Chương 8: Máu phun ba trượng
Trời âm u nắng tù mù, gió thổi lạnh lẽo.
"Đang, đang, đang…"
Tiếng chuông thanh tịnh truyền khắp bát phương, vang vạng tận trời, uy nghiêm mà diễm lệ, như lôi đình như tiên khúc.
Trăm dặm Phong Đàm Sơn, triệu mẫu Phong Vũ thành, người người ngưỡng vọng phủ thành chủ, mà nơi đây, bốn phương tám hướng đại nhân vật thành Phong Vũ tụ họp về.
"Gia chủ Nam gia, Nam Trường Phong tới tham dự đại điển."
"Gia chủ Lò gia, Lò Huyền Thương tới tham dự đại điển."
"Gia chủ Lại Quang gia, Lại Quang Trấn Bình tới tham dự đại điển."
"Gia chủ Nguyễn gia Tây thành, Nguyễn Xuât Nhật tới tham dự đại điển."
"Gia chủ Nguyễn gia Phong Đàm sơn, Nguyễn Khắc tới tham dự đại điển."
…
"Tán tu Trần Diệp tới tham dự đại điển."
"Hội chủ thương hội Phong Vũ, Lý Khắc tới tham dự đại điển."
Từng đạo, từng đạo thân ảnh không ngừng tiến đến. Mỗi cá nhân đều coi như có tiếng tăm, một vài vị còn được coi là nhân vật phong vân, hô phong hoán vũ ở Phong Vũ thành.
Ấy vậy mà hôm nay tất cả các vị đều ngoan ngoãn ngồi đây, cụp đuôi ngoan ngoãn lẳng lặng mà làm người, mà ở trên đài cao, Lê Từ Phong đang lẳng lặng ngồi, đôi mắt đăm đăm nhìn lên vạn dặm tinh không, mà lỗ tai hắn thì không ngừng giật giật.
Ấy là đang giả bộ thâm trầm.
Mấy chục vị ngồi dưới, tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng nghiền ép hắn. Thế nhưng ngược lại, cây lẫy nỏ trong tay có thể tùy tiện đánh cho mỗi vị ngồi dưới kêu cha gọi mẹ. Cái gọi là phía dưới Linh công đều chỉ là rác rưởi, tu chân vốn dĩ không công bằng, cũng chỉ đến vậy là cùng.
Lê Từ Phong thở dài.
Bảy năm nghèo khó, năm năm đau thương, ba năm đầu trộm đuôi cướp, hắn vốn tưởng mình cả đời này nhân sinh không thể kích thích hơn được nữa. Ai ngờ đâu hôm nay hắn ngồi trên đài cao, mà bên dưới chân hắn thì toàn là chủ nợ.
Nếu Lê Từ Phong không gắn lên mình cái nhãn cường giả Linh vương, thì mấy chục vị ngồi dưới kia, dù thương tật khắp nơi cũng muốn từ hắn đòi lại gia sản bị trộm.
Thói đời đen bạc. Ta chỉ muốn trộm gia sản các người, vậy mà các người chỉ chăm chăm ngồi dưới chân ta, có mấy vị không chừng còn đang tìm cách gả con gái cho ta, đây là đạo đức vặn vẹo, hay vẫn là nhân tính suy đồi?
Lê Từ Phong lại trầm ngâm thở dài.
Ánh chiều tà đi qua Phong Đàm Sơn, hắt lên Phong Vũ thành một màu đỏ thê lương và sống động. Màu đỏ ấy hắt lên chén rượu đế trăm năm, mùi linh tửu tung bay ngàn thước. Chén nhấp chén tà, kẻ uống người say, đến khi vãn một tuần rượu, thành chủ Hoàng Văn mới lững thững bước lên đài, nhìn xuống bao quát xung quanh mà nói.
"Cảm tạ các vị, bao đời tọa trấn Phong Vũ thành."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên một thế hệ kiêu hùng. Phong Vũ thành có lệ, phàm đạt tới Linh công cảnh đều có tư cách trở thành trưởng lão Phong Vũ thành, mà mười năm một lần, các vị trưởng lão sẽ so đấu, kẻ mạnh nhất trở thành thành chủ. Mười năm trước lão tổ, cường giả Linh tông cảnh duy nhất của thành Phong Vũ bế tử quan, Hoàng Văn quật khởi đánh bại chín vị trưởng lão Linh công cảnh, trở thành thành chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành Phong Vũ.
Mười năm trôi qua, thiên địa xoay vần. Măng vừa mọc tre đã già. Ba ngày trước Hoàng Văn thành chủ sử dụng cấm pháp cưỡng ép đột phá Linh tông cảnh, ba ngày sau thành Phong Vũ xuất hiện một vị cường giả Linh Vương. Mặc dù mọi chuyện mười phần trùng hợp, nhưng các vị gia chủ đều là lão hồ ly già đời, tuyệt đối tin tưởng Hoàng Văn bắn tên không trúng đích. Dù sao bên ngoài còn có một vị Linh công cảnh đỉnh phong nhìn chằm chằm, bịa ra một cường giả không khác gì tự đâm đầu vào lòng đất.
Thế nhưng Linh vương cảnh mười ba tuổi…
Mỗi vị gia chủ đều bán tín bán nghi, mấy chục lão hồ ly hôm nay tụ tập để kiểm chứng thực hư sự tình.
Mà nếu lúc này Lê Từ Phong đứng lên nói ta tuyệt đối chỉ là phế vật, toàn bộ mấy chục lão già tuyệt đối có thể tức chết.
Dù sao, Flag không phải có thể tùy tiện lập.
Hoàng Văn một thân áo đỏ hoa lệ, chậm rãi đứng ở đài cao trên quảng trường, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Như các vị đã biết, ba ngày trước ta cùng mười vị trưởng lão may mắn đẩy lui lão hồ ly Dương Đức Mạch cùng Ám Nguyệt tông. Thế nhưng nhân tâm khó dò, Dương lão ma đã nhìn chằm chằm thành Phong Vũ không hề ít thời gian. Sức cùng lực tẫn, hôm nay ở đây bản thành chủ muốn thông báo với các vị ba điều."
Cái gọi là tiền lễ hậu binh, có nghĩa là làm bất cứ điều gì cũng cần phải rào trước đón sau. Lê Từ Phong vốn là cho rằng toàn bộ đại điển, hắn chỉ cần buông tay chấn nát Thấu linh thạch, liền có thể trở về đi ngủ. Thế mà đại điển cứ thế ngạnh sinh kéo từ giờ Mùi sang giờ Thân, thậm chí không chừng có thể đá sang giờ Dậu, vậy mà tiết mục chính vẫn còn chưa thấy đâu.
Hoàng Văn không để tâm đến Lê Từ Phong đang nghĩ gì. Hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc thạch, luyến tiếc đặt trong tay. Miếng ngọc thạch này đã theo hắn mười năm, mang theo nhiệt huyết và bi tráng của hắn cả một đời tu luyện. Nếu không có đại họa lâm đầu, Hoàng Văn thực sự còn muốn nắm giữ miếng ngọc này mười năm lại mười năm, cho đến khi hắn theo chân lão tổ vào bế tử quan.
"Ta Hoàng Văn tu vi mười phần đại giảm, cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể tiếp tục bảo vệ Phong Vũ thành, nay giao ra Thành chủ lệnh, kính mời Từ Phong công tử tiếp nhận vị trí chủ thành. Từ nay Phong Vũ thành không còn thành chủ Hoàng Văn, chỉ còn thập trưởng lão Hoàng Văn."
Phong Vũ Thành có lệ, chỉ Linh công cảnh mới có thể tiếp nhận vị trí trưởng lão. Bát trưởng lão tu vi rơi xuống Linh giả cảnh, từ nay chỉ có thể trở về gia tộc, chấp chưởng gia quyền. Cửu trưởng lão nâng lên đệ bát, thập trưởng lão tiến lên đệ cửu. Hoàng Văn theo đó mà thành Thập trưởng lão. Đây là bi ai của một thời đại, cũng là đào thải để một thời đại tân sinh.
Lê Từ Phong không hề ngạc nhiên chút nào. Từ lúc Hoàng Văn tỏ ra khách khí mời hắn vào phủ thành chủ, Lê Từ Phong đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra. Thiên Vân quốc, cường giả vi tôn. Kẻ mạnh nắm quyền, kẻ yếu bị đào thải.
Hắn thậm chí còn có thể đoán ra được việc thứ hai mà lão thành chủ sắp nói ra. Vì thế, hắn nhốt sẵn Hoàng Thanh Ngọc vào phòng củi.
"Điều thứ hai. Sáu trăm năm qua mới có một vị Linh vương cường giả xuất thế. Đây là điềm phước lành, cũng là thiên đại cơ duyên. Lão phu tuy một đời không ra sao, nhưng may mắn tiểu nữ linh căn xuất chúng, tâm linh thông tuệ, nay nhận Từ Phong công tử vi sư, cẩn tuân dạy bảo."
Tiếng nói trầm bổng du dương, lan ra toàn thành Phong Vũ. Một câu nói như ván đóng thuyền, trực tiếp bẻ mất đường từ chối của Lê Từ Phong.
Hoàng Thanh Ngọc trong phòng củi: "_ノ乙(、ン、)_"
Mấy chục lão hồ ly: "…"
Phía dưới đài nào có vị nào là kẻ ngu. Lão Hoàng Văn mồm nói vi sư đồ, nhưng ai cũng biết, Lê Từ Phong và Hoàng Thanh Ngọc tuổi tác tương đương, lại thêm con gái thành chủ là cái mỹ nhân bại hoại, đây là gián tiếp bán con gái đi, chứ không chỉ là tình sư nghĩa đồ. Hơn thế nữa, vì nâng con gái, lão trực tiếp hạ thấp mình thành một đời không ra sao. Ngầm ý lão phu một đời thiên tư, mới xứng trở thành nhạc phụ. Các người phía dưới đều là rác rưởi, đừng có mơ mộng hão huyền.
Mà Hoàng Văn càng khoa trương, thì hình ảnh Lê Từ Phong càng trở nên cao thâm mạt trắc. Ngươi có thể tạo ra một khôi lỗi, nhưng cũng không đến mức ném cả con gái cho cái khôi lỗi ấy đi.
Tiếng chuông một lần nữa vang lên trong không gian, điểm báo giờ thân sáu khắc.
Lúc này, Hoàng Văn mới ra hiệu cho người hầu mang lên một liễn vải. Lê Từ Phong híp híp mắt. Chỉ cần lật mở liễn vải này ra, rồi đánh nát Thấu linh thạch.
Thành bại chỉ trong ý niệm.
"Hôm nay, ngày canh tý, tháng tân tỵ, năm canh tý. Lê công tử Lê Từ Phong, xuất sinh Phong Vũ thành, tại mười ba tuổi tiếp nhận vị trí thành chủ thành Phong Vũ. Từ nay cẩn tuân lời thề Linh vương, một lòng vì Phong Vũ thành. Nếu trái lời, vạn kiếp không được siêu sinh."
Lê Từ Phong tiếp nhận lệnh bài thành chủ, chậm rãi đứng dậy, lật mở liễn vải.
Bên dưới là mười viên Thấu linh thạch.
Lê Từ Phong: (╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳
Đã bảo chỉ chấn một viên đâu? Đã bảo vô cùng đơn giản đâu?
"Bẩm công tử, đại điển xưa nay lấy chẵn không lấy lẻ. Bản công đã phải lùng mua giá cao mười viên thượng phẩm thấu linh thạch để chuẩn bị cho lần này."
Lấy chẵn không lấy lẻ, vậy thì lấy hai viên thôi, sao phải lấy mười viên cơ chứ?
Lê Từ Phong gào thét trong lòng. May mà hắn có chuẩn bị sẵn, làm giả hai mươi viên. Nếu không hôm nay đúng là không xuống đài được.
Đằng nào cũng là đánh tráo, tráo một viên hay một chục viên thì cũng vậy.
Thành, thì một bước đăng tiên.
Bại, thì vạn kiếp bất phục.
Để bát trưởng lão và Hoàng Văn cựu thành chủ đứng tùy ý phía sau, Lê Từ Phong bắt đầu vận dụng Đào gia thân pháp.
Tay phải tiến lên, tay trái hạ xuống, nâng nhịp thở, đưa ánh mắt. Một loạt động tác lưu loát không kẽ hở, được hắn trau chuốt không biết bao nhiêu lần.
Một viên, đánh tráo, bắn vỡ…
Hai viên…
Ba viên…
Bảy viên…
Đến viên thứ tám, Lê Từ Phong đưa tay lên, đôi mắt co rụt lại.
"Khoan đã."
Ánh kiếm lóe lên.
Máu phun ba trượng.
Người tính không bằng trời tính…
TOÀN VĂN HOÀN
Lê Từ Phong:
Lê Từ Phong: (╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳ Hoàn là hoàn thế nào? Ta còn chưa kịp mạnh lên, chưa kịp đánh cả thiên hạ?
Tác giả: Ta cảm thấy gõ chữ quá mệt mỏi, muốn hoàn văn.
Lê Từ Phong: Quân tử không làm vậy.
Tác giả: Vậy để ta viết tiếp xem
P/s: Ta thực sự bội phục chính ta trong quá khứ. Chỉ một ngày mà viết được hơn 10000 từ. Tác giả của hiện tại chỉ viết hơn 1000 chữ mà hết cả một ngày. Thế mới biết, viết truyện ở Việt Nam vĩnh viễn không thể trở thành đam mê. Viết vì vui, không kiếm được tiền. Ta đang gửi hồ sơ kiếm việc làm. Hy vọng công sức học đại học không bị uổng phí.