Chương 7: Đại hội

Phế Chủ

Chương 7: Đại hội

Mùng năm tháng tư, nắng nhạt trời âm u.
Ngày canh tý, tháng tân tỵ, năm canh tý.
Ngày Đạo tặc, rất xấu, xuất hành bị hại, mất của, mạng vong.
Thích hợp: Trộm cắp, trang bức, tán gái.
Không thích hợp: Đám hỏi, ma chay, xuất hành, đại hội, phá quán, uống rượu.
Giờ hoàng đạo: Tí, Sử, Mão, Ngọ, Thân, Dậu.
Phong Vũ Thành phồn hoa tấp nập, chỉ sau một đêm lại tấp nập phồn hoa. Người người đi lại như mắc cửi, đèn hoa chăng kín đầy đường. Khách bộ hành từ phương xa lần đầu tiên tới còn tưởng mình hoa mắt, cho rằng hôm nay phủ thành chủ có tiệc.
Phủ thành chủ có tiệc thật.
Thành chủ Hoàng Văn tự mình chỉ đạo trang trí, mười vị trưởng lão cũng vội vàng tất bật tay chân. Rượu đế trăm năm để đầy bàn, linh tửu mười vò đặt ngoài sân. Trong bầu không khí hân hoan đó, người ta tụ tập từ sáng sớm, để chờ mong gặp mặt vị cường giả Linh vương đầu tiên trong sáu trăm năm qua.
Mà tại một gian phòng lớn ở phủ thành chủ, Lê Từ Phong vẫn đang không ngừng huyễn hoặc bản thân.
"Đạo tặc thế gia, lấy trộm cướp mà vẻ vang, cũng vì trộm cướp mà suy tàn. Người nhà họ Đào, dù là phàm nhân, một trộm có thể lấy đồ trong túi Linh giả. Bởi lẽ Linh giả, vẫn chỉ là luyện khí dẫn vật, linh khí chưa thành chân nguyên, chưa có thần thức, chưa tăng phản xạ. So với phàm nhân thì chỉ hơn được đôi bàn tay cứng rắn. Dưới Linh công, không gì chúng ta không trộm được."
Lê Từ Phong thở dài, đôi bàn tay đưa ra, không nhanh không chậm, viên đá trên bàn không nhích một ly.
Nhấp một ly nước nhạt, Lê Từ Phong thở dài.
"Tráo Thấu linh thạch trước mặt bao người không hề khó. Thành chủ và bát trưởng lão tu vi đại giảm, thần thức suy yếu, không đáng ngại. Chín vị trưởng lão còn lại, nhất định không thể để họ có mặt trong đại hội."
Nghĩ rồi Lê Từ Phong cho gọi hạ nhân triệu kiến Hoàng Văn thành chủ.
Trời đất xoay vần, Hoàng Văn nay đã không bằng xưa, một thân khí chất mười phần không còn một, linh khí mơ hồ sụt giảm xuống còn Linh công cảnh một tầng, mà đôi mắt cũng không còn tỏ ra tinh quang như trước. Lúc này, hắn giống như một lão già ngoan cố vừa bị con trai đuổi khỏi nhà.
Mà Hoàng Văn thì không có con trai.
"Không biết Từ Phong công tử gọi ta đến là có việc gì?"
Hoàng Văn hào sảng cất tiếng. Dù tu vi tụt giảm, nhưng nghĩ đến cảnh sau hôm nay, Phong Vũ thành trở thành tháng địa đầu tiên giữa tám thành trì phía bắc, hắn chợt cảm thấy mọi cố gắng của mình đều là có ích.
Con người ta, sợ nhất là suy nghĩ quá nhiều.
"Không giấu gì thành chủ, đêm qua ta trằn trọc suy nghĩ, cảm thấy Ám Nguyệt tông có thể nhân lúc chúng ta tổ chức đại hội mà hành động nhằm vào thành Phong Vũ. Do đó, ta cảm thấy có thể cắt cử chín vị trưởng lão canh gác các nơi, tiêu diệt nội gián."
Hoàng Văn trầm ngâm suy tư. Hắn nhìn vào khuôn mặt ngủ nhiều đến sáng bóng đẫy đà của thiếu niên trước mặt, rồi lại nhìn vào hai quầng thâm dày đặc trên khuôn mặt mình trong gương, rồi thở dài. Trằn trọc suy nghĩ cả đêm? Gạt quỷ đi thôi.
Mà lại còn nội gián? Có cường giả Linh vương tọa trấn, Ám nguyệt tông không cúp đuôi bỏ chạy đã là vạn hạnh, lại còn muốn chúng có hành động.
Hoàng Văn bất giác lắc đầu. Công tử tuy tu vi thông thiên, nhưng thực sự quá ít kinh nghiệm đối nhân xử thế.
"Đa tạ công tử nhắc nhở. Quả nhiên công tử tuệ nhãn như đuốc, bản thành chủ sẽ cho các vị trưởng lão đi ngay."
Lê Từ Phong nhướn mi. Hắn đã nghĩ đến gần mười cách thuyết phục, chỉ là không ngờ Hoàng Văn thành chủ sảng khoái đáp ứng đề nghị của hắn như vậy. Hơn thế nữa, lời nói của y cũng lộ rõ hào khí nịnh hót.
Nịnh hót cũng có thể nịnh ra hào khí, đạo tâm của ngươi không cảm thấy đau nhức sao?
"Ngoài ra, người nhà họ Lê, ta không muốn họ bước chân vào đại hội, được chứ?"
Cái này là Lê Từ Phong suy nghĩ sâu xa rồi mới quyết định. Bởi lẽ phụ thân hắn Lê Từ Hưng, tuy tu vi chỉ đạt Linh giả cảnh tầng tám. Thế nhưng y cùng mẹ hắn chung sống nhiều năm, tình cảm tuy có thể vứt cho chó gặm, nhưng đối với nhau cũng xem như là có hiểu biết. Đánh tráo Thấu tinh thạch trước mặt y, Lê Từ Phong cảm thấy không quá yên ổn.
"Điều này ta cũng đã tính trước. Xin công tử yên tâm, người nhà họ Lê tuyệt đối không nhận được thư mời."
Lê Từ Phong cảm thấy câu nói này có điểm nào đó sai sai. Thế nhưng hắn cũng gật đầu.
"Nếu vậy thì đa tạ thành chủ."
Hoàng Văn thở dài một hơi rồi tiến ra cửa. Chí chưa già người đã lão. Giờ đây hắn nếu đi một bước đều muốn thở ba lần. Nếu lúc này mà có ai bất ngờ gọi lớn một tiếng, Hoàng Văn nghi ngờ liệu mình có đương trường thăng thiên.
"Thành chủ xin dừng bước."
Giây phút đó Hoàng Văn thực sự muốn chửi mẹ.
"Không biết công tử còn gì muốn căn dặn?"
"Nghe nói tiểu thư Thanh Ngọc là Thủy linh căn trăm năm khó gặp?"
Hoàng Văn: (╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳
Lê Từ Phong: ┐(´~`)┌
Nếu kẻ trước mặt không phải cao hơn hai đại cảnh giới, Hoàng Văn chắc chắn sẽ ngay lập tức xông tới mà gầm lên "Ta thực lòng coi ngươi là cường giả mà đối đáp, vậy mà ngươi lại muốn con gái ta?"
Thế nhưng định thần lại, Hoàng Văn cảm thấy cuộc mua bán này không lỗ.
Xét về tuổi tác, con gái hắn còn muốn lớn hơn Lê Từ Phong hai tuổi. Xét về nhan sắc, người ta không hề quan tâm nhà trai đẹp hay xấu. Xét về tiền bạc, trên tay công tử nhà người ta còn nguyên hai mươi giới chỉ trữ vật, mặc dù nhân gia là trộm được, nhưng ai dám mở miệng ra đòi một vị Linh vương. Xét về tư chất, con gái nhà mình cũng là Địa linh căn, là phượng giữa đám người. Cọc hôn nhân này, có thể.
Mà nếu như Lê Từ Phong biết được suy nghĩ của Hoàng Văn, hắn sẽ chỉ lắc đầu nhún vai nói ngài đã nghĩ quá nhiều.
Hai ngày trước, khi hắn đánh người ở quán trọ, Lê Từ Phong nghe người ta rỉ tai nhau chuyện vô tình thấy bóng dáng đệ nhất tiểu mỹ nhân thành Phong Vũ thoáng qua ở lân cận đó.
Thiên Vân quốc không khắt khe đến mức không cho thiếu nữ ra đường, nhưng cũng không dễ dãi đến mức nữ nhân coi khu chợ đen thành địa điểm đi dạo. Cộng thêm việc người trong phủ thành chủ đều đến vấn an hắn ít nhất một lần, cô thiếu nữ Thanh Ngọc này lại vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Lê Từ Phong không phải kẻ ngu. Hắn có thể lờ mờ đoán được Hoàng Thanh Ngọc có lẽ đã theo dõi mình. Cộng thêm Thủy linh căn trời sinh nhạy cảm, có lẽ nàng đã bắt đầu nghi ngờ hắn.
Lê Từ Phong không sợ lộ ra dấu vết. Lẫy nỏ của hắn không bắn ra đạn, mà bắn ra linh khí. Lê Từ Phong không biết đó là nguyên lý gì, nhưng hắn dám chắc không ai thấy hắn xuất thủ mà nghi ngờ hắn mang theo vũ khí. Cộng thêm thân pháp bí truyền của nhà họ Đào hắn đã luyện đến cảnh giới tiểu thành, mặc dù chiến lực cặn bã, nhưng dùng để che giấu vũ khí và trộm cắp đồ vật thì tuyệt đối hoàn mỹ.
Thế nhưng, không có bức tường nào vĩnh viễn không lọt được gió. Mà linh tính trời sinh, tuyệt đối là một cơn gió độc.
Do đó, Lê Từ Phong cảm thấy danh sách đen của mình cần bổ sung một cái tên nữa.
"Ta cảm thấy Thanh Ngọc tiểu thư không cần thiết phải tham dự đại hội. Nàng còn trẻ con, có thể khiến ta cảm thấy xao nhãng."
"Ta hiểu được, tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, ta sẽ bảo tiểu nữ ngoan ngoãn trong phòng."
Nhìn Hoàng Văn thành chủ bước ra đình viện, Lê Từ Phong hơi nhướn lông mày, sau đó lắc đầu.
Người ta, sợ nhất là suy nghĩ quá nhiều.
Luyện tập Đào gia công pháp thêm một canh giờ, đến giờ Thìn, Lê Từ Phong mới rón rén trèo cửa sổ lẻn ra. Gia nhân đều tất bật chuẩn bị đại hội, không ai để ý một bóng người lấp ló trốn đi theo đường cửa sau.
Mà lúc này, ở trên cao, một bóng hình xinh đẹp dựa vào ngọn cây, khẽ thì thào "Vậy mà muốn giam lỏng bản tiểu thư. Ngày hôm nay nếu như không lột mặt tên lừa đảo nhà ngươi, tên của ta liền viết ngược lại."
Người trong giang hồ đều biết, trước khi hành sự, tuyệt đối không nên cắm Flag. Nếu không, Ngọc Thanh cũng là một cái tên không tệ.
Lê Từ Phong rón rén đi đến vệ tường. Nhún một cái, hắn phi qua bờ tường, rồi lẻn vào phòng chứa củi.
"Tiểu tặc thối, để bản tiểu thư xem nhà ngươi lén lút giấu diếm làm gì?"
Nàng nhón gót sen, bàn tay trắng nhỏ cầm theo thanh nhuyễn kiếm. Linh sư cảnh tầng sáu không thể ngự không, nhưng chân khí phóng ra đôi bàn chân, khiến nàng chạm đất không tiếng động. Một đường thẳng bước, nàng tiến nhanh vào phòng chứa củi.
Sau đó, cửa đóng, then cài.
Đến khi chắc chắn đã nhốt nhân tố không xác định vào phòng chứa củi, Lê Từ Phong ung dung bước về phía đại hội.
Kế hoạch của hắn thực ra rất đơn giản. Thấu linh thạch thượng phẩm không thể phá, đánh chết hắn cũng không thể phá. Thế nhưng thấu linh thạch có thể làm giả được. Hai ngày trước tiến đến nhà trọ, hắn đã cho người làm giả. Ngoại hình hoàn mỹ khó phân biệt, nhưng độ cứng thì không dám nhìn thẳng. Lúc đó, sử dụng thân pháp Đào gia để đánh tráo Thấu linh thạch. Sau đó, dùng lẫy nỏ bắn vỡ, biểu diễn một hồi trộm long tráo phụng. Mà nếu bị phát hiện, vậy hắn sẽ dùng lẫy nỏ bắn giết bát trưởng lão, áp chế thành chủ Hoàng Văn. Mặc dù nếu đến bước ấy, cơ bản là hắn đã chết chắc.
Người bình thường muốn lấy thân phàm nhân đánh giết tu sĩ Linh giả vốn đã là không thể nào, áp chế tu sĩ Linh công lại càng là người ngu nói mộng. Thế nhưng Lê Từ Phong dám nghĩ. Mà đã nghĩ, thì hắn dám làm.
Nhìn ra phương xa, Lê Từ Phong đăm đăm đôi mắt. Bây giờ, chiếc xe ngựa chở Lê Từ Phi có lẽ đã sắp rời khỏi thành. Nếu kế hoạch thành công, trưa ngày hôm sau hắn sẽ ở ngoại thành đón em trai về. Còn nếu thất bại…
Lê Từ Phong xiết hai tay lại.
Hai mươi giới chỉ, cùng công pháp và đan dược hắn trộm được ở phủ thành chủ, có lẽ đủ giúp Lê Từ Phi đạt tới Linh giả cảnh.


Ta cảm thấy mỗi tuần 3 chương là tạm ổn. Dù sao, tốc độ tay của ta khá chậm. không biết những người ngày 3-4 chương, nghỉ lễ bạo chương là làm như thế nào.