Chương 9: Thiên Địa Tiên Tuyệt Sát Trận

Phế Chủ

Chương 9: Thiên Địa Tiên Tuyệt Sát Trận

Một tiếng "Khoan đã" vang vọng toàn trường, Hoàng Văn run lên, máu phun ba thước.
Hắn hoảng sợ phát hiện, linh lực hoàn toàn bị phong bế, chân nguyên không thể điều động mảy may.
Phía dưới, các vị gia chủ cũng hoảng sợ phát hiện chân nguyên bị cầm tù, bản thân so với phàm nhân không có gì khác biệt.
Mà phía trên cao, cao cao tại thượng đứng sừng sững một vị nam tử. Nam nhân này áo bào trắng nhạt, nụ cười tà mị, ánh kiếm lóe lên trong ánh chiều tà. Hắn chính là tông chủ Ám Nguyệt tông, tên Dương Đức Mạch. Kẻ này trông ngoài hình thanh tú tuấn dật, nội tâm lại là một lão hồ ly rắn rết. Là đệ tử đắc ý nhất của Ám Liệt lão nhân, từ khi sinh ra, hắn đã cao cao tại thượng, coi phàm nhân như cỏ rác.
"Đây là Thiên địa tuyệt tiên sát trận. Nhập trận này rồi, cho dù Linh vương chi chiến cường giả tái sinh, cũng khó lòng thoát khỏi áp chế."
Giọng nói hắn như tùy ý, nhưng lại như sét đánh ngang tai. Thiên địa tuyệt tiên sát trận, là phiên bản hoàn chỉnh của Phá Linh trận, cần không chỉ ba vị cường giả, mà là toàn bộ tông môn. Địa thế trận pháp vô cùng phức tạp, cần nhiều tài nguyên và tinh lực đầu nhập vào. Nếu như nói Phá Linh trận chính là kỳ trận trấn môn của Ám Nguyệt tông, vậy thì Thiên địa tuyệt tiên sát trận chính là hộ thành đại trận của Ám Nguyệt thành.
"Thiên địa tuyệt tiên sát trận? Từ khi nào mà các người…?"
"Từ khi nào ư? Từ trước khi mà các người có thể tưởng tượng ra được."
Dương Đức Mạch tùy ý gẩy tay. Một chiếc ghế nhẹ nhàng bị kéo lại. Hắn ngồi trên không trung, tà mị mà kinh hãi.
"Sáu trăm năm trước lão rùa đen Hoàng Ngọc Kiếm liên thủ với sư tổ ta, Ám Minh tôn giả đánh giết Linh vương cường giả Huỳnh Chí Đức. Ám Minh tôn giả cùng toàn bộ Ám nguyệt tông đầu nhập Phong Vũ thành, lấy mạng của gần một vạn người mới biến đổi địa hình thành Phong Vũ thành thiên địa trận pháp. Sau khi diệt trừ Huỳnh Chí Đức, thực lực Ám Nguyệt Tông mười không còn một, lão tổ ta cũng vì thế mà vào bế tử quan. Lão rùa đen tranh thủ thời cơ trục xuất toàn bộ Ám Nguyệt tông. Nếu không phải lão rùa đen cũng mang thương tích trong người, sợ rằng Ám Nguyệt tông đã bị trảm thảo trừ căn, không còn tồn tại đến bây giờ."
Nói rồi, Dương Đức Mạch vươn tay, hút lấy bình linh tửu để trên đài cao, tự mình rót một chén mà thở dài. Hắn không lo lắng có người dám phản kháng. Bên trong thiên địa tuyệt tiên sát trận, chỉ có trận nhãn là không bị đánh nhốt chân nguyên. Mà hắn, bản thân hắn chính là mắt trận.
"Sáu trăm năm qua, họ Hoàng các người cố gắng phá bỏ tàn tích thiên địa trận. Thế nhưng các người biết phá, chúng ta lại biết xây. Hơn nữa, họ Hoàng các người, một đời so với một đời lại ngày các phế vật. Sáu trăm năm trước Hoàng Ngọc Kiếm một tay che trời, sáu trăm năm sau Hoàng Văn yếu như một con chó."
Hoàng Văn muốn phản bác, thế nhưng hắn lực bất tòng tâm. Huyết tông pháp, tác dụng phụ là khiến nguyên thần tổn thương, đan điền tán loạn. Cộng thêm Thiên địa tuyệt tiên pháp trận thứ độc môn này, có thể cầm cố chân nguyên, khiến hắn cảm thấy mất nửa cái mạng già. Lúc này đây, hắn cảm thấy trời đất chao nghiêng, cực sâu tuyệt vọng.
Thiên địa tuyệt tiên sát trận đỉnh đỉnh đại danh, ngay cả trong chiến tranh Linh Vương cũng có thể bảo vệ Ám Nguyệt tông cơ ngơi không đổ. Cho dù là Linh Vương cảnh tiền trung kỳ cường giả cũng muốn quỳ.
Hắn bất giác đưa mắt nhìn sang Lê Từ Phong. Thật là người xui xẻo uống nước cũng bị nghẹn chết. Vừa tìm được một cường giả Linh vương, đảo mắt cái người ta đã kiếm được cách đối phó.
"Trận pháp này, ta vốn là để đối phó với lão tổ thành Phong Vũ. Ngờ đâu Linh tông không câu được, ngược lại câu ra được một kẻ cường giả Linh vương. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà."
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn Lê Từ Phong, chế nhạo.
"Vậy ra đây chính là cường giả Linh vương trong miệng ngươi sao? Mười ba tuổi?"
Lê Từ Phong hờ hững nhìn lên. Mặc dù nội tâm hắn đã hoảng lên một bút, nhưng mặt ngoài vẫn cứ vân đạm phong khinh. Lê Từ Phong ý thức được rằng, một khi mất đi vẻ cao thâm mạt trắc, hắn sẽ chết ngay. Hổ giấy vĩnh viễn không thắng được cáo già.
Vì thế, hắn bình thản ngồi xuống ghế, chỉ tay về phía trước.
"Đã tới làm khách, cớ gì lại cứ phải ngự không. Mời ngồi."
Dương Đức Mạch cười lạnh. Hắn khẽ thu tay, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Tà áo ào trắng quét nhẹ trên mặt đất. Một tay cầm bầu rượu, một tay cầm quạt giấy, thân hình hắn phiêu động trong không gian, đẹp như một bức tranh, đẹp đến ngạt thở.
Thế nhưng cả Phong Vũ thành, không ai dám nhìn quá lâu vào khuôn mặt ấy. Đây là tên đại ma đầu giết người không ghê tay, đây là kẻ đã ra lệnh nô lệ thành Phong Vũ. Ngày hôm nay, hắn ở đây, không ai dám ngẩng đầu.
"Ta thực sự tò mò. Từ Phong công tử không sợ ta sẽ giết ngươi sao?"
"Thế nhưng ngươi sẽ không giết ta."
Lê Từ Phong từ tốn đáp. Nhân sinh như kịch, người người diễn. Diễn hay thì sống, không diễn được thì mệnh tang ý tàn. Đó chính là nhân sinh.
"Ồ. Vì sao vậy?" Dương Đức Mạch hứng thú.
"Cơ duyên."
Lê Từ Phong trả lời. Đường tu chân gian nan, tư chất tuy quan trọng, nhưng không phải cứ Thiên linh căn là người người như rồng. Lâm Phương đại lục rộng không bàn cãi, thiên linh căn không một vạn cũng có vài ngàn, thế nhưng từ xưa đến nay, chấp chưởng một cõi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Xét cho cùng, người tu luyện vẫn luôn bị vây khốn bởi tài, pháp, địa, bảo.
"Quả không hổ là cường giả Linh sư." Dương Đức Mạch gật đầu. "Không thể dùng con mắt thường nhân mà lý giải được."
Nhấp một chén rượu, Dương Đức Mạch cảm khái.
"Trong thiên hạ hiểu lòng ta chỉ có Từ Phong công tử."
"Thiên Vân quốc kể từ sau Linh vương chiến chỉ sinh ra bốn vị Linh vương. Bốn vị này lần lượt tọa trấn Nam Đàn thánh địa, Nam Giao thánh địa, Nam Nhật thánh địa, Nam Hoàng thánh địa. Lê công tử có biết tại sao cả bốn vị Linh vương đều ở phương Nam hay không?"
Lê Từ Phong nhướn mày không đáp. Rất rõ ràng, vì Linh vương chiến xảy ra ở nam Thiên Vân Quốc, cường giả một đời đều vẫn lạc ở đây, nơi đây sau này trở thành cơ duyên bảo địa cho tu hành giới, do đó bốn vị Linh vương đều đạt được tạo hóa nơi này mà quật khởi.
Hoàng Văn biết, Dương Đức Mạch biết, cả thiên hạ đều biết, kẻ không biết gì về tu luyện như Lê Từ Phong cũng biết.
"Đức Mạch tông chủ cũng được xem là một thế kỳ tài. Nhớ năm xưa Ám Liệt lão nhân từng mở miệng khen rằng: Kẻ này có linh vương chi tư, có thể vấn đỉnh vương tọa, mở ra thánh địa thứ năm. Đến nay vẫn còn là một giai thoại lưu truyền." Lê Từ Phong nhẹ đưa ra một lời khen nịnh, đồng thời rót mời Dương Đức Mạch một chén.
"Từ Phong đệ lời nói làm vi huynh thực cảm động." Dương Đức Mạch thản nhiên thay đổi cách xưng hô, thỏa mãn uống một ly. "Vi huynh năm mươi tuổi đỉnh phong Linh công cảnh, cũng xem như xứng với bốn chữ kỳ tài một thế. Chỉ tiếc cơ duyên không đạt, nếu đời này không đạt được kỳ ngộ, sợ rằng sáu trăm năm mới đạt đến Linh vương cảnh."
Người tu chân trọng sinh mệnh. Linh sư cảnh tuổi thọ đạt tới một trăm. Linh giả cảnh một trăm năm mươi niên thọ. Linh công cảnh thọ mệnh kéo dài tới ba trăm. Mà sáu trăm năm, lại chính xác là thiên thọ của bậc Linh tông cảnh.
"Sáu trăm năm, lão đệ à. Sáu trăm năm. Sáu trăm năm sau vấn đỉnh Linh Vương, cố nhân chết sạch, tâm ý không biết đã biến đổi bao lần. Hơn nữa, ngàn năm qua bế tử quan Linh tông cảnh đỉnh phong mà chết nào có ít người. Vi huynh không muốn đời mình vô nghĩa như thế. Vậy nên vi huynh mới đến tìm hiền đệ hỏi mượn cơ duyên."
Nhìn Dương Đức Mạch tự biên tự diễn đầu váng mặt hoa, Lê Từ Phong suýt nữa thì tin mình thực sự là Linh Vương cảnh.
"Thế nhưng Đức Mạch huynh, ta có điểm vẫn chưa hiểu." Lê Từ Phong rót thêm một ly, run run lông mày. "Hà cớ gì huynh lại tin rằng ta thực sự là Linh Vương cảnh cường giả."
Đối với vị đại ma đầu này, Lê Từ Phong có cả ngàn lời chửi tục không biết có nên nói hay không. Cùng là lão hồ ly, người ta thì bán tín bán nghi đến đại điển thăm dò. Vị này thì tốt, trực tiếp vác kiếm, mở cả thiên địa đại trận đến chào hỏi. Phải biết, hộ thành đại trận của Phong Vũ thành mỗi lần mở ra đều nuốt một lượng lớn tài nguyên. Mà Thiên địa tuyệt tiên sát trận, nghe tên là biết không phải hàng rẻ tiền.
"Người khác có điểm nghi ngờ hiền đệ, thế nhưng vi huynh tuyệt đối không nghi ngờ. Phải biết, ba năm trước, vi huynh tận mắt nhìn thấy hiền đệ đại phát thần uy."
Nghe lời này, Lê Từ Phong cười lạnh. Người khác không biết ra sao, nhưng tự bản thân mình bao nhiêu cân lượng, hắn biết rõ. Chạy mèo đuổi chuột, đầu trộm đuôi cướp, nếu được coi là đại phát thần uy, vậy thì tùy tiện một phường trộm vặt, liền có thể thống nhất thiên hạ, đánh tan thánh địa rồi.
"Không biết hiền đệ có nhớ gia tộc họ Mạc bảy dặm dưới chân Phong Đàm Sơn?"
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Lê Từ Phong đọng lại.
"Không biết Đức Mạch tông chủ quan hệ ra sao với họ Mạc?"
"Mạc gia Phong Đàm Sơn, thuộc về địa phận Ám Nguyệt thành. Mà Đức Mạch mỗ, chấp chưởng thành Ám Nguyệt."
Lê Từ Phong lắc đầu không nói, chỉ nhẹ rót thêm một chén. Dương Đức Mạch hào sảng uống hết. Người bên ngoài nhìn vào, tưởng như thấy một đôi bạn vong niên đang đàm trà luận tửu. Kẻ trong cuộc mới rõ, nơi này sát cơ ngùn ngụt, tử vong gần kề.
"Mạc gia đã từng lũng đoạn buôn bán nhân khẩu, Mạc gia tổ sư lại càng là Linh công cảnh cường giả, tọa trấn Thập tứ trưởng lão chi vị Ám Nguyệt tông. Ngày đinh sửu, tháng đinh mùi, năm đinh dậu, đại thọ Thập tứ trưởng lão, người mang nhị tiểu thư nhà họ Mạc cùng đứa con gái chưa tròn một tuổi từ nhà chồng về Mạc phủ, một trăm hai mươi bảy mạng người một đêm bị giết, máu chảy thành sông. Đến nay vẫn còn là một kiện án oan khó giải."
"Đức Mạch huynh quả nhiên thông tuệ như thần." Lê Từ Phong lại rót thêm một chén nữa. "Năm đó Mạc gia buôn bán nhân khẩu, làm nhiều điều ác, đáng chết."
"Thế nhưng là, Thập tứ trưởng lão là cha vợ ta."
Lê Từ Phong: "…"
"Mạc gia nhị tiểu thư, là thê tử ta."
Lê Từ Phong: "…"
"Con ta ngày ấy, chưa đầy một tuổi."
Lê Từ Phong: (╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳
"Từ Phong hiền đệ, đệ có biết tại sao ta không trực tiếp sưu hồn đệ mà đào lấy cơ duyên không?"
"Đức Mạch tông chủ chưa từng đối đầu Linh Vương, sợ rằng Linh Vương cường giả đặt cấm chế trong nguyên thần."
Dương Đức Mạch trầm mặc, coi như ngầm thừa nhận.
Quá trình tu chân không chỉ tu linh khí, mà còn tố thể, trọng thần. Theo như cổ văn, đạt đến Linh vương cảnh cường giả, đan điền hóa anh, thần hồn có thể rời bỏ nhục thân mà tồn tại. Có thể nói, đến Linh Vương cảnh, thể xác chỉ là vật chứa vô tri.
"Từ Phong huynh đệ quả không thẹn là bậc rồng trong loài người. Chỉ tiếc, cơ duyên to lớn đến đâu, cũng phải có mệnh mới có thể thụ. Thành Phong Vũ, sau ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại nữa."
Nói rồi, Dương Đức Mạch vươn mình ngự không, giang tay bóp pháp quyết. Tức thì tứ phía bầu trời chuyển sang sắc đỏ rực như máu, không khí trở nên âm trầm, trăm dặm hắc khí dày đặc.
"Cái này là… Huyết tế?"
Hoàng Văn giật mình hét lên. Cơ thể không thể vận dụng chân nguyên, hắn trơ mắt nhìn từng dòng huyết vụ lẩn quất trong không gian. Lúc này, trên bầu trời chỉ còn bóng hình cô độc mà lạnh lẽo của Dương Đức Mạch.
"Linh Vương cảnh thì sao chứ? Thần hồn cấm chế thì sao chứ? Ngươi tưởng xưng huynh gọi đệ với ngươi là ta sợ ngươi sao? Vấn đỉnh vương tọa, nếu bị nhốt trong thiên địa tiên tuyệt sát trận, thì cũng không bằng con chó. Ta nói chuyện với ngươi, chỉ là để chờ Huyết tế kích phát. Sau ngày hôm nay, tinh huyết vạn người là của ta, Linh vương cơ duyên không thể thu được, nhưng chỉ cần Linh vương chi lực là đủ để ta đột phá đến Linh tông cảnh trung kỳ. Không lâu nữa, Ám Nguyệt thành sẽ trở thành thánh địa, mà thành Phong Vũ, sẽ là hòn đá đặt chân đầu tiên."
"Kẻ ngu ngốc chết bởi nói nhiều." Lê Từ Phong thở dài, cất bình rượu đi. "Đức Mạch lão ma, lão có từng nghĩ xem, chỉ có mình lão đang câu giờ thôi sao?"
Vừa dứt lời, Dương Đức Mạch tròng mắt co rụt lại, miệng đầy tiên huyết, cả người từ trên cao rơi xuống.
Thiên địa tiên tuyệt sát trận vỡ tan, trăm dặm huyết vụ, tan thành mây khói.




P/s: Chương này có hơi kể lể một chút. Lâu rồi không viết, có chút ngại ngùng. Có lẽ sau chục chương sẽ đỡ hơn. Mong sẽ không tiếp tục bị phớt lờ.