Chương 5: Giải độc (2)
Mà mười một người quyền quý nhất thành hiện đang mồ hôi ròng ròng trong mật thất thành chủ phủ. Hiện tại, việc chữa bệnh đã đến được bước thứ ba, cũng chính là bước khó nhất. Sơ sảy một chút, có thể triệt để phế đi công sức cả đời tu luyện.
Mười một sợi linh khí hiện đã rời đỉnh đầu mấy lão cường giả, tiến tới đỉnh đầu của Từ Phi. Phàm là kẻ trúng độc Phế Linh Xà, linh lực không thể hội tụ, độc chất trực tiếp tiến vào các yếu huyệt, linh hồn dần trở nên suy yếu. Vì thế, người bệnh nếu trực tiếp bị truyền dù chỉ một chút nội lực vào người, sẽ lâm vào bạo phát cơ thể mà chết, mà người chữa bệnh, cũng bị cực độc trực tiếp ngược theo con đường mà linh lực truyền tới, tấn công vào linh hồn lực, nhẹ thì giảm một bậc tu vi, mà nặng thì hủy hoại linh căn trở thành phế nhân, nặng hơn nữa thì linh hồn bị độc dược từ từ gặm nhấm, thống khổ mà chết.
Phế Linh Độc, nếu trong trường hợp bất đắc dĩ, tuyệt đối không cường giả nào muốn chữa cho kẻ khác. Nhưng mười một lão cường giả ở đây, đều là rơi vào thảm cảnh tuyệt vọng nhất, không còn đường quay đầu.
Mười một sợi linh khí lay động trên đỉnh đầu Từ Phi giống như những sợi dây câu, mà độc dược trong người hắn lại giống như những con cá đói mồi, hung hăng nhảy lên khỏi mặt nước để bắt lấy con mồi. Nhưng độc dược một khi đã rời khỏi người Từ Phi, nếu không bám được vào sợi linh khí đều sẽ lập tức bị tiêu trừ, giống như cá rời khỏi nước không còn cơ hội quay đầu lại.
Việc chữa trị đang diễn ra vô cùng tốt đẹp, nhưng trên mặt mười một lão nhân, mồ hôi vẫn ròng ròng chảy xuống. Bởi lẽ, chỉ cần một tia độc khí vô tình bám vào sợi linh khí, sẽ giống như một chất xúc tác mạnh mẽ đẩy cực độc mãnh liệt bám vào sợi linh khí trực tiếp truyền vào người thi triển, mãnh liệt chấn động linh hồn, thậm chí, chỉ một giây đánh nát linh hồn người thi triển.
Thuận lợi trải qua thêm ba canh giờ nữa, đột nhiên độc dược giống như có linh trí, nhận ra mình sắp triệt để tiêu tán, bèn tạo ra một trận bạo động mãnh liệt đánh lên. Trong lúc giằng co, một tia độc dược bất ngờ đánh mạnh lên cao, bám vào một tia linh khí, làm độc dược như một con rắn mãnh liệt truyền lên.
"Không ổn." Hoàng Văn ngay lập tức nhận ra nguy cơ, nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, một đạo linh khí đánh lên cỗ linh lực khổng lồ rồi nhanh chóng tiến xuống sợi linh khí kia để áp chế độc tính, đồng thời vận một chưởng khí đánh vào vị trưởng lão nọ, làm lão phun ra một ngụm máu đen mà bay ra ba thước, rời khỏi sợi linh khí kia.
"Bát trưởng lão không sao chứ?"
"Đa tạ thành chủ cứu khỏi cực độc." Bát trưởng lão khó nhọc chống đỡ thân hình già yếu mà gắng gượng ngồi dậy. Thở hồng hộc một hơi, lão ngay lập tức nhắm mắt dưỡng thần, tức thì trong lòng bàn tay phải, một ngọn lửa màu xanh mơ hồ hiện ra. Thấy vậy, những người xung quanh không khỏi thở dài tiếc nuối.
Sơ sảy một khắc, trực tiếp từ Linh công hạ xuống còn Linh giả. Phải biết người tu luyện, nếu là có thiên phú không tồi, tu luyện mười năm có thể tới được Linh giả. Nhưng từ Linh giả đến Linh công lại phi thường khó khăn. Hầu hết người ở Phong Vũ Thành đều dừng bước tại Linh giả lục tinh. Lại phải nói vị bát trưởng lão kia, cũng là Linh giả đỉnh phong hai mươi ba năm mới thành công đột phá lên Linh công cấp bậc năm sáu mươi hai tuổi. Đời người nói ngắn không ngắn, nói dài chẳng dài, nhưng hai mươi ba năm, một đời trải qua mấy cái hai mươi ba năm như vậy.
Bát trưởng lão vừa rời khỏi vị trí, lập tức cỗ linh lực khổng lồ được hợp từ mười một cỗ linh lực vì mất đi một người điều khiển mà xuất hiện xung động, phần linh khí cường đại mà bát trưởng lão vừa truyền vào không còn người điều khiển, lập tức muốn thoát ra mà tạo ra xung động vô cùng lớn, trực tiếp đánh xuống mười người còn lại. Dù phần xung động phần lớn đã bị Hoàng Văn dùng linh khí áp chế, nhưng phần còn lại cũng đủ làm chín vị kia nhíu mày một chút.
Chẳng thể vì thương tiếc cho vị trưởng lão mà phân tâm, Hoàng Văn lại hung hăng nghiến răng, trực tiếp truyền linh lực cho sợi linh khí của bát trưởng lão.
Việc trị thương tiếp tục thêm nửa canh giờ mà không còn bất cứ sự cố, đến khi độc dược hoàn toàn tiêu tán, Hoàng Văn hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Bốn bước chữa bệnh, đã qua ba bước khó khăn nhất, chỉ còn bước cuối cùng là ngâm mình trong nước thuốc sáu canh giờ, bồi dưỡng linh hồn tổn thương, coi như đã hoàn thành.
Cắt cử một trưởng lão trông coi vị thiếu gia gương mặt đã có chút hồng nhuận trở lại, Hoàng Văn nét mặt mệt mỏi nhưng không nén được sự vui sướng mã cùng những người còn lại rời khỏi Dược thất. Giải trừ cực độc Phế Linh Xà, không có ai bỏ mạng, tuy có một trưởng lão tu vi đại giảm, nhưng có thể lưu lại một vị cường giả thiếu niên Linh Vương cấp bậc.
Phong Vũ thành lần này có lẽ thực sự qua được cơn nguy khốn!
Khi Hoàng Văn hắn quay về thư phòng thì trời đã khuya, nhưng trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của hắn, nữ tử của hắn vẫn ngay ngắn ngồi chờ.
"Phụ thân."
"Thanh Ngọc, hôm nay vị thiếu niên kia đã có động tĩnh gì."
Cúi đầu một cái, Thanh Ngọc chậm rãi kể lại tường tận cho cha việc xảy ra ở quán trọ kia. Nguyên ngay khi Từ Phong cải trang rời phủ, nàng đã ngay lập tức bám theo, vì vậy, vụ náo loạn kia, cũng là nàng tận mắt nhìn thấy.
Nghe những lời từ tiểu nữ, khuôn mặt Hoàng Văn có chút trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi lại có chút ngạc nhiên, sau lại có chút kinh hãi. Một lúc sau, hắn mới run rẩy nói Thanh Ngọc:
"Cha nhớ, ba năm trước từng nghe qua, ở các gia tộc xung quanh Phong Đàm Sơn thường xuyên xảy ra trộm cắp. Chuyện đạo tặc quấy phá vốn không có gì đặc biệt, nhưng chuyện này thì lại cực kì khác thường."
"Khác thường?" Thanh Ngọc nhíu mày. Chuyện của phường trộm gà bắt chó xưa nay nàng vốn không để tâm, nhưng câu chuyện lần này ngay cả đến cha nàng cũng phải ấn tượng sâu sắc, hơn nữa, nghe giọng cha, nàng có cảm giác chuyện cha mình sắp kể có liên quan mật thiết đến thiếu niên Từ Phong kia.
"Phải. Những gia tộc này đều là tiếc tiền mua gia nhân trưởng thành, mới thu thập cô nhi tứ xứ làm nô gia. Mà trong đám cô nhi đó, có một đứa trẻ tầm chín, mười tuổi tuy ăn mặc rách rưới nhưng vô cùng lanh lẹ, lại thông hiểu lễ nghĩa thượng lưu, được gia chủ vô cùng thích."
Lời dẫn chuyện sơ sài nhưng cực kì rõ ràng. Ba năm trước lên mười, sống quanh quẩn Phong Đàm Sơn, là một cô nhi, dù nghèo khổ rách rưới nhưng thông hiểu lễ nghĩa thượng lưu, cho dù nghĩ bằng đầu gối nàng cũng hiểu rõ đứa trẻ năm đó, nếu không phải là Lê Từ Phong thì chẳng thể là ai khác. Đột nhiên trong lòng dâng lên chút thương cảm, nàng thở dài mà nói:
"Vậy ra Lê thiếu gia đã trả qua một thời bất hạnh."
"Thực ra chính mấy gia tộc kia mới là bất hạnh. Thấy đứa trẻ ngoan ngoãn, lại là Phế linh căn vô hại, mới không đề phòng mà bị đứa trẻ kia một đêm cuỗm hết bảo vật. Thời gian đó, số lần người đi đường thấy một đám Linh giả lăm lăm đuổi theo đứa trẻ ấy sợ là còn nhiều hơn số cá trong hồ Thanh Vũ. Mà nô gia Linh giả thời gian đó, cũng là vì đứa trẻ ấy mà kịch liệt tăng giá."
"Ý phụ thân là, Lê thiếu gia chính là đứa trẻ trộm cắp phẩm hạnh thấp kém, không thể lưu lại trong phủ?"
Lời vừa thốt ra, lại thấy phụ thân trừng mắt nhìn mình, nàng vội vàng ngậm miệng lại.
"Y chính là Linh Vương cường giả, nếu chỉ đơn thuần là chuyện từng vì nghèo khổ đi trộm cắp, ta chỉ cần cấp tài vận cho hắn giàu sang, Phong Vũ Thành phồn hoa không tin không lưu giữ nổi hắn. Chỉ là Từ Phong này, trong mắt chỉ có đệ đệ, liều mạng làm đạo tặc xem ra cũng chỉ vì muốn kiếm đủ tài nguyên mà chiếm lấy cây Phệ Linh Thảo làm giải dược cho Từ Phi em hắn, vì vậy, ta mới liều mạng cùng các vị trưởng lão hóa giải Phế Linh độc xà này."
Nghe đến đây, sự khinh bỉ trước kẻ đạo tặc đã hoàn toàn tiêu biến, mà trong lòng Thanh Ngọc, sự thương cảm dần trở thành sự kính phục. Nàng tuy đã mười lăm tuổi nha, nhưng nếu rơi vào thảm cảnh của Từ Phong năm xưa cũng là tuyệt đối không dám liều mạng cướp đồ của các gia tộc, để bị đám nô gia Linh giả trưởng thành đuổi giết.
Toan mở miệng nói một câu cảm thán, chợt thấy cha mình vẫn muốn kể tiếp, Thanh Ngọc liền một lần nữa ngồi ngay ngắn chờ nghe.
"Nhưng điều đáng nói hơn là, đứa trẻ Phế Linh căn không chút linh lực ấy, mỗi khi bị đám Linh giả bao vây, đều là nhanh chóng giơ một tay lên, tuy không cảm giác nội lực, nhưng vẫn có một tia linh lực vô hình mạnh mẽ truyền ra mà đả thương những Linh giả đuổi bắt..."
Nghe đến đây, Thanh Ngọc lấy tay che miệng, kinh hoàng hô lên:
"Ý cha là..."
Hoàng Văn lúc này cũng chỉ biết gật đầu cười khổ. Đả thương người khác bằng linh lực, vậy mà linh hồn lực vẫn tuyệt đối phong tỏa không chút lộ ra ngoài như một phế nhân, dù là Linh tông cường giả cũng không thể làm được. Nói cách khác, Hoàng Văn hắn kiêu ngạo là thiên phú vô địch, phía sau còn cha hắn là lúc đó cũng là tài phú hơn người, mười tuổi ngạo nghễ bước chân vào con đường Linh sư, còn thiếu niên kia, phế linh căn, cực khổ sống trên núi, mười tuổi đạt đến trình độ Linh Vương. Tốc độ tu luyện này, phải nói là quá mức nghịch thiên đi.
Trong khi đó, tại phòng riêng của mình, Từ Phong cẩn thận lau chùi lẫy nỏ quý giá. Từ sau khi may mắn trộm được bảo vật này từ tay một Linh công đang trong thời kì cực kì suy yếu ba năm trước, Từ Phong hắn đã luôn coi đây là vật hộ mệnh một bước không rời. Tùy tiện vung tay, dễ dàng hạ gục một Linh giả, không biết bao lần hắn đã dùng vật này chống lại những cuộc bao vây của đám nô gia Linh giả kia.
Nhớ về quá khứ luôn phải liều mạng tìm cách kiếm tiền cứu chữa đệ đệ đến tuyệt vọng tâm can, Từ Phong cắn môi, thầm xin lỗi Hoàng Văn thành chủ lần này.
"Xin lỗi thành chủ, người sẽ là kẻ cuối cùng ta lừa dối. Sau ngày mai khi Từ Phi hồi phục, ta sẽ dẫn nó cao chạy xa bay, làm lại cuộc đời. Ơn nghĩa trời bể của ngài, nếu không chê, kiếp sau tên nhóc con này nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp."
Trong lòng tràn đầy áy náy cùng tội lỗi, Từ Phong đang tính ra ngoài để thanh tỉnh đầu óc chợt nghe thấy tiếng một nô tì từ bên ngoài vọng vào:
"Thưa Lê thiếu gia, độc tính trong người Lê tiểu thiếu gia đã hoàn toàn được giải trừ, tiểu thiếu gia nói là muốn gặp người."
Vội vàng cất bảo bối vào tay áo, Từ Phong mở cửa, theo nữ tì này tiến về phía phòng của Đại trưởng lão.
Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng hắn còn được gọi là thiếu gia nha. Bởi lẽ ngày mai khi hắn bỏ mặc trăm dân thành Phong Vũ, Lê Từ Phong trong tiếng phỉ nhổ của mọi người sẽ chỉ còn được gọi là "cặn bã", "tạp chủng", "tiểu nhân". Thậm chí mười tám đời tổ tông nhà hắn cũng sẽ được lôi lên mà chửi một lần cho đủ.
Nhớ đến người cha năm xưa lạnh lùng vứt bỏ ba mẹ con hắn nơi rừng núi mặc cho tự sinh tự diệt, đột nhiên cảm giác tội lỗi trong lòng Từ Phong vơi đi một chút. Hắn chính là hy vọng mười tám đời tổ tông Lê gia được cẩn thận nhắc tới một lượt, nhắc đi rồi nhắc lại, để Lê lão gia hiểu được một chút cảm giác nhục nhã của hai mẹ con hắn năm xưa bị đuổi khỏi gia tộc.