Chương 6: Trong lòng có quỷ

Phế Chủ

Chương 6: Trong lòng có quỷ

Phong Vũ Thành bên này còn đang xôn xao nhộn nhạo, mà Ám Nguyệt Tông bên kia tại bên trong sảnh đường, bầu không khí có chút thâm trầm, u ám. Dương Đức Mạch ngả người bên ghế vàng nhắm mắt dưỡng thần, chỉ lạnh nhạt hỏi một tên đệ tử bịt mặt đang quỳ dưới sảnh.
"Là Linh Vương cường giả? Ngươi xác định?"
"Đệ tử xác định không nhìn nhầm. Nội gián của ta ở trong phủ thành chủ Phong Vũ Thành cũng xác nhận điều này."
Tên đệ tử quỳ dưới sàn mạnh mẽ nói, đồng thời hai tay dâng lên một cuộn giấy được cuốn lại cẩn thận.
Một tên quản sự đứng bên cạnh khẽ vươn tay, hút cuộn giấy vào trong tầm tay mình, khúm núm đưa cho Dương Đức Mạch.
Ám Nguyệt Tông tông chủ tu luyện chủ yếu là ma công, so với chính đạo thì tốc độ tuyệt đối là nhanh hơn gấp mười, lại thêm tư chất thiên linh căn tam đoạn hiếm gặp, chỉ mất bốn mươi năm mà đạt đến Linh tông cảnh đỉnh phong, tuy tốc độ so với những tên yêu nghiệt của các thánh địa phía nam còn xa không bằng, nhưng ở bốn thành phía bắc, truyền thuyết về hắn là yêu nghiệt trong yêu nghiệt. Thậm chí sư tôn của hắn là Ám Liệt lão nhân còn nhận xét rằng, nếu Dương Đức Mạch sinh ra vào thời Linh vương chi chiến, tuyệt đối có thể đánh ra một phương sự nghiệp hiển hách. Thế nhưng khác với sư tôn hắn, cũng như những lão đầu biến thái khác, Dương Đức Mạch khá chăm chút vào ngoại hình, do đó, dù đã ngoài năm mươi nhưng trông hắn vẫn như một thanh niên hai mươi tuổi.
Nhận lấy cuộn giấy từ tên quản sự, Dương Đức Mạch chậm rãi mở ra xem. Bên trong là toàn bộ thông tin của vị Linh vương cảnh mới xuất hiện tại thành Phong Vũ, bao gồm tên tuổi, tổ tiên, thân bằng cố hữu ba đời, đều được thành viên Ám Nguyệt tông điều tra cặn kẽ.
"Lê Từ Phong… Phế linh căn… Mười ba tuổi… Cho rằng bắt đầu tu luyện từ khi tám tuổi… Cho rằng mười tuổi đạt đến Linh vương cảnh… Nghi vấn gặp được đại kì ngộ…"
"Ngu xuẩn!"
Đọc đến đây Dương Đức Mạch lập tức ném cuộn giấy xuống đất, gầm lên.
"Các người ngu xuẩn, lại cho rằng ta cũng ngu xuẩn theo sao? Phế linh căn, lại còn tu luyện chỉ hai năm? Cầm đống thông tin này về mà các ngươi còn không biết nhục mà đưa lên cho ta xem hay sao?"
Nói rồi còn chưa hết tức giận, hắn lại quay qua mắng lão quản sự.
"Những kẻ kia đần độn cũng thôi đi… còn ngươi, Trần quản sự? Ngươi cũng chưa phải không xem trước những thứ này, tại sao lại cũng ngu muội như vậy chứ?"
"Bẩm…"
Nói đến đây có chút ngập ngừng, vị quản sự họ Trần kia đánh ánh mắt cầu cứu lên người Dương Đức Mạch, chờ hắn đuổi hết những kẻ còn lại ra ngoài, mới lén lút đưa cho hắn một tranh vẽ.
"Đây là…?"
Vừa nhìn bức tranh, Dương Đức Mạch đứng bật dậy, kích động như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
"Tông chủ, người có cảm thấy… có phải hay không rất giống…?"
Trần quản sự nuốt nước bọt, khẽ hỏi.
"Tra."
Dương Đức Mạch chỉ nói một tiếng, rồi quay vào tĩnh thất, chìm xuống trầm tư.
.
.
.
Thanh Vũ Thành giờ Tuất, tại thư phòng thành chủ.
Lúc này đây một thiếu niên chừng mười một tuổi đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong thùng nước tắm, mà xung quanh là mười một lão già không ngừng nhìn chòng chọc vào thân thể cậu bé, không ngừng nuốt nước bọt. Một lão già còn không ngừng sờ sờ mó mó từng thớ thịt trên thân hình cậu thiếu niên tội nghiệp, cho đến khi thoả mãn, lão mới quay sang nói với mấy lão già kia:
"Thuốc hiệu quả rất tốt, chỉ cần thêm ba canh giờ nữa, hắn sẽ có thể bắt đầu tu luyện như người bình thường."
Mười một lão đầu ở đây, dĩ nhiên là Hoàng Văn thành chủ cùng mười tên trưởng lão.
Mặc dù tình cảnh lúc này có chút hơi sai sai, nhưng vì lo lắng cho em trai đang ngồi trong chậu thuốc, Từ Phong lúc này quyết định giữ im lặng.
"Đại ca."
Một lúc sau, mỹ thiếu nam mi thanh mục tú mới run run mở hai mắt, lại gọi khẽ hai tiếng.
Mười một lão già hưng phấn như điên, mà Lê Từ Phong cũng vội vã chạy lại.
"Từ Phi, cảm thấy trong người thế nào?"
"Ta đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể cảm thấy có dòng khí ấm chảy qua bụng mình nữa."
Lê Từ Phi run run lông mi, hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà suốt năm năm qua hắn chưa từng được biết. Năm năm khổ sở, năm năm đau đớn, giờ phút này lướt qua trong hồi ức của hắn như một giấc mộng không chân thực.
Lê Từ Phong nắm tay em trai, cảm nhận đôi bàn tay gầy gò ốm yếu đã không còn run rẩy vì đau đớn. Lúc này, hắn mới thở phào một tiếng. Cuối cùng, hắn cũng cướp lại em trai mình từ Quỷ môn quan.
"Từ Phong công tử, hiện nay bệnh tình lệnh đệ đã được chữa khỏi, không biết về việc đại hội ngày mai…"
"Chuyện này ta đã biết. Giờ Mùi ngày mai, ta sẽ có mặt."
Lê Từ Phong gật đầu. Chuyện gì phải đến thì sớm muộn gì cũng đến, dù có sợ hãi hay trốn tránh cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, hắn cũng đã có sẵn một kế hoạch.
Hoàng Văn thành chủ không nói thêm gì nữa. Y khẽ ra hiệu cho mười vị trưởng lão lui xuống. Ngày mai, Phong Vũ thành sẽ tổ chức một hồi đại hội. Từ ngày mai, Phong Vũ Thành sẽ không chỉ là thành trì giàu nhất Thiên Vân quốc, mà sức mạnh của nó thậm chí sẽ vượt qua bốn đại thánh địa, trở thành tháng địa thứ năm.
Phong Vũ Thánh địa!
Chỉ tiếc là, đến ngày mai, thời hạn Huyết tông pháp đã đến, tu vi của hắn sẽ đại giảm. Bốn mươi năm quên mình tu luyện, nói không có gì nuối tiếc cũng là không thể nào.
Hoàng Văn nắm trong tay miếng ngọc bội thành chủ, bất giác thở dài một tiếng. Người chưa già, nhưng tâm đành bất lực. Phong Vũ thành, nên để cho cường giả duy trì.
Người trong lòng có quỷ, vĩnh viễn không thể yên tâm.
"Phụ thân." Ngồi chờ trong thư phòng, Hoàng Thanh Ngọc cúi đầu khẽ ngân nga "Không phải ta không tin ngài, chỉ là người trong cuộc, vĩnh viễn không thể tỉnh táo như người ngoài cuộc."
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Hoàng Thanh Ngọc khẽ đưa tay lên. Một đạo linh khí mỏng manh từ lòng bàn tay nàng bay về phía mặt hồ, làm rung động bóng trăng trên mặt nước.
"Người tu luyện lấy luyện khí làm trọng, mở ra đan điền mà đạp vào Linh sư hạ phẩm. Sau lấy linh khí khai thông bách huyệt, tẩy cọ cơ thể, đến khi linh khí tự do thông suốt mà tiến vào Linh giả cảnh."
"Đường tu luyện lấy Linh sư làm gốc, người tu luyện gọi là Linh sư. Đan điền nạp khí, dẫn khí công kích thông qua huyệt Tiểu ngư tế và huyệt Thiếu phủ ở lòng bàn tay."
Hồi tưởng lại lúc Lê Từ Phong đưa tay tấn công tên thủ lĩnh Hắc bang, Hoàng Thanh Ngọc lẩm bẩm:
"Linh khí phát ra không phải từ bàn tay, mà từ ống tay áo. Thiên địa linh khí không xung động, người xung quanh không phát hiện dị thường. Nếu không phải ta thiên sinh Thủy linh căn, cảm nhận linh mẫn hơn Linh giả cùng cảnh, có lẽ cũng bị qua mặt."
Nói rồi, nàng nắm lấy một nắm gạo thơm, rải lên bàn hai chữ "Bảo vật", rồi chấm nhẹ ngón tay vào nước trà, viết lên hai chữ "Cơ duyên". Cánh vành anh trong tay nàng bay ra thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Mỹ nhân mỉm cười, nhìn những suy luận của mình bị sủng vật xóa dần đi. Từng chút một.
Người trong lòng có quỷ, chỉ chờ cho đến sáng mai.

Chào các độc giả.
Thực sự ta không định lần nữa viết truyện.
Nhớ năm xưa trong lúc hứng khởi, ta liền thử viết năm chương truyện chờ đánh giá.
Ta đã từng ảo tưởng, đã từng hy vọng trở nên nổi bật, thậm chí còn tưởng tượng nếu như độc giả không thích, ta sẽ sửa đổi cốt truyện ra sao.
Sau đó, ta chợt nhận ra, chẳng ai buồn đọc cả.
Không đánh giá, không nhận xét. Một câu truyện dở tệ không phải là bị nhiều người chê, mà là người ta còn không thèm để ý đến.
Lẽ ra lúc đó, ta có thể viết thêm một chút, nhưng ta từ bỏ.
Cũng có thể là do lười, cũng có lẽ là do hứng khởi không còn nữa.
Ta đã quên đi, chỉ chăm chăm mỗi ngày đọc truyện.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, một ngày ta đọc được một câu truyện. Rằng có một tác giả, mỗi ngày đều đặn viết một chương. Bởi vì hắn ta có một độc giả mỗi ngày ngồi đọc, mỗi ngày nhận xét.
Chỉ một độc giả.
Sau đó, ta chợt nhớ ra câu chuyện lúc xưa, ta mở ra xem thử.
Ba năm, chỉ một lượt xem, một bình luận duy nhất.
"Không làm tiếp à?"
Lúc đó, trong ta rất muốn viết tiếp.
Thế nhưng đã ba năm, cốt truyện đã băng, tình tiết ra sao ta đã không nhớ.
Xét cho cùng, ở Việt Nam, viết truyện vĩnh viễn chỉ là sở thích, không phải là đam mê kiếm sống được.
Vậy cho nên, ngày hôm nay ta lại bắt tay vào viết.
Có thể bút lực kém, có thể nội dung dông dài.
Thế nhưng, sở thích là sở thích.
Sở thích không phải đam mê.
Đam mê có thể bị dập tắt, nhưng sở thích thì không thể.