Chương 4: Giải độc
Người trẻ tuổi, chính là nên ngủ đủ giấc.
Nhìn gương mặt Hoàng Văn, Từ Phong mới triệt để hiểu cảm giác được yêu mà sợ. Dĩ nhiên hắn biết rõ mục đích của vị thành chủ cao cao tại thượng này là gì. Nhưng độc của sư đệ chưa khỏi, hắn tuyệt đối không thể để lộ mình là phế vật, bèn vội vàng khoát tay:
"Ta đã nói, độc của sư đệ chưa giải, tuyệt đối không bàn đến chuyện khác."
"Lời đã hứa với Từ Phong công tử, ta nào dám thất hứa. Hôm nay đến đây chính là để thông báo với người, chỉ cần công tử cho phép, ta cùng mười vị trưởng lão sẽ ngay lập tức bắt tay giải độc cho Từ Phi thiếu gia."
"Nếu vậy, xin phiền thành chủ lập tức tiến hành."
"Được." Nhìn gương mặt sốt sắng của Từ Phong, Hoàng Văn khẽ gật đầu một cái. Rồi như nhớ ra điều gì, hắn lại nói tiếp với vị thiếu niên trước mặt.
"Hai ngày sau phủ ta sẽ tổ chức đại hội, mà sự có mặt của Từ Phong công tử là không thể thiếu."
"Đại hội? Là đại hội gì vậy?"
Từ Phong nhướn mày hỏi.
"Phong Vũ thành ta sắp phải đối mặt cường địch Ám Nguyệt Tông, bách tính trong thành thập phần lo sợ. Vì vậy, ta muốn trong đại hội này ta muốn chính thức cho mọi người thấy cường giả Linh vương chân chính, để trăm họ an tâm"
"Chuyện này có hơi bày vẽ, sợ là không hợp với ta."
Vừa nghe đến đây, Từ Phong trong lòng cả kinh. Cái gì mà cường giả chân chính chứ, lão muốn đẩy ta vào chỗ chết phải không?
"Mà hơn nữa, cũng là thông qua đại hội lần này, triệt để chứng minh Lê Từ Phong thiếu gia không phải là phế vật."
Ta đây chính là phế vật đấy, lão thực lòng không đẩy ta vào chỗ chết thì ăn không tiêu hay sao? Từ Phong trong lòng chỉ muốn khóc ra máu, nhưng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
"Hai ngày sau, xem ra ta phải tìm cách dẫn tiểu đệ cao chạy xa bay rồi."
Từ Phong trong lòng thầm nghĩ, nhưng tuyệt đối không dám nói ra.
Không xa nơi hắn đang đứng, một nữ nhân yêu kiều với thân hình cân đối, khuôn mặt thanh tú cùng làn da trắng muốt đang đứng ở một vị trí khá kín đáo. Nàng đưa đôi mắt kiều mị chăm chú nhìn về phía hắn, rồi cúi đầu trước Hoàng Văn đang tiến về phía mình, thấp giọng nói:
"Phụ thân, người kia hoàn toàn không cảm ứng được một chút linh hồn lực, phải chăng là đang lừa gạt chúng ta?"
"Không cảm ứng được thì sao chứ, lão tổ con năm xưa vì chống lại tên thành chủ đê tiện Huỳnh Chí Đức, cũng là thu liễm linh lực suốt mười lăm năm. Phàm là kẻ càng thu liễm linh lực đến mức tối thiểu, thì càng là cường giả chân chính."
Khẽ quát đứa con gái trước mặt, Hoàng Văn quay lại nhìn thiếu niên vẫn đang lơ đễnh không để ý về hướng này, rồi lại nhỏ giọng nói với nhi nữ:
"Thanh Ngọc à, giờ ta phải cùng các trưởng lão giải độc cho Từ Phi thiếu gia. Con trong thời gian này phải đối với Từ Phong công tử thật tốt. Nhớ, sinh mệnh Phong Vũ Thành ta hoàn toàn phụ thuộc vào vị công tử này."
Nói rồi, không đợi tiểu nữ đáp lại, hắn vội tiến đến Dược thất, nơi thập vị trưởng lão đang vội vàng chuẩn bị.
"Vâng." Thanh Ngọc cúi đầu đáp trả, mặc phụ thân có nghe thấy hay không, rồi lại hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía thiếu niên đang ngáp ngắn ngáp dài phía xa. Đối với nàng, lời phụ thân luôn là tuyệt đối chính xác, nhưng đối với thiếu niên kia, nàng vẫn là vài phần nghi hoặc.
Dược thất trong phủ thành chủ quanh năm lạnh lẽo. Dược liệu cùng đan dược trong đây là vô cùng nhiều, một số trong đó chính là phi thường trân quý, ngàn vạn kim tệ cũng chẳng thể cầu. Vì thế cho nên phàm là kẻ bước vào, hoặc là thành chủ đại nhân, hoặc là thập vị trưởng lão. Người khác, nếu muốn tiến vào, chỉ e không có đường ra, tuyệt không hề có ngoại lệ.
Vậy mà hôm nay, chính giữa Dược thất bảo mật tinh vi lại có một hài tử mới mười một tuổi đang ngồi xếp bằng. Hài tử đó thân hình gầy yếu, da dẻ xanh xao, môi xám lại, đặc biệt đôi đồng tử lúc nào cũng vằn lên tia máu, không có để nhận ra là trúng kịch độc. Dù mang trong mình khí phách rất đặc trưng của thiên linh căn thượng giai xuất chúng, nhưng thân hình thiếu sức sống kia vẫn làm người ta thấy thương cảm đến đau lòng.
Đứa trẻ đó chính là tiểu đệ của Lê Từ Phong, ngũ thiếu gia Lê gia Lê Từ Phi.
Xung quanh nhi tử đó là mười một lão già sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Trong đó, dễ dàng nhận ra Hoàng Văn là người ít tuổi hơn, và cũng là người tỏa ra tu vi mạnh mẽ hơn cả. Nở nụ cười miễn cưỡng, hắn trầm giọng nói với mười người còn lại:
"Độc Phế Linh Xà tuy vô cùng khó giải, hơn nữa tỉ lệ phản phệ cực cao, tuy nhiên, mười vị đều là những Linh công cường giả giàu kinh nghiệm, hơn nữa, bổn thành chủ hiện giờ vẫn có linh khí của bậc linh tông, có thể áp chế một phần chất độc. Việc giải độc này tuy là mạo hiểm, nhưng cho dù hôm nay mười một người chúng ta triệt để trở thành phế nhân, chỉ cần giữ lại được Từ Phong công tử, không lo thành Phong Vũ không được bảo toàn."
Mười lão nhân xung quanh cũng mạnh mẽ gật đầu. Lòng tin của họ đối với Từ Phong là tuyệt đối. Vì vậy, chuyện mạo hiểm tu vi cả đời đối với họ lúc này, không một ai tỏ vẻ do dự.
Nhìn thằng vào thân thể hài tử yếu đuối trước mặt, Hoàng Văn gầm nhẹ một tiếng, tức thì một cỗ linh lực cường đại mạnh mẽ tuôn ra. Sau đó, theo những ngón tay hắn, cỗ linh lực liên tục xoay vòng trên không, một phần linh khí bị hút ngược về phía hắn, tạo thành một sợi dây linh khí nhỏ li ti nối liền cỗ linh lực khổng lồ tới đỉnh đầu hắn. Mười trưởng lão cũng lập tức làm theo, tạo ra thêm mười sợi dây linh khí nhỏ li ti nối từ đỉnh đầu tới một cỗ linh lực khổng lồ trên cao.
Ước chừng nửa canh giờ sau, mười một sợi linh khí so với lúc đầu đã nhỏ hơn một nửa, nhưng linh khí truyền vào trong mỗi sợi dây lại đậm đặc gấp đôi. Cả mười một người đều đầm đìa mồ hôi, nhưng lúc này không ai dám thả lỏng.
Giải cực độc của Phế Linh Xà gồm bốn bước, tuy bước cuối cùng vô cùng dễ dàng, nhưng ba bước đầu tiên lại là vô cùng khó khăn, bước sau lại khó hơn bước trước.
Đến khi sợi dây linh khí đậm đặc đến mức cần thiết, mười một người đồng loạt đưa tay lên trời, trực tiếp đem mười một cỗ khí tức khổng lồ dung hợp vào nhau. Bước này vô cùng khó khăn, bởi lẽ mười một cỗ khí tức phải cường đại ngang nhau. Chỉ cần một cỗ khí tức yếu hơn hoặc mạnh hơn, lập tức xảy ra phản phệ, đem toàn bộ linh khí đánh thẳng vào kẻ thi triển. Bước này tuy không khó bằng bước kế tiếp, nhưng nếu xảy ra thất bại, cả mười một người đều sẽ bị tổn thương linh hồn lực.
Trong lúc Dược thất vạn phần căng thẳng, ở một quán trọ cách phủ thành chủ không xa về phía Nam, khách quan ra vào tấp nập.
Nhìn bề ngoài, nơi đây so với các quán trọ khác hoàn toàn tương đồng. Nhưng những kẻ lão luyện giang hồ đều biết, nơi đây thực chất là một trung tâm lớn của thế giới ngầm, nơi người ta có thể thuê những kẻ ngoài vòng pháp luật làm tất cả những chuyện mà người quang minh chính đại không dám làm.
Trong khi mọi người đang kháo nhau những chuyện trên trời dưới bể, một hắc bào nhân không thấy rõ mặt tiến vào. Phàm là người vào quán trọ này vì những mục đích khó nói trực tiếp, hầu hết đều ăn mặc theo lối này để không lộ thân phận, nên không thể làm mọi người chú ý. Nhưng đối với hắc bào nhân này, mọi người lại đặc biệt để tâm đến, bởi lẽ trên người kẻ này không hề phát ra chút linh lực nào. Nói cách khác, là hạ phẩm phế linh căn không hề có thế lực hậu thuẫn, ngay cả tiến vào bậc tu vi thấp nhất: Hạ phẩm linh sư, cũng không hề có tư cách.
Sự xuất hiện của kẻ này làm mọi người dấy lên những đám xì xào. Kẻ phế vật dám vào phường hắc đạo này đã vô cùng ít ỏi, vừa bước vào đã nghe trong túi âm vang thanh thúy đặc trưng của nhiều hơn hai giới chỉ lại càng vô cùng hiếm hoi.
Kẻ này, hoặc là ngu, hoặc là ngu quá mức cần thiết.
Ngay lập tức, một đám Linh giả tay lăm lăm vũ khí bao vây xung quanh hắc bào nhân thần bí kia, mà một kẻ trông có vẻ là chỉ huy tiến đến cười lớn:
"Tên phế vật nhà ngươi, vậy mà lại mang theo nhiều giới chỉ như vậy cũng chẳng được tích sự gì. Thôi thì hôm nay để túi giới chỉ lại đây cho lão tổ phụ mi giữ hộ, rồi vừa sủa vừa bò ra ngoài, thủ lĩnh Hắc Giác hội ta sẽ rộng rãi mà để ngươi còn đủ tứ chi về nhà."
Hắn vừa dứt lời, một trận cười lớn từ xung quanh vang lên. Phường hắc đạo tuy an ninh không quá lỏng lẻo, nhưng những kẻ không có tu vi lẫn thế lực vào trong đây vốn chẳng được coi là con người, vậy nên những người ở đây chẳng quan tâm đến một tên phế nhân bị kẻ khác chà đạp.
Nhưng tiếng cười chưa dứt, lại thấy hắc nhân bí ẩn giơ cánh tay lên, tức thì một tia linh lực vô hình vụt đi như tên bắn, trực tiếp bạo kích vào vai tên Linh giả tự nhận là thủ lĩnh kia. Ngay lập tức, kẻ xui xẻo đó không kịp kêu lên tiếng nào, trực tiếp bay về phía sau mười mét mà đập vào bức tường, hôn mê bất tỉnh, chỉ nghe một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, dễ dàng nhận ra tay phải đã triệt để bị phế.
Tiếng cười đột ngột tắt ngấm, cũng nhanh hệt như lúc xuất hiện, mà tất cả những người trong quán, nét mặt không thể che giấu chính là kinh hoàng tột độ. Những người trong quán đều là run rẩy lùi lại, tuyệt không dám khinh thường hắc bào nhân thần bí kia nữa. Mà một số người quen biết, vội vàng rì rầm cho nhau những âm thanh mà không nghe kĩ rất dễ nhầm với tiếng muỗi vo ve:
"Người kia rốt cuộc là quái vật phương nào, lại có thể thu liễm nội lực đến mức không thể cảm ứng?"
Một người vốn là vị trí ở ngay sát hắc bào nhân, sau khi vội vàng lùi về sau hơn mười bước, mới thì thào với những người bên cạnh.
"Tùy tiện vung tay có thể đánh gục một linh giả, vậy mà vẫn hoàn toàn che giấu nội lực, chiêu này ngay cả trưởng lão tộc ta đã một chân bước vào Linh công tu vi cũng không thể nào xuất ra."
Một kẻ khác có vẻ như xuất thân danh gia, cũng chỉ dám khe khẽ nuốt nước bọt mà gật đầu phụ họa.
"Lại nghe nói có tin đồn thành chủ bí mật chiêu mộ một Linh vương cường giả, mà người này nghe nói là nhị thiếu gia Lê gia, năm nay mới mười ba tuổi?"
Tiếng xì xào ban đầu chỉ vo ve như tiếng muỗi, vậy mà dần dần nhiều người cũng len lén mà bàn thêm, làm âm thanh đến một thời điểm vừa đủ lọt vào tai hắc bào nhân kia.
"Chà chà... Không nghĩ đã cẩn thận như vậy mà vẫn nhanh chóng bại lộ. Vậy tại hạ cũng không cần bày vẽ nữa."
Nói rồi kẻ kia bỏ lớp trùm đầu ra, để lộ một khuôn mặt thực sự còn rất trẻ.
"Tại hạ Lê Từ Phong, chỉ là một phế nhân không nơi hậu thuẫn, kính mong không làm gián đoạn nhã hứng dùng bữa của chư vị."