Chương 68: Bị vu khống

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 68: Bị vu khống

Chương 68: Bị vu khống

Tên lính gác cổng trầm trồ kinh ngạc, tiến đến gần nhìn, lại quay sang đám người như là không thể tin.

Phải biết, Kim Giác Ngưu trưởng thành là loại linh thú hung bạo, cảnh giới lại là Trúc Cơ trung kỳ, đến võ giả hậu kỳ cảnh giới cũng khó khăn mới có thể diệt sát. Đám người Vĩ Phàm lại chủ yếu là Luyện khí, nói như thế nào cũng rất khó để tin.

" Vị huynh đài, chúng tôi mang nó vào được chưa? Còn phải chuẩn bị món Kim Giác Sư thịt nướng nữa... Thật không có thời gian!"

A Xuân tỏ ra là người bận rộn, khoác vai tên lính gác và nói.

" Được, vào đi!"

Ngay sau, nhóm người Vĩ Phàm lại bắt đầu kéo xe vào trong.

Vào đến doanh trại khu tây bên trong, ai ai cũng nhìn nhóm người Vĩ Phàm, người thì ngưỡng mộ nhìn, kẻ lại tỏ ra không quan tâm.

" A Huy, để tôi đưa huynh đi lấy thuốc..."

A Cửu tiến đến dìu lấy A Huy, lên tiếng.

A Huy không ngần ngại mà gật đầu, rời khỏi xe kéo, cùng A Cửu vào trước phía trong lều trại của mình.

Nhóm người Vĩ Phàm thì lại phải vào phía nhà bếp, gấp rút chuẩn bị thức ăn như mọi khi.

" Đại đội trưởng, chuyện có ý tứ, chuyện có ý tứ..."

Một tên lính cảnh giới Luyện Khí tầng 9, hối hả chạy vào bên trong một căn lều trại lớn.

Bên trong, một kẻ với một vết sẹo hình chữ thập ở ngay cằm, ngồi trên ghế, tỏa ra khí tức của Trúc Cơ hậu kỳ, trên thân là khải giáp sáng bóng, lớn tiếng liền nói:

" Chuyện gì mà ý tứ? Ý tứ cái gì?"

" Bẫm đại đội trưởng, là nhóm người của A Ngưu..."

" Thì thế nào? Bọn hắn vẫn chưa quay lại?"

Tên lính liền lắc đầu, lại nói: " Không phải..."

Tên đại đội trưởng tỏ ra khó chịu, liền lớn tiếng: " Vậy còn không mau nói, ấp a ấp úng làm cái gì?"

Thấy vậy, tên lính liền nói ngay: " Theo lời của đội trưởng, tôi đã bắt bọn chúng ở lại rừng để tìm thức ăn, để kiếm cớ phạt bọn họ vì phạm quân luật... Nhưng bọn họ đã quay về kịp thời, chưa kể, còn mang theo một con Kim Giác Sư về tới..."

Tên đại đội trưởng đưa mắt liếc nhìn, lại hừ lạnh một tiếng: " Ngươi không biết ta là ai sao? Còn ở đây mà trêu đùa ta?"

Hắn ngay lập tức tiến đến, bóp chặt lấy cổ của tên lính, tên lính vì bị bóp chặt, ú ớ không thành tiếng.

Ngay lúc đó, một người nam tử bên ngoài cũng vội bước vào, gương mặt y hệt như là đại đội trưởng, chỉ không có vết sẹo trên cằm. Hắn vội tiến đến, liền nói:

" Kim Dư đại ca, thật sự hắn không lừa gạt... Bọn hắn thật sự mang về một con Kim Giác Sư trưởng thành, đã chết!"

Nghe thấy vậy, đại đội trưởng được gọi là Kim Dư, thả ra tên lính trên tay, tức giận liền nói:

" Vậy mọi chuyện là như thế nào? Kim Thừa đệ, nói cho đại ca nghe..."

Kim Thừa gật đầu, liền nói ngay: " Bọn hắn nói rằng, đã giao chiến với một con Kim Giác Sư trưởng thành... Thật sự diệt sát, còn mang về để làm thịt nướng, chiêu đãi toàn bộ huynh đệ của doanh trại khu tây..."

" Hừ... Đám bần nông đó, thật sự không lừa gạt?"

Kim Dư hừ lạnh, liền nói.

Kim Dư và Kim Thừa, là huynh đệ ruột thịt với nhau, cùng được sinh ra trong một gia đình khá giả, ba đời là lính trong quân ngũ. Không biết vì lý do gì, bọn họ thật sự căm ghét tầng lớp thấp kém như là bần nông hay nô lệ, nếu trong quân ngũ có tầng lớp như vậy nhập ngũ, hắn sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ, tìm cách hãm hại. Đó là lý do, bọn họ luôn tìm cách bức ép và gây khó dễ cho nhóm người Vĩ Phàm.

Kim Dư lại hừ lạnh: " Tự mình diệt sát, để ta xem... Các ngươi chịu được bao lâu..."

Hắn lại tiếu dung, nhẹ giọng: " Kim Thừa, chuẩn bị có kịch hay vào ngày mai..."

" Đại ca thật sự sẽ làm?"

Được hỏi, Kim Dư gương mặt có ý, gật đầu một cái.

"..."

Quay trở lại với nhóm người Vĩ Phàm, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bọn hắn cùng nhau làm những công việc vặt vẫn như thường ngày, đến khuya mới về lại lều trại của mình, chuẩn bị nghĩ ngơi.

" Hài... Thật là một ngày mệt mỏi, không biết đến bao giờ, chúng ta mới không còn làm tên sai vặt cho đám người kia..."

A Xuân nằm thẳng lưng phía trên tấm chiếu bằng rơm, thở dài nói.

Thấy vậy, A Ninh vội lên tiếng: " Nếu huynh không muốn, vậy nhanh nhất là rời đi... Sẽ không còn ai bắt ép nữa!"

" Không được, ta còn lý tưởng phía trước, không thể vì một chút lười biếng mà bỏ được..."

Thấy vậy, nhóm người nhìn nhau mà cười.

A Xuân lại quay sang Vĩ Phàm, liền nói: " A Chu huynh nghĩ sao? Huynh cũng như ta, đúng không?"

" Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, miễn là không bức ép quá mức!"

" Mà chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai lại một đống việc đang chờ..."

A Ngưu lên tiếng, thấy vậy, nhóm người gật đầu, vội tắt ngọn đèn trong lều, chọn một góc cho riêng mình mà nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau...

Nhóm người Vĩ Phàm đã dậy từ sớm, sau quá trình vận động buổi sáng, nhóm người lại trở lại nhà bếp, lại phải đi chuẩn bị bữa sáng cho cả cái doanh trại khu tây.

A Ninh lo phần bếp lửa, A Ngưu lo phần chế biến món ăn, Vĩ Phàm và A Xuân, cả hai cùng nhau giúp nhóm người rửa và thái rau.

" Hài... Sao giờ này, A Cửu vẫn chưa về tới?"

A Xuân liền hỏi. Thấy vậy, Vĩ Phàm một bên rửa rau, liền lên tiếng: " Huynh ấy dìu A Huy đi thay thuốc, có vẻ vết thương khá nặng... Sao, huynh muốn tìm A Cửu làm gì sao?"

A Xuân gật đầu, liền nói ngay: " Tôi có nhờ huynh ấy đi lấy thêm ít muối..."

" Muối sao, ở đây tôi còn một ít, huynh cứ tự nhiên mà dùng."

A Ngưu lên tiếng, liền ném một hũ muối nhỏ đến cho A Xuân.

***

Cũng tại thời điểm đó, A Cữu như lời Vĩ Phàm, trên đường dìu A Huy đi lấy thuốc để băng bó lại cái chân vẫn còn đang bị thương.

Nhưng khi cả hai cùng nhau trở về căn lều, liền bị một nhóm người đến trước và bức ép mang đi.

Cả hai được mang đến thao trường của doanh trại khu tây, bị bắt ép phải quỳ gối.

" Các người, có biết mình đang làm cái gì không?"

A Huy tức giận lớn tiếng, thấy vậy, tên lính một bên lại tiến đến, thật mạnh một cái, tát thẳng vào mặt hắn.

" Ngươi..."

Tên lính lại ra hiệu cho nhóm người giữ chặt A Huy, lại liên tiếp tung những cú tát vào mặt.

A Cửu cũng bị nhóm người giữ chặt, không thể ngăn lại, hắn liền lên tiếng: " Chúng tôi không làm gì sai, sao lại bắt ép chúng tôi đến đây? Chúng tôi sẽ báo lại với đại đội trưởng..."

" Không cần báo, chính ta là người bắt bọn họ, mang các ngươi đến đây."

Từ phía sau, Kim Dư và Kim Thừa chậm rãi bước đến, lên tiếng.

Nhóm người cúi chào, dừng lại A Huy, thấy vậy, A Cửu liền lên tiếng: " Đại đội trưởng, thật sự có chuyện gì xảy ra? Sao lại vô cớ đánh người?"

Kim Dư hừ lạnh: " Vô cớ? Có sao?"

" Ta có nghe nói lại, các ngươi mãi mê bên ngoài, lừa gạt diệt sát được một con Kim Giác Sư trưởng thành!"

Hắn ghé sát tai A Cửu, tiếu dung nói. Thấy vậy, A Cửu liền nói ngay: " Thật sự là vậy, với lại, là do đại đội trưởng bắt chúng tôi ở lại không phải sao?"

" Ta bắt ép các ngươi? Lời nói lừa gạt, bây đâu, đánh..."

Kim Dư quát lớn một tiếng, đám người vội giữ chặt, tới tấp đánh người.  Kim Thừa một bên tiếu dung, chỉ đứng im lặng mà xem kịch hay.

" Mà những tên khác đâu?"

Tên lính một bên lên tiếng: " Bẩm đại đội trưởng, vẫn còn đang chuẩn bị cơm ở bên dưới..."

" Hừ... Gọi người mang bọn hắn đến đây!"

Kim Dư ra lệnh cho người đi gọi nhóm của Vĩ Phàm, một nhóm nhận lệnh, vội rời đi.

Quay trở lại phía Vĩ Phàm, bọn họ vẫn đang chuẩn bị dưới bếp, một nhóm lính đông đảo, không biết từ đâu, vội tiến đến và giữ chặt nhóm người Vĩ Phàm.

" Các ngươi làm gì? Không thấy bọn ta đang làm cơm sao?"

A Xuân tức giận lớn tiếng, thấy vậy, một tên lính liền lên tiếng: " Hỏi nhiều làm gì, đại đội trưởng cho gọi các ngươi..."

" Mau dẫn đi!"

Nhóm người Vĩ Phàm ra hiệu với nhau, không còn vùng vẫy, cứ mặc để đám người bắt giữ đi.

Bọn hắn cũng bị đưa đến thao trường, bắt phải quỳ gối. A Xuân một bên nhìn qua A Cửu và A Huy toàn thân bầm tím, liền kinh ngạc lên tiếng:

" A Cửu, A Huy... Là ai đánh hai người ra nông nỗi này?"

Vì đã bị đánh quá nhiều, cả hai học máu ra từ miệng, hơi thở yếu ớt, không thể trả lời.

" Không cần hỏi, là ta..."

Nhóm người đưa mắt nhìn về phía tên đại đội trưởng Kim Dư, suy nghĩ phức tạp.

Nhưng chưa để nhóm người Vĩ Phàm tra hỏi, Kim Dư liền nói: " Các ngươi vẫn chưa biết tội của mình sao? Kim thừa, nói cho bọn hắn..."

Kim Thừa tiếu dung, chắp tay liền nói: " Nhóm người của A Ngưu, phạm vào quân luật, tự ý rời khỏi hàng ngũ vào ngày hôm qua... Còn lừa gạt, nói dối là diệt sát một con Kim Giác Sư để trốn tội..."

Thấy vậy, Kim Dư gật đầu, nhìn đám người xung quanh, lại nói ngay: " Các ngươi còn gì để chối? Lừa gạt dối trá có thể tha... Nhưng dối trá để phạm quân luật, tội nghiêm trọng, không thể tha thứ... Sử theo quân luật, đánh!"

" Ngươi nói cái gì? Không phải là ngươi bắt bọn ta ở lại sao? Ngươi..."

A Xuân tức giận nói, thấy vậy, Kim Dư hừ lạnh một tiếng: " Hừ... Còn dám vu khống cho ta? Không thể tha thứ..."

Ngay sau, một nhóm liền giữ chặt lấy từng người trong đám Vĩ Phàm, một nhóm khác lại bắt đầu dùng quyền, liên tiếp thật mạnh mà đánh.

Vĩ Phàm nhóm người cắn răng chịu đựng, vì biết rằng, tên đại đội trưởng này thật muốn bức ép người, dù bọn họ có nói sự thật, vẫn bị xem là dối trá, sẽ càng bị đánh nhiều hơn.

Xung quanh những người lính khác xúm lại nhìn xem, xì xào bàn luận...

Được một lúc, Kim Dư lại lên tiếng: " Còn hai tên kia, sao lại ngừng tay, tiếp tục dùng luật... Đánh!"

A Cửu và A Huy, trước đó đã bị đánh đến trọng thương, nhưng hiện tại, vẫn bị giữ lại, không thương sót mà tiếp tục dùng hình.

" Dừng tay! Nếu đánh tiếp, bọn họ thật sự sẽ chết..."

Vĩ Phàm quát lớn ngăn cản. Nhưng Kim Dư vẫn dửng dưng như không, chỉ đáp lại Vĩ Phàm bằng một nụ cười tiếu dung.

" Là các ngươi bức ta... Đánh ta thì có thể nhịn, nhưng dám đụng vào huynh đệ ta, ta cứ mặc..."

Vĩ Phàm tức giận, không còn kiềm chế, liền tung lực, đánh văng đám người. Hắn không dừng lại ở đó, tiếp tục lao đến, đánh hết thảy những tên lính, dám bắt giữ huynh đệ của hắn.

Thấy vậy, Kim Thừa hừ lạnh một tiếng: " To gan, dám đánh người, muốn chết?"

Hắn liền trực tiếp lao đến, bọc phát ra khí tức của Trúc Cơ trung kỳ, thật mạnh một chưởng, đánh vào ngực Vĩ Phàm, khiến hắn bị bắn ngược về phía sau.

" To gan... Trước mặt ta mà dám làm sằng làm bậy, không ra thể thống..."

Từ phía xa, Phạm Ngũ Lão chậm rãi bước đến, tức giận mà quát lớn.