Chương 66: Kim Giác Sư

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 66: Kim Giác Sư

Chương 66: Kim Giác Sư

Trăng thanh gió mát, Vĩ Phàm cùng nhóm người A Ngưu, bên trong căn lều, cùng nhau nằm ngủ.

Thời gian dần trôi qua như thế, bất chợt, một âm thanh chói tai, vang lên in ỏi.

" Tất cả, nhanh tập hợp ngoài thao trường khu tây, không được chậm trễ!"

Âm thanh quá lớn, khiến nhóm người Vĩ Phàm vội bừng tỉnh, loay hoay không biết làm gì.

A Ngưu liền vội thúc dục nhóm người, liền nói: " Mau, mau tập hợp... Mọi người nhanh chân!"

" Việc gì gọi sớm như vậy, ta còn chưa đủ giấc...". A Xuân ngáp ngắn ngáp dài, liền nói.

" Ta đây cũng không rõ... Thôi, nhanh chân lên!"

Ngay sau, nhóm người Vĩ Phàm uể oải, liền nhanh chóng chạy đến thao trường khu tây.

Ra đến, hết thảy mọi người đều đã xếp vào hàng ngũ, nhóm người Vĩ Phàm thấy vậy, cũng nhanh chân lại gần, vào hàng mà đứng.

Đám người đứng thẳng một hồi thời gian, ngay sau, một tên lính phía dưới bước lên, bọc phát ra khí tức của Trúc Cơ hậu kỳ, liền lớn tiếng:

" Các ngươi... Có biết lý do vì sao, chúng ta lại bắt các ngươi đến đây, sáng sớm như thế này?"

" Không biết...". Tất cả đồng thanh hô lớn.

Tên lính nghe thấy, hắn gật đầu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nhìn xuống đám người.

" Các ngươi đến đây đã được một tuần thời gian, doanh trại đã cho các ngươi một tuần để quen dần với nơi này... Hiện tại, đây là thời gian thích hợp để huấn luyện cho các ngươi... Các ngươi đã sẵn sàng?"

" Sẵn sàng...". Đám người vui mừng, đồng thanh hô lớn.

Quen dần? Quen với chân sai vặt thì có!

Vĩ Phàm ở dưới, hắn bất bình tự nghĩ.

Vào nơi này đã được một tuần thời gian, doanh trại khu tây này lại có hơn vạn người hết thảy, nhưng nhóm người Vĩ Phàm lại xui xẻo, được phân công đi làm chân sai vặt.

Phía dưới lại có tiếng xì xào bàn luận: " Tốt quá, cuối cùng cũng được cho đi huấn luyện... Quá tốt!"

Sau tiếng hô đồng thanh, thời gian huấn luyện lính mới lại được bắt đầu. Tất cả những người dành hết thảy thời gian một ngày để luyện tập, huấn luyện quân sự, tăng thực lực lên.

Nhoáng cái, thời gian sáu tháng, lại cứ thế trôi qua nhanh chóng.

Trong sáu tháng này, Vĩ Phàm cũng như đám người, thời gian chủ yếu là luyện tập và học hỏi. Hắn đã phần nào hiểu rõ hơn về nơi bản thân đang sống, quen dần với lối sống nơi đây, nhưng thực lực vẫn chưa có dấu hiệu tiến bộ.

Hắn hiện tại là đang che dấu thực lực, nên việc luyện tập đều rất được hạn chế hết mức, nơi này lại là khu dành cho binh lính thuộc Luyện Khí kỳ, chỉ luyện tập theo cấp độ Luyện Khí, nên làm cho Vĩ Phàm không có nhiều cơ hội để tăng mạnh thực lực. Hắn chỉ thay đổi đi cái cảnh giới bên ngoài của mình sau sáu tháng thời gian, đạt mức Luyện Khí tầng 8.

Nhưng trong sáu tháng này, nhóm người A Ngưu lại có tiến bộ một cách rõ ràng. Nhóm người được huấn luyện một cách có tổ chức, môi trường và điều kiện thuận lợi, nên thực lực của nhóm người, lại được tăng lên một cách nhanh chóng.

A Ngưu, Luyện Khí tầng 8.

A Huy, Luyện Khí tầng 7.

A Xuân, Luyện Khí tầng 7.

A Cữu, Luyện khí tầng 6.

Cuối cùng là A Ninh, là người ít nói, ban đầu chỉ là Luyện Khí tầng 4, nhưng sau khi nhập ngũ, thực lực đại tiến, nhanh chóng đạt đến Luyện Khí tầng 7.

Trong doanh trại khu tây hiện tại, thấp nhất binh lính, cũng đều đạt đến Luyện Khí tầng 5.

" Tốt quá, lại bắt được thêm một con thỏ, hôm nay chúng ta có canh thỏ để ăn rồi!"

A Xuân hai tay nắm chặt tai hai con thỏ trắng, vui mừng lên tiếng.

Vĩ Phàm từ xa tiến lại gần, gật đầu hài lòng, liền nói: " A Xuân có cặp mắt rất nhạy bén! Thôi, chúng ta qua xem nhóm A Ngưu kiếm được gì không..."

" Được!"

Nói xong, cả hai liền đi tới.

Hiện tại, Vĩ Phàm và A Xuân đang ở trong một khu rừng rậm, xung quanh chỉ toàn rừng cây, trên thân hai người đều mặc giáp sắt, di chuyển xung quanh để săn bắt thú vật và tìm kiếm thức ăn.

Quay lại thời gian lúc trước, đại đội bên trong của doanh trại khu tây, trên đường ra ngoài để hành quân đường dài, tất cả đã di chuyển một con đường khá dài. Nhưng khi đến phía bìa rừng, nhóm người Vĩ Phàm và A Ngưu, xui xẻo bị tên đội trưởng đại đội gọi đi, phân cho việc tìm kiếm thức ăn về cho cả đại đội, còn cả đại đội, lại tiếp tục hành quân trở về.

Trên đường đi tới, A Xuân đôi lúc lại thở dài. Vĩ Phàm thấy vậy, liền quay sang hỏi:

" Huynh sao vậy? Lại nhớ gia đình sao?"

" Huynh lại nghĩ nhiều... Tôi chỉ cảm thấy bất công quá thôi!"

Vĩ Phàm lại nhẹ giọng: " Là tên đội trưởng đại đội sao?"

" Ừm!". A Xuân lại nói: " Một đại đội hơn vạn người nhiều, sao lần này đến lần khác, đều là chúng ta, đều phải làm những công việc sai vặt? Lý do là vì chúng ta thuộc tầng lớp thấp kém sao?"

Vĩ Phàm nghe vậy, cũng thở dài một tiếng, liền nói: " Hài... Chúng ta đành phải chấp nhận thôi! Không cường đại bằng người, thân thế thấp hèn, sẽ bị người khác ức hiếp... Nếu muốn không bị ức hiếp, thì chỉ còn cách cường đại..."

Vĩ Phàm chỉ mới đến nơi này chưa tròn một năm, nhưng hắn đã hiểu rõ hơn ai hết. Ở nơi nào cũng vậy, con người chỉ xem trọng những thứ đáng giá, lại khinh thường những thứ thấp kém. Dù là thế giới phàm nhân quý trọng tiền tài, hay là thế giới tu tiên, xem thực lực và thân phận vi tôn. Ai ai cũng đều cưỡng cầu dục vọng của bản thân và xem những thứ chướng mắt là vật cản đường.

Nhóm người Vĩ Phàm, đều có chung thân phận là bần nông tầm thường, nên mặc dù thực lực có nhanh đại tiến, vẫn bị người trong doanh trại xem nhẹ, ức hiếp.

Ta... Chắc chắn, phải cường đại...

Vĩ Phàm siết chặt nắm đấm, căm hận tự nghĩ.

Ngay sau, hắn lại quay sang, nhẹ giọng: " Huynh cũng đừng suy nghĩ nhiều... Cố gắng tăng thực lực lên, đến lúc đủ cường, không ai có thể ức hiếp chính mình..."

" Ừm!". A Xuân lại hâm mộ nói: " Ta hy vọng sau này, có thể như là Phạm Ngũ Lão đại tướng quân, cường đại đi lên..."

Hai người trên đường nói chuyện, bất chợt, phía bên kia khu rừng, lại vang đến những tiếng nổ đùng đoàng.

Vĩ Phàm và A Xuân đều nghe rõ, liền quay sang nhìn nhau. Vĩ Phàm gật đầu, liền nói:

" Phía trước hình như có biến..."

" Ừm!". A Xuân cũng gật đầu: " Có thể nhóm A Ngưu đang ở phía trước, chúng ta lên xem thử!"

" Lên!"

Vĩ Phàm không nói hai lời, liền tăng nhanh tốc độ, tiến đến khu vực phát ra tiếng động.

Đến nơi, trước mắt Vĩ Phàm và A Xuân, là hình ảnh đang giao chiến của nhóm người A Ngưu, với một con vật tương tự như sư tử.

Con vật hình sư sở hữu một thân thể khủng bố, toàn thân bao bọc một lớp vảy như rắn phát lên ánh kim, đôi mắt xích hồng, trên đỉnh đầu lại mọc ra một cặp sừng như loài tê giác.

" Là... Là Kim Giác Sư!"

A Xuân một bên há miệng hóc mồm vì kinh sợ, lớn tiếng.

Nghe thấy, Vĩ Phàm liền quay sang, hỏi: " Kim Giác Sư? Con vật này sao?"

" Ừm!". A Xuân gật đầu: " Theo ta được biết, Kim Giác Sư là loài linh thú hung bạo, sinh sống trong rừng sâu, có lực sát thương khủng bố, làn da cứng cáp và đều rất mạnh... Chưa kể, những con trưởng thành có cảnh giới, có thể đạt đến Trúc Cơ trung kỳ..."

Gừ... Grào...

Lời nói của A Xuân bị con linh thú cắt ngang bởi một tiếng gầm lớn.

Vĩ Phàm liền trừng mắt nhìn, liền nói: " Vậy, con này là Kim Giác Sư đã trưởng thành!"

"..."

A Xuân nghe Vĩ Phàm nói, liền ngẩn người ra.

Nhìn thấy đồng bạn đang khó khăn chống đỡ, Vĩ Phàm một bên cắn môi, liền nhanh chóng lao đến.

Ngay khi Kim Giác Sư sắp sửa vồ nát A Ninh, Vĩ Phàm liền từ xa lao đến, tích tụ một quả cầu nguyên lực, bắn thẳng vào mặt con linh thú.

Mặc dù không mảy may tổn thương, nhưng cũng khiến con linh thú ngừng lại công kích, chuyển hướng sang phía Vĩ Phàm mà nhìn, lại tức giận, lao nhanh đến phía hắn.

" Mẹ ơi! Thấy mẹ rồi!"

A Xuân đứng phía sau lưng của Vĩ Phàm trông thấy, hoảng hốt lên tiếng.

Vĩ Phàm tâm thần bình thản, liền nhanh chóng chạy về một bên, Kim Giác Sư trông thấy, gầm gừ mà đuổi theo.

" A Xuân, đến xem mọi người đã ồn?"

Vĩ Phàm lớn tiếng nói, thấy vậy, A Xuân bừng tỉnh lại người, liền nhanh chân lao đến.

Nhóm A Ngưu một mình chống lại, không thể địch nổi, khiến A Huy bị thương ở chân mà không thể di chuyển. A Cữu, A Ninh và A Ngưu nhẹ hơn, chỉ xây xước một vài nơi trên người. Đám người hiện tại cao nhất chỉ đạt đến Luyện Khí tầng 8, nếu Vĩ Phàm không đến kịp thời để làm sao nhãng, có lẽ, tất cả đã bị xơi tái.

Nhóm người dìu A Huy đứng lên, đến một nơi an toàn dưới một góc cây.

A Xuân lo lắng, liền nói: " Hiện tại A Chu đang một mình làm mồi nhử, mọi người có sáng kiến gì không? Nếu không nhanh chân, huynh ấy sẽ chết chắc!"

A Ngưu một bên lo lắng, lại nói: " Mặc dù Kim Giác Sư có mạnh, nhưng không thể sợ chết bỏ lại huynh đệ được..."

Hắn quay sang nhìn mọi người, ai ai cũng cùng một ý nghĩ, thấy vậy, A Ngưu lại nói:

" A Cữu, cậu ở lại coi trọng A Huy, còn tôi và A Xuân, A Ninh, cấp độ đủ cao, sẽ cùng đến giúp A Chu..."

" Tôi cũng muốn đi..."

A Cữu lên tiếng, thấy vậy, A Ngưu lại nói: " Cậu ở lại nơi đây, nếu có chuyện bất trắc, nhờ cậu đưa A Huy về doanh trại báo tin..."

" Nhưng..."

Nhận thấy nhóm A Ngưu kiên định, A Cữu không lên tiếng nữa, chỉ gật đầu.

A Cữu cũng hiểu rõ, trong nhóm người bọn họ, hắn là người có cảnh giới thấp nhất, Kim Giác Sư lại khủng bố mạnh, nếu hắn cùng đi, chỉ vướng tay vướng chân, là người phải bỏ mạng đầu tiên. A Ngưu nhóm người không để hắn đi, cũng là vì nguyên do này.

Ngay sau, cả ba người A Ngưu, liền nhanh chân đến, giúp sức Vĩ Phàm.

Vĩ Phàm bên này, đang di chuyển thanh thoát để tránh né.

" Hừ... Chỉ là một con linh thú Trúc Cơ trung kỳ, tưởng Vĩ Phàm ta sợ?"

Mặc dù, cảnh giới hiện tại của Vĩ Phàm chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hắn có thực lực, tự tin có thể một mình diệt sát con linh thú này, chỉ cần hắn khai mở Lôi Thể.

Hắn dụ Kim Giác Sư ra xa, dự định một mình sẽ ra tay tru sát. Nhưng khi chuẩn bị ra tay, phía sau, ba người A Ngưu vội chạy đến.

" A Chu huynh không sao chứ?". A Xuân một bên lên tiếng.

A Ngưu cũng kiên định nói: " Huynh yên tâm, chúng ta là huynh đệ đồng cam cộng khổ, chắc chắn sẽ không bỏ rơi huynh một mình tại đây..."

A Ninh một bên nhìn, chỉ gật đầu một cái.

"..."

Thấy vậy, Vĩ Phàm ngơ ngác ra nhìn, thầm nói: Con lạy mấy bố! Mấy bố đến nơi nguy hiểm này làm gì? Một mình con cũng đủ sức để hạ nó rồi... Trời ơi!