếp một chảo của Nguyệt Long, hàn kình còn đang phong tỏa toàn thân, một cú tát trời giáng này ông ta không còn đủ lực để né tránh.

Hạ xong kẻ cản đường phía trước, Nguyệt Long như mãnh thú điên cuồng lao tới tấn công đứa bé trong tay Hiểu Vũ. Chảo sắc chộp tới ngang mày, nàng tuy sợ hãi nhưng cũng nhanh chí lộn một vòng xuống nền đất, xuýt xoát tránh được một chiêu đoạt mạng.

- Mẫu thân xin người hãy tha cho nó!

Hiểu Vũ mặc dù khóc lóc van xin, nhưng Nguyệt Long đã trúng tà khí khiến đầu óc mê muội, thứ bà ta căm ghét nhất chính là đứa bé kia. Trong tâm tưởng bà ta luôn cho rằng Lộ Gia mang dòng máu hoàng tộc, việc Hiểu Vũ có con bên ngoài đã là ô uế huyết thanh hoàng tộc. Nay mưu kế đã thành đứa trẻ kia nhất định phải trừ bỏ để đảm bảo sự thanh khiết cho dòng máu đế vương Đại Mạc.

- Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp Băng Thiên Đại Kiếp Chảo!

Nguyệt Long tuy điên dại nhưng nội công bà ta không hề suy giảm, chảo chiêu điên cuồng vồ tới. Một chiêu cực kỳ hung ác khiến đối phương không có khả năng phản kháng.

Chỉ nghe "Hự" một tiếng Hiểu Vũ đã chúng chiêu, thực ra nàng cố tình dùng thân đỡ chiêu, chỉ để đổi lấy một tích tắc ngắn ngủi, nhưng chỉ cần một tích tắc đó thôi con của nàng nhất định sẽ được cứu. Nàng nguyện hy sinh để đứa trẻ được sống, nó là kết tinh đẹp đẽ nhất của nàng với người nàng yêu.

Khi chảo sắc của Nguyệt Long vồ vào ngực nàng, thì Hiểu Vũ trong sát na đã hất đứa nhỏ về phía Bộ Kinh Vân.

Thấy vậy Bộ Kinh Vân dùng kình lực nhu hòa đỡ lấy đứa bé, nhưng trong lúc rơi xuống đứa bé bỗng khóc thét lên. Có lẽ nó khóc thương bởi một người thân yêu của nó sắp lìa xa cõi đời. Nước mắt thanh khiết của đứa bé trong lúc rơi xuống đã vấy lên cánh tay Kỳ Lân Tý, vốn đang bị Tướng Tà khoá chặt của Bộ Kinh Vân.

Ngay khi nước mắt của đứa bé rơi xuống cánh tay Kỳ Lân, thì bị thấm vào trong cơ thịt mất hút không dấu vết, Bộ Kinh Vân cảm thấy một luồng lệ khí dâng lên.

- Bộ tiền bối! Đứa trẻ này là con của Thiên ca... xin người từ nay về sau hãy chăm sóc tốt cho nó. Tên của nó là Thiên Khôi.