Chương 67: Khải hoàn trở về

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 67: Khải hoàn trở về

Chương 67: Khải hoàn trở về

Thật vậy, ban đầu hắn nghĩ, nếu để đám người đi xa, hắn không cần vướng tay vướng chân mà che dấu, thỏa sức tung hoành một phen. Nhưng đám người có mặt lại là một câu chuyện khác, hắn không thể triển lộ ra quá nhiều, sẽ khiến hắn thân phận bị nghi ngờ.

Mà không để nhóm người có thời gian gắn kết tình huynh đệ, Kim Giác Sư hùng hổ xông đến, dùng cặp sừng trên đầu mà tấn công.

" Mọi người mau tản!"

Vĩ Phàm kịp thời hô lớn, nhóm người nhanh chóng tản ra hai bên.

Khốn khiếp! Không thể triển lộ thực lực, phải tìm cách khác...

Vĩ Phàm cắn môi, liền bắn ra những quả cầu nguyên lực, dụ Kim Giác Sư hướng chính mình mà tấn công.

Kim Giác Sư hung bạo lao nhanh áp sát, Vĩ Phàm quay người chạy đi, lại muốn dụ con thú ra xa nhóm người.

Nhưng vì không hiểu ý, nhóm người A Ngưu nhìn thấy đồng bạn mình lại bị nhắm đến, liên tiếp bắn ra thật nhiều quả cầu nguyên lực, ngăn cản.

Kim Giác Sư vội quay đầu lại nhìn, gầm lớn một tiếng, liền nhắm phía A Xuân mà đâm đầu.

Hài... Lại làm chuyện không đâu!

A Xuân nhìn thấy Kim Giác Sư lại nhắm vào chính mình, hốt hoảng cắm đầu, liền chạy thật nhanh ra sau.

" Đừng hồng!"

A Ninh phía sau, nắm chặt thanh kiếm cũ trên tay, nhanh chống lao tới, liền chém thật mạnh một cái vào thân thể Kim Giác Sư.

Một tiếng khanh vang lên...

Kim Giác Sư mảy may không trầy xước, còn thanh kiếm liền gãy thành hai mảnh.

A Ninh khuôn mặt tái xanh, nuốt một ngụm trọc khí, nói: " Xong ta..."

Một cú quất đuôi thật mạnh, A Ninh bắn thẳng về phía sau, đâm thẳng vào một thân cây lớn, khiến nó gãy đổ, A Ninh bất tỉnh, không rõ sống chết.

A Ngưu thấy vậy, liền tức giận hét lớn một tiếng, liền lao đến.

" Không được manh động, từ từ nghĩ cách..."

Vĩ Phàm đưa tay ngăn cản, A Ngưu cũng liền ngừng chân.

Hắn buồn bực nói: " Vậy, chúng ta nên cách nào cho phải?"

Vĩ Phàm nghe thấy, hắn cũng buồn bực bên trong, liền nhẹ giọng: " Tôi sẽ là người làm mồi nhử dụ Kim Giác Sư, huynh và A Xuân phía sau yểm trợ, tìm cách thoát thân nơi này..."

" Không được, huynh tính chịu chết sao?"

A Ngưu liền lên tiếng ngăn cản, không đồng ý với ý kiến của Vĩ Phàm.

Nhưng không được bao lâu, từ xa, A Xuân hồng học chạy đến, kéo sau là Kim Giác Sư sát nút bám theo.

" Hai người còn ở đó nói chuyện, mau nghĩ cách gì đi chứ... Chết ta!"

Mặc cho A Xuân có lạng lách né tránh, Kim Giác Sư vẫn như là một cổ xe tăng, thẳng tắp lao đến, đâm gãy đổ cả những thân cây to lớn.

Biết là không ổn, Vĩ Phàm liền nhanh chóng đuổi theo phía sau, lại liên tiếp tung đòn dụ hoặc.

Nhưng lần này lại khác, Kim Giác Sư mảy may không quan tâm, vẫn cứ nhắm A Xuân mà tấn công.

Mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng chỉ còn cách này thôi!

" A Ngưu, huynh giúp ta, lại gần A Xuân, dụ hoặc Kim Giác Sư, ta phía sau, sẽ yểm trợ, đánh lén..."

Vĩ Phàm một hơi liền nói, thấy vậy, A Ngưu cũng không nghĩ nhiều, liền một hai mà chạy đến, gần sát Kim Giác Sư để dụ nó tấn công.

Vĩ Phàm từ xa, lại bắt đầu mờ ám thi triển chiêu thức, liền tự nói: " Xin lỗi, sẽ hơi đau một chút!"

Nói xong, hai bên Vĩ Phàm liền huyễn hóa ra hai thanh kiếm bằng máu, lơ lửng giữa không trung.

" Lên!"

Vĩ Phàm không nói hai lời, liền bắt đầu di chuyển ngón tay để điều khiển, thúc ép hai thanh kiếm lao nhanh, ẩn nấp đến trước nhóm người A Ngưu.

Ngay sau, hai thanh kiếm bắt đầu phóng thật nhanh, hướng phía cán kiếm mà lao thẳng vào đầu của A Xuân và A Ngưu.

Hai tiếng bốp thật mạnh, cả hai không định thần được gì, liền bất tỉnh, lăn vài vòng trên đất.

Kim Giác Sư không ngừng lại, vẫn lao đến tấn công, nhưng nhất khắc, Vĩ Phàm từ phía xa, với toàn thân là một lớp nguyên lực màu lam nhạt, phóng nhanh như thiểm điện mà lao đến.

Kim Giác Sư không một tia cảnh giác, liền ăn trọn một quyền từ Vĩ Phàm, ngã nhào ra một bên.

Nó ngay lập tức loạng choạng bật dậy, lắc cái đầu định thần lại, liền gầm một tiếng thật lớn ra tới.

" Gầm lớn? Mày sống được đòn này... Thì hãy ra oai!"

Vĩ Phàm hừ lạnh, liền lao tới.

Nhất khắc thời gian, Vĩ Phàm khai mở Lôi Thể, tích tụ Lôi Quyền, muốn một chiêu triệt hạ.

Mặc cho Kim Giác Sư lao đến như một cổ xe tăng, Vĩ Phàm vẫn không do dự, trực diện đi tới.

Ngay khi Kim Giác Sư dùng cặp sừng áp sát gần, Vĩ Phàm liền bật nhảy lên cao, tung ngay một quyền thật mạnh vào nó.

Một tiếng răng rắc nhẹ kêu, cặp sừng của Kim Giác Sư liền gãy, nhưng chưa dừng lại, Vĩ Phàm nhanh tay chụp lấy cái sừng, liền thật mạnh, đâm sâu vào trong hóc mắt của Kim Giác Sư.

Bị chính cặp sừng khủng bố từ chính mình đâm sâu, xuyên thủng lên não. Nó kêu gào thảm thiết vì đau đớn, liền ngã lăn ra đất.

Vĩ Phàm liền tiến đến, nhặt lên lưỡi kiếm gãy mà A Ninh đã làm rơi. Liền một nhát, lấy đi hơi thở cuối cùng của nó.

Vĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nói: " Thấy không, nếu không tiến đến, chuyện đã dễ dàng mà giải quyết..."

Hắn lại nhìn sang nhóm A Ngưu hiện đã bất tỉnh, liền nói: " Nhưng, cũng cám ơn các người... Rất có nghĩa khí!"

Vĩ Phàm thật sự cảm thấy vui, hắn ban đầu cứ nghĩ, nhóm người vì sợ hãi đối thủ mạnh, sẽ không ngần ngại mà bỏ rơi hắn. Nhưng không ngờ, nhóm người mặc dù biết sẽ có thể chết, vẫn không ngần ngại mà đi ra.

Từ nay, ta sẽ xem mọi người như là huynh đệ thật sự...

Một hồi thời gian trôi qua, nhóm người A Ngưu cũng đã tỉnh, A Xuân một bên mộng mị, liền nói:

" Chúng ta chết thật rồi sao? Vậy đây là suối vàng?"

A Cửu một bên tiến đến, lại cười nói: " Cuối cùng mọi người cũng tỉnh rồi!"

" Hử... A Cửu, A Huy... Tại sao hai người cũng... Hu hu, từ xa vẫn chết sao? Ông trời thật bất công!"

" Huynh nói mớ cái gì đấy? Chúng ta đâu có chết..."

A Ninh với thân thể bầm tím, lên tiếng.

" Thật?"

Nhóm người đều gật đầu.

A Xuân sờ mặt, lại nhìn đám người, vui mừng nói: " Không chết, ta thật không chết, thật là may mắn!"

Sau khi đã định thần lại, A Ngưu liền đến, hiếu kì hỏi Vĩ Phàm: " A Chu, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi không nhớ một tia kí ức nào..."

Nhóm người, ai ai cũng chăm chú nhìn lấy Vĩ Phàm. Vì hắn là người sau cùng đem nhóm người quay lại, phía sau chắc chắn là hắn sẽ biết.

Thấy vậy, Vĩ Phàm ho khan một tiếng, lại bắt đầu giảng thuật tất cả: " Chuyện là, sau khi A Ninh bị đánh bay, tôi và A Ngưu đã cùng nghĩ cách để đánh lạc hướng Kim Giác Sư..."

Hắn bắt đầu chém gió ra một câu chuyện khác, hồng để che mắt đám người. Hắn nói, sau khi A Ngưu tiến đến, cùng A Xuân nhử địch còn hắn sẽ phía sau yểm trợ tấn công. May mắn thay, lúc mà A Xuân và A Ngưu bị Kim Giác Ngưu quật ngã, đã vô tình khiến nó mất đi thăng bằng, cũng liền đâm sầm vào phía góc cây đối diện, dẫn đến cái chết.

Đến đây, A Xuân lại nghi hoặc hỏi: " Sao lại như vậy được, nó được mệnh danh là loài cứng cáp, sao lại có thể bị một góc cây hại chết?"

Vĩ Phàm lại nói ngay: " Đúng là nó sẽ không vấn đề gì, nhưng là do cặp sừng của nó bị gãy, tự đâm xuyên vào, khiến nó tử vong, tôi từ xa thừa thời cơ nó đang hấp hối, nhanh chóng tiễn nó đi một đoạn đường..."

Vì để đám người không còn thắc mắc, Vĩ Phàm lại nói thêm: " Cũng là vì chúng ta từ trước đó, liên tiếp bắn cầu nguyên lực tấn công, một cách dồn dập như thế, vô tình khiến cặp sừng của nó bị nứt đi và dẫn đến cái sự việc hy hữu này... Mọi người cũng đã biết, nước chảy lâu cũng mòn mà!"

Sau khi kết liễu, Vĩ Phàm liền đã tạo lại một cái hiện trường giả, ăn khớp với những gì hắn nói. Đó cũng là lý do, Vĩ Phàm không trực tiếp dùng quyền đánh nó, phải dùng chính cặp sừng của Kim Giác Sư để hạ. Và hắn cũng cảm thấy tiếc nuối, vì để không bị nghi ngờ, hắn cắn răng mà không đi hấp thụ khí huyết của Kim Giác Sư.

Thật đáng tiếc, khí huyết của một con Trúc Cơ trung kỳ vậy mà!

Đám người nghe xong, lại được Vĩ Phàm đưa đến hiện trường, cảm thấy hợp lý, không ai còn nghi hoặc điều gì.

" Thật may ông trời không tuyệt đường người, giúp chúng ta một mạng..."

A Ngưu tản thán, thấy vậy, Vĩ Phàm lại nói: " Tôi không nghĩ vậy, đây là vì huynh đệ chúng ta đồng lòng, cảm động cả trời xanh..."

" Ừm, huynh nói chí phải..."

Đám người gật đầu, cười nhẹ một cái.

A Xuân một bên sờ mũi, lại tiến đến xác của Kim Giác Sư, liên tiếp tung cước.

" Con vật khốn khiếp! Đứng dậy mà đuổi theo lão tử..."

Nhất khắc, cái chân sau của Kim Giác Sư khẽ động, khiến A Xuân hốt hoảng hét toáng chạy lại đám người.

Đám người một bên, phì cười một tiếng.

" Này, này... Mọi người không được cười ta..."

Khoảng vài canh giờ sau, nhóm người chỉnh đốn lại, tự chế tạo ra một cái xe kéo từ gỗ, dùng sức kéo lê cái xác của Kim Giác Sư, về lại doanh trại Hà Đông.

Trên đường đi, nhóm người vui vẻ trò chuyện, tự nghĩ ra viễn cảnh sau khi trở về.

" Ha ha... Cứ nghĩ mà xem, chúng ta đem Kim Giác Sư này về, xem như chiến lợi phẩm, không biết những tên tự đại kia sẽ trầm trồ thán phục như thế nào nhỉ?"

A Huy ngồi bên cạnh Kim Giác Sư, lại nói: " A Xuân, huynh thôi đi... Chúng ta sống trở về được là may mắn lắm rồi, cần gì phải khoe khoang..."

A Cửu một bên, cũng tán thành gật đầu: " A Huy nói đúng đó, khoe khoang không tốt... Ừm, không nên một chút nào!"

Đám người cũng gật đầu đồng tình.

" Mọi người lại cam chịu rồi! Đôi lúc cũng nên triển lộ một ít, phải để những tên khinh thường chúng ta phải lau mắt mà nhìn..."

Và cứ thế, sau một hành trình dài đi đường, cuối cùng, nhóm người Vĩ Phàm cũng kéo được xác Kim Giác Sư về lại doanh trại Hà Đông.

Tiến đến gần cổng, một tên lính gác cổng liền nói: " Các ngươi sao giờ này mới quay lại, tính đùn đẩy công việc sao? Không muốn sống rồi?"

A Xuân một bên tự tin, liền cười nói: " Này vị huynh đài, chúng tôi về muộn cũng là có nguyên do... Không tin, huynh thử nhìn đằng sau mà xem!"

A Xuân liền đi sang một bên, để tên lính gác cổng thấy rõ tầm nhìn phía sau.

Hắn liền thấy, một cái xe kéo bằng gỗ to đùng hiện ra trước mắt, đang kéo phía trên là một cái xác thú vật to lớn, nhìn tương tự như là sư tử, với đỉnh đầu là cặp sừng đã gãy, cắm sâu vào bên trong mắt, máu me lên láng chảy.

Hắn liền xác định phía trên, ngay sau, liền trừng lớn hai con ngươi, kinh ngạc thốt lên:

" Không... Không thể tin được, một con Kim Giác Sư, trưởng thành... Ôi thiên địa ơi!"