Chương 2: Thiếu niên thiên tài

Phế Chủ

Chương 2: Thiếu niên thiên tài

"Phế linh căn: Hạ cấp. Lê Từ Phong, nhị thiếu gia Lê gia, cùng mẹ là Đào Xuyến, trực tiếp bị trục xuất khỏi Lê gia, đày lên Phong Đàm Sơn, tự sinh tự diệt."
Ngày hôm ấy, một đứa trẻ sáu tuổi ngô nghê chưa hiểu gì chỉ biết nắm tay mẫu thân tiến vào căn lều tranh đơn sơ trên núi. Từ đó, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.
Ngờ đâu, hai năm sau, đứa em ruột là Lê Từ Phi, dù là Thiên linh căn xuất chúng, nhưng không may trúng phải độc của Phế Linh Xà, triệt để tu vi vĩnh viễn bị phong tỏa, mà độc còn ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể, đứa trẻ này tuyệt đối không có khả năng sống đến mười chín tuổi.
Liền trong hai năm, chịu vô số đả kích lớn nhỏ, Đào Xuyến mắc phải trọng bệnh qua đời. Ngày mẹ ra đi, cũng chỉ có hai huynh đệ ôm nhau mà khóc. Từ Phi yếu ớt, lại nhiễm cực độc, ngày ngày chỉ có thể đi lại hết một vòng ngôi nhà. Mà Từ Phong là huynh trưởng, vừa phải chăm lo tiểu đệ, vừa phải kiếm tiền mua thuốc, bần cùng sinh đạo tặc, dù chịu biết bao nhiêu cực khổ, nhưng vẫn cố gắng gượng sống, vì hắn đã thề trước vong linh Đào Xuyến rằng dù có chết hắn cũng sẽ hoàn thành đủ ba tâm nguyện mẫu thân hắn không thể hoàn thành.
Tính đến nay đã năm năm trôi qua.
Năm năm tủi nhục, từ một đứa trẻ ngây ngô trở thành phường đạo tặc, tự nhiên Từ Phong biết rõ muốn thành toàn tâm nguyện thứ nhất của mẹ y là hoàn toàn bài trừ độc dược trên người Từ Phi, thì cái đầu tiên cần có chính là tiền. Phế Linh Xà là cực hiếm dị thú, độc dược của nó tuy chậm phát tác, nhưng một khi phát tác thì chỉ có đường chết. Nếu muốn chữa loại độc này, cần một loại dị thảo là Phệ Linh Thảo. Mà một đóa Phệ Linh Thảo trân quý, giá ít nhất là bảy mươi ba vạn kim tiền.
Năm năm trộm cướp, bị đánh mắng vô số lần, vài lần còn gần như bỏ mạng, nhưng số tiền hắn dành dụm được mới chỉ đến ba ngàn kim tiền, mà tiểu đệ của hắn, chỉ còn lại ít hơn tám năm thời gian. Dù dùng mông cũng tính được, tám năm còn lại dù hắn có liều mạng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đủ.
Vì thế, ngày hôm nay, khi thấy bách tính đồng loạt sơ tán vội vàng, hắn lại có quyết định táo tợn: Trực tiếp đi vào những gia tộc lớn không sơ tán hết của cải mà mạnh tay vơ vét.
Từ Phong hắn hiểu rõ thế cục, đồ chưa tới tay thì mạng có thế đã mất. Cái gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết hắn vô cùng thấu suốt. Hai Linh công huyết chiến, chỉ một chút sơ sảy, một vùng nào đó trên Phong Vũ thành sẽ vĩnh viễn trở thành bụi cát.
Chỉ là nếu hôm nay hắn không làm, sợ rằng mạng của tiểu đệ hắn tuyệt đối không còn hy vọng.
Nắm trong tay hơn hai mươi không gian giới chỉ cao cấp mà khi chạy loạn hắn đã thó được, Từ Phong kiểm kê tất cả một lượt, sau một hồi tính toán, đem tất cả bỏ vào một giới chỉ, cẩn thận cất trong túi, còn mười chín giới chỉ còn lại, hắn cầm chắc trong tay mà mạnh dạn tiến vào tộc phủ của một gia tộc lớn.
Số đồ trong giới chỉ hắn vừa thu vét thực sự rất trân quý, nhưng nếu đổi ra kim tiền mới chỉ đến bảy mươi vạn kim tiền. Ba vạn còn lại, ngày hôm nay hắn nhất định kiếm đủ.
Vì thế, từ phủ lớn đến phủ bé, từ tộc lớn đến tộc nhỏ, dù chỉ là một mảnh vàng trên cột, một bình thuốc tỏa hương ngào ngạt, hay một viên đan dược rơi dưới đất không rõ tác dụng, hắn cũng triệt để thu vào. Ngay cả phủ thành chủ, hắn cũng soi kĩ ba lần rồi ung dung đi ra không hề ăn năn, mặc cho thành chủ cùng mười vị trưởng lão kia cố gắng chiến đấu với cường địch để bảo vệ an nguy cho bách tính, trong đó có hắn.
Nhưng khi bước đến một gia tộc nhỏ ở phía tây thành, Từ Phong nhận ra một điều vô cùng lạ lùng. Mặc dù đồ đạc bị chuyển đi hết không còn một mảnh, nhưng ở góc nhà bếp vẫn còn lưu lại tủ bát. Mà kì dị hơn nữa là, trên tủ bát còn để lại cơ man là bát vàng bát bạc, khiến hắn tưởng như mình bị hoa mắt. Nhưng sau khi cảm nhận cơn đau trên đùi vừa bị mình nhéo thật mạnh, Từ Phong hắn hiểu rõ, đây không phải là mơ. Dù vậy, hắn vẫn là rất rụt rè tiến về phía trước.
Trong một nhà bếp tầm thường lại để cơ man bát vàng bạc đã là điều cực kì bất thường, gia chủ sơ tán lại để lại những thứ này lại càng không thể bình thường. Theo hắn suy đoán, những thứ tài bảo trước mắt chắc chắn là cơ quan bẫy ngầm, chỉ cần không cẩn thận chạm vào, thì đồ không trộm được, mạng cũng khó bảo toàn.
Nhưng phàm là gia tộc có đặt cơ quan bẫy ngầm trong tộc phủ, hẳn phía sau phải che giấu thứ thiên tài địa bảo cực kì quý giá. Nghĩ đến đây, Từ Phong không thể ngăn bản thân chảy nước rãi ròng ròng.
Hai vạn kim tiền còn thiếu, so với bảy mươi ba vạn thì nhỏ hơn nhiều lần. Nhưng Từ Phong, lợi dụng thân hình thiếu niên phế linh căn làm người khác mất cảnh giác, so với phường đạo tặc khác thì thuận lợi gấp cả trăm lần, vậy mà năm năm tủi nhục cũng không kiếm đến một vạn. Tám năm sau, hắn càng ngày càng lớn, liệu còn dễ dàng trộm bảo vật như bây giờ hay sao?
Vì vậy, trước cơ hội tầm bảo này, Từ Phong không thể bỏ lỡ. Lùi lại sau ba bước, hắn tùy tiện nhặt một hòn đá mà nhằm hướng bát vàng ném mạnh tới, tức thì trên tường, một đạo cơ quan kích hoạt, đem hơn ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra.
Nở nụ cười thỏa mãn, Từ Phong lại lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ, chính là một lẫy nỏ chứa linh khí của một vị Linh giả đỉnh phong vừa đột phá lên Linh công, trong lúc suy yếu không đề phòng mà bị tiểu tử hắn trộm mất.
"Bảo bối à, xem ra hôm nay phiền ngươi xuất thủ."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng nâng lẫy nỏ lên, hướng về phía những chiếc bát vàng bạc. Tức thì, linh khí tập hợp trên đầu lẫy nỏ thành mũi tên, bắn mạnh về phía trước. Chỉ sau vài mũi tên, tất cả những chiếc bát trên tủ đồng loạt vỡ nát, mà bên tường, tất cả cơ quan bẫy ngầm cũng đồng loạt bắn ra, thậm chí một đạo kình khí mang nội lực có thể một kích trọng thương cường giả Linh công đỉnh phong mạnh mẽ xuất hiện đem tất cả vật trong gian bếp mạnh mẽ chấn nát thành bột cám.
"Thật may ta thức thời, đứng ngoài gian bếp ba bước, nếu không sợ là cái mạng chẳng còn."
Nhưng hắn chưa kịp đắc ý, chợt một lực hút mạnh mẽ kéo văng hắn xuống đất, mà từ dưới đất, một mật đạo đen ngòm mở ra, mãnh liệt hút hắn vào.
Cùng lúc ấy, trên không trung, cuộc chiến của hai cường giả đã gần đi tới hồi kết. Hoàng Văn dùng bí pháp đột phá bậc Linh tông, liều mạng đẩy "Ám Nguyệt sát thiên trảm" của Dương Đức Mạch xuống, trực tiếp đem tòa tộc phủ Lê Từ Phong đang lẻn vào cùng mảnh đất bán kính năm dặm xung quang trực tiếp hủy diệt đến cây cỏ chẳng còn.
Khó nhọc từ mật đạo chui ra, Từ Phong một phen cả kinh nhìn xung quanh. Mấy tộc phủ hắn còn chưa kiểm tra, đều đồng loạt biến mất, bèn hung hăng nhìn lên trên trời đầy căm phẫn. Nhưng vừa đảo mắt, hắn ngạc nhiên nhìn một hắc bào nhân cùng mười lão già đứng đằng sau cũng đang ngây ngốc nhìn mình. Mà đến khi nhận ra thân phận người kia, hắn lại càng thêm kinh hãi.
"Không lẽ cả thành chủ đại nhân cũng đích thân đi săn một tên tiểu tặc?" Trên tay Từ Phong lúc này là tài sản của hai mươi gia tộc lớn nhỏ, nếu có cường giả ráo riết truy tìm hắn cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng đây lại là đích thân thành chủ nha, việc này quả thực có chút kì quái?
Mà trong khi Từ Phong bên kia đang thập phần lo lắng, thì vị thành chủ uy nghiêm lúc này trên mặt lại lộ ra nét kinh hỉ không che giấu, ngửa mặt lên trời mà sảng khoái cười lớn:
"Phong Vũ Thành phen này được cứu rồi."

Lời vừa nói ra, lại càng làm Từ Phong trở nên lo lắng. Không lẽ vị thành chủ này, sau trận huyết chiến mà tâm trí trở nên hỏng hóc. Tủy tiện nhìn thấy một tên tiểu đạo tặc, bèn cho rằng thành trì được cứu, vậy nếu một phường đạo tặc tập trung trước mặt, chắc toàn thành vạn dân trực tiếp thành tiên?
"Không nghĩ một chiêu đánh xuống đủ làm Linh tông cường giả trực tiếp trọng thương, vậy mà công tử toàn vẹn đi ra, không chút xây xước, quả là bậc cường giả thâm tàng bất lộ."
Nghe lời Hoàng Văn nói, cùng quang cảnh điêu tàn xung quanh, dù dùng mông mà nghĩ, Từ Phong cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nguyên lai hắn tình cờ bị kéo xuống mật đạo mà may mắn tránh được sát chiêu, vậy mà lão thành chủ kia lại hiểu nhầm rằng hắn có linh khí hộ thân của bậc đại cường giả. Quả là trong họa gặp phúc nha.
Nhìn mười một kẻ đang ngây ngốc nhìn mình, sợ rằng nhãn lực thâm hậu của mấy lão phát hiện ra chuyện hắn chỉ là một đạo tặc phế linh căn, sẽ ngay lập tức bị lão già thành chủ kia lôi về đại lao xử tội,Từ Phong vội hành lễ mà nhanh chóng tìm đường bỏ chạy:
"Vậy không làm phiền công việc thành chủ. Nếu có duyên mong được gặp lại..."
Vừa nói đến đây, chợt hắn nghe thấy từ đằng sau thành chủ một thanh âm già nua kinh hãi vang lên:
"Nhị thiếu gia?"
Thanh âm không quá to, nhưng làm Từ Phong toàn thân rụng rời. Kẻ vừa nói, hắn tuyệt đối không thể không nhận ra, bảy năm trước là vị Đại trưởng lão Lê gia, kẻ trực tiếp tước đoạt lệnh bài mà đem trục xuất hai mẹ con hắn khỏi gia tộc, cũng là kẻ năm năm trước mang tiểu đệ trúng kịch độc của hắn, trước mặt hắn trực tiếp trục xuất.
Vị Đại trưởng lão Lê gia, mà nay đã được sắc phong làm Thập trưởng lão Phong Vũ Thành vừa kinh ngạc hô lên, lập tức Hoàng Văn cũng kinh ngạc không kém mà quay sang hỏi hắn:
"Lê trưởng lão, người biết vị công tử này?"
"Bẩm thành chủ, người này là Lê Từ Phong mười ba tuổi, vì là Phế linh căn nên bảy năm trước đã bị đuổi khỏi gia tộc ta."
Nghe được vị trưởng lão cung kính trả lời, sắc mặt Hoàng Văn nhất thời trầm xuống. Phế linh căn? Nếu thiếu niên trước mặt này là phế vật thực sự, thì vừa lúc nãy hắn sảng khoái cho rằng tên phế vật này có thể là cường giả thủ hộ Phong Vũ thành, chuyện này đồn ra ngoài, vậy thì hắn biết giấu mặt vào đâu? Mà điều quan trọng hơn là, nếu người này thực sự là phế vật, vậy thì ba ngày sau liệu thành Phong Vũ có tránh khỏi một hồi thảm sát?
Mà nếu may mắn người này là cường giả... Mười ba tuổi?
Trong Thiên Vân Quốc có một loại cực phẩm đan dược là Lưu Xuân Đan, chỉ có tác dụng một lần, mà tác dụng chính là ngừng lão hóa hai mươi năm, hay nói cách khác là tuổi thọ tăng thêm hai mươi tuổi.
Nếu người trước mặt đã từng ăn loại dược này, vậy thì mặc dù trong hình dáng thiếu niên mà trở thành cường giả, Hoàng Văn hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Lê trưởng lão trực tiếp xác nhận, lại làm hắn kinh hãi không thôi. Phế linh căn mười ba tuổi trở thành cường giả? Vậy thì suốt năm mươi năm qua y tự cho rằng mình là tốc độ tu vi xuất chúng, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
Mà trong hai trường hợp, thì trường hợp thứ hai hắn vẫn hy vọng hơn. Làm trò cười cho thiên hạ, cùng với toàn thành tuyệt diệt, khỏi nghĩ cũng hiểu bên nào nặng nhẹ.
Vì thế, hắn run run lấy từ trong ngực áo ra một bảo thạch to bằng bàn tay, chính là thượng cấp Thấu Linh Thạch. Bảo Thạch này mặc dù không hề quý hiếm, nhưng có giá rất cao, lại phi thường cứng chắc. Phàm là người tu luyện, chỉ cần nhẹ tay chạm vào, lập tức bảo thạch sẽ thu một phần linh lực mà đổi màu. Dùng bảo thạch này, lập tức có thể biết rõ tu vi người sử dụng.
"Xin công tử hãy cầm lấy bảo thạch này."
Từ Phong mặc dù vạn phần lo lắng, nhưng sau khi nhận ra những người trước mặt cơ hồ đều đã bị thương, liền đã nghĩ ra vài cách để chạy trốn. Nhưng khi nhìn thấy vị thành chủ lấy từ trong áo ra một viên bảo thạch, hắn lại lập tức ngừng lại.
Lấy thêm viên bảo thạch này rồi lập tức bỏ chạy, vậy thì khoảng cách tới bảy mươi ba vạn kim tiền lại gần đi một chút. Dù chưa từng tu luyện, không rõ Thấu Linh Thạch kia có công dụng gì, nhưng chỉ nhìn qua màu sắc, hắn lập tức hiểu ngay đây chính là bảo vật a.
Mà nhìn thiếu niên kia nhận lấy bảo thạch, Hoàng Văn thành chủ trong lòng vạn phần chờ mong.
Nếu là màu xanh Linh giả, Phong Vũ Thành coi như tuyệt diệt.
Nếu là màu vàng Linh công, ba ngày sau không khỏi một hồi huyết chiến.
Mà nếu đến màu đỏ Linh tông cường giả, chính là trực tiếp thủ hộ Phong Vũ Thành tránh qua một trận bể dâu.
Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, bảo thạch kia vừa rời tay Hoàng Văn thành chủ mà chạm vào tay Từ Phong, lập tức nứt vỡ mà trở thành cát bụi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cực kì bối rối. Mà xung quanh, thêm mười cặp mắt già nua cũng đồng loạt tròn xoe lên.